Tiết trời đã vào đông cái không khí lành lạnh báo hiệu lại một năm nữa sắp trôi qua. Tuy thời tiết có lạnh nhưng cũng chẳng thể nào thấm được vào hai con người đang rừng rực ngọn lửa tình yêu sau bao năm xa cách ngồi bên nhau ngắm sao trên trời..
- Tử Thiên.. anh có hận em không.?
Đường Uyển Đình tựa đầu vào ngực Bạch Tử Thiên khẽ hỏi..
Bạch Tử Thiên không trả lời cô ngay mà ôm cô càng chặt hơn như thể sợ cô sẽ lại biến mất lần nữa.. đến bây giờ anh vẫn chưa dám tin gặp lại cô còn có cả con trai mình là sự thật..
- Đình Đình... đây không phải là mơ đúng không? Em đang ở bên anh là thật đúng không? Anh đã rất nhiều lần mơ thấy em về bên anh, rồi đến khi giật mình tỉnh giấc chỉ biết tiếc nuối ân hận, hận mình không thể ở mãi trong mơ để được bên em, hận mình vô dụng không tìm được em, càng hận chính mình không bảo vệ tốt cho em để người khác nói nặng lời làm tổn thương em. Anh không có tư cách hận hay giận dỗi em..
Từng câu từng chữ vang vọng bên tai khiến Đường Uyển Đình không kìm được nước mắt, cô không nghĩ anh sẽ chờ đợi sẽ đau khổ nhiều năm vì sự ra đi của mình như vậy. Khi lựa chọn rời xa anh cô không nghĩ được nhiều chuyện sẽ xảy ra sau khi anh tỉnh dậy và biết cô đã rời bỏ anh, là do cô đã quá xem nhẹ tình yêu của anh dành cho mình, cứ nghĩ đơn giản rằng sau một thời gian anh sẽ lại quên đi quá khứ quên đi cô rồi tìm cho mình một tình yêu mới nhưng không ngờ mọi chuyện đều đi quá xa với suy nghĩ của mình..
- Em xin lỗi, là do em đã suy nghĩ quá nông cạn để anh phải chịu nhiều tổn thương...
Đường Uyển Đình ngước gương mặt đã lấm lem nước mắt lên nhìn anh, nghẹn ngào nói..
Bạch Tử Thiên nở một nụ cười ấm áp anh nhìn cô bằng ánh mắt tràn ngập sự yêu thương nuông chiều vô bờ bến, lau đi nước mắt trên má cô..
- Em không có lỗi, anh biết em cũng không vui vẻ hạnh phúc gì khi chấp nhận bỏ đi, lại càng không dễ dàng gì nuôi nấng tiểu Bảo suốt bốn năm trời..
- Anh tin tiểu Bảo là con anh thật sao? Dù gì cũng chỉ có một lần đó......
Đường Uyển Đình hai má đỏ ửng khi nhắc đến chuyện tế nhị giữa anh và cô trong đêm đó, chính cô cũng không dám tin chỉ một lần mà lại ăn ngay như vậy...
- Đương nhiên là tin rồi, anh tự biết sức khỏe mình tốt như thế nào mà, là em đã không tin tưởng anh đó thôi..
Bạch Tử Thiên vẫn như ngày trước thích véo mũi trêu ghẹo cô
- Anh đó, vẫn thích trêu chọc em, em muốn nghe một lí do chính đáng và nghiêm túc hơn..
Anh mỉm cười rồi lại kéo Đường Uyển Đình ôm vào lòng..
- Dĩ nhiên là vì anh tin tưởng em tuyệt đối, và quan trọng hơn nữa là em không thấy tiểu Bảo nó giống anh như vậy sao? Kể cả Dương Triết mới gặp qua cũng khẳng định con giống hệt anh..
- Dạ..
Đường Uyển Đình khẽ cười cô thu gọn mình trong lòng anh nhẹ nhàng tận hưởng cảm giác hạnh phúc mà tự mình đã đánh mất bấy lâu nay..
- Tử Thiên...
- Em nói đi...
- Còn mẹ anh... bà sẽ không đồng ý em quay lại với anh, em không muốn vì em mà hai người bất đồng..
- Không có đâu. Dù là vì lí do gì đi chăng nữa anh cũng sẽ không để em rời xa anh thêm bất cứ một lần nào nữa. Nếu em vẫn tiếp tục xem thường tình cảm của anh không tin tưởng anh thì lần sau người biến mất sẽ là anh..
- Tử Thiên...anh nói gì vậy? Em sẽ không suy nghĩ tiêu cực nữa đâu.. em tuyệt đối tin tưởng anh ở mọi khía cạnh mà...
Đường Uyển Đình nhíu mày nhìn Bạch Tử Thiên nói xong cô lại ôm chặt lấy anh..
- Đình Đình...anh có một chuyện muốn nói trước với em, em hứa đừng giận anh được không?
- Là chuyện gì? Anh nói đi em sẽ không giận đâu..
Bạch Tử Thiên nắm lấy bàn tay đã lạnh ngắt của cô vì gió lạnh giọng nói không cao không thấp khẽ vang lên..
- Mẹ và anh đã có một thỏa thuận..
- Thỏa thuận sao?
- Ừm.. mẹ tìm cho anh một người phụ nữ để cô ta ở đây cùng anh và yêu cầu của anh là cho anh sau một năm tìm hiểu nếu cô ta thật sự tốt anh sẽ đồng ý cưới. Và bây giờ đã sắp hết thời hạn một năm..
Đường Uyển Đình trong lòng anh im lặng lắng nghe không sót một từ nào tim cô đang đập liên hồi từng nhịp từng nhịp nặng nề..
- Vậy....
- Em yên tâm.. anh đã nói rồi không ai có thể thay thế được vị trí của em trong lòng anh. Anh đã có cách giải quyết ổn thỏa, em chỉ cần ngoan ngoãn ở lại đây ở yên bên cạnh anh được không?
- Dạ.. nhưng mà em còn phải đi làm không thể cứ ở yên một chỗ được đâu..
- Không cần đi làm, anh sẽ sắp xếp bên ANA cho em nghỉ việc. Cứ ở nhà chơi với con còn nếu em muốn đi làm thì quay về vị trí trước đây trong BẠCH ĐỈNH THIÊN, anh vẫn luôn để trống..
Anh xoa xoa đầu cô cưng chiều vô điều kiện..
- Tử Thiên..anh thật tốt với em...
Đường Uyển Đình cười hạnh phúc dịu dàng nói, đến bây giờ cô mới cảm thấy ông trời cũng không bạc đãi mình như trước đây đã từng nghĩ ông ban tặng đó là một người yêu cô vô điều kiện, cho cô một đứa con kháu khỉnh thông minh được kết tinh giữa một tình yêu chân thành..
- Thôi chết rồi, tiểu Bảo..
Đang yên đang lành đột nhiên cô giật mình nói to lên làm Bạch Tử Thiên cũng hoảng hốt theo,anh nhíu mày nhìn cô..
- Tiểu Bảo làm sao? Sao em hốt hoảng vậy?
- Trước giờ thằng bé không quen ngủ một mình em phải nhanh chóng về phòng với con nếu không khi tỉnh dậy không thấy em tiểu Bảo sẽ hoảng sợ..
Đến bây giờ cô mới nhớ đến tiểu Bảo, từ khi hội ngộ cùng anh rồi bị anh đưa thẳng hai mẹ con đến đây trên đường trở về tiểu Bảo đã ngủ trong lòng Bạch Tử Thiên về đến Trang Viên anh đã bế cậu nhóc lên phòng rồi kéo cô lên tận sân thượng hàn huyên đến quên hết đường đi lối về..
Nhìn bộ dạng ngây ngô của cô khiến anh không nhịn được mà bật cười thành tiếng, xoa xoa đầu cô rồi nói..
- Anh đã cho dì Lan vào ngủ dưới giường tiểu Bảo rồi khi nào con dậy sẽ báo cho chúng ta, dì ấy cũng có nệm có chăng gối đầy đủ em không cần phải lo..
Anh thừa biết tính cách hòa đồng thương người của cô nên nói luôn chỗ ngủ của dì Lan như thế nào cho cô biết...
- Dạ.. nhưng mà cũng khuya rồi á.. anh còn phải ngủ để sáng mai còn đến công ty,.
Bạch Tử Thiên nhìn cô nở nụ cười gian tà rồi bế xốc cô lên đi về căn phòng nhỏ được thiết kế trên sân thượng..