Giọng nói dịu dàng của Đường Uyển Đình vang lên bên tai, khiến tim bà dường như đang xao xuyến..
Trang Nhã Linh xoay người lại nhìn cô, gương mặt hiền lành cùng giọng nói nhẹ nhàng vừa rồi của Đường Uyển Đình đã tạo nên không ít thiện cảm trong mắt bà..
- Cô là bạn gái của Tử Thiên?
Đường Uyển Đình im lặng vài giây rồi mới cúi đầu lí nhí trả lời bà..
- Dạ...
- Tử Yên con ra ngoài trông chừng, khi nào Tử Thiên nó quay về thì báo cho mẹ.
"Trang Nhã Linh nhìn Bạch Tử Yên nói rồi nhìn qua Đường Uyển Đình "
- Còn cô đi theo ta, ta có chuyện muốn nói..
" Nói rồi bà đi đến một bàn trà nhỏ trong vườn ngồi xuống, Đường Uyển Đình cũng nhanh chóng đi theo.."
Thấy cô vẫn đứng đó không dám ngồi xuống bà khẽ nói..
- Ngồi đi..
- Dạ..
- Cô tên gì?
- Dạ con họ Đường tên Uyển Đình..
- Bao nhiêu tuổi?
- Dạ 22 tuổi..
- Gia cảnh thế nào?
Trang Nhã Linh nhìn thẳng vào cô hỏi từng vấn đề một, rõ ràng những chuyện này bà đã cho người điều tra hết về cô nhưng vẫn cố tình hỏi, chính là muốn chính miệng cô thừa nhận, chính cô nhìn lại và nhận ra rằng bản thân mình hoàn toàn không xứng với Bạch Tử Thiên..
- Dạ...
- Cô đừng trách ta là đang cố tình điều tra cô, nhưng những vấn đề đó tôi cần biết rõ trước khi để cô bước vào Bạch Gia..
- Dạ.. mẹ con vì khó sinh nên đã mất khi con vừa mới lọt lòng.. còn ba con thì vừa mất gần một năm nay..
- Ta nói thẳng. Chắc cô cũng biết dựa vào thân thế gia cảnh của cô thì không thể nào làm vợ của Tử Thiên được..
Đường Uyển Đình từ đầu đến cuối vẫn cúi gầm mặt không dám ngước lên nhìn Trang Nhã Linh dù chỉ là một cái, tuy bà có gương mặt phúc hậu, ôn nhu nhưng giọng điệu bà đang nói chuyện với cô là rất uy nghiêm còn có một chút răn đe khiến cô luôn không khỏi lo sợ trong lòng..
- Cô muốn bao nhiêu tiền thì đồng ý rời xa Tử Thiên..
Câu nói của Trang Nhã Linh vô tình đã chạm đến lòng tự trọng của cô, cô ngước mắt lên nhìn bà rồi cương nghị trả lời..
- Con yêu Tử Thiên là thật lòng chứ không hề toan tính mục đích danh lợi hay địa vị cao sang. Con chưa từng bao giờ nghĩ đến sẽ dùng tiền để đánh đổi tình yêu của chính mình..
- Dù hai đứa yêu nhau là thật lòng. Nhưng chỉ với tình yêu thôi thì cô vẫn chưa đủ tư cách để làm con dâu của Bạch Gia ta.. Bạch Gia không thể có một cô con dâu không môn đăng hộ đối được..
Thấy Đường Uyển Đình lại cúi đầu buồn bã Trang Nhã Linh lại nói tiếp..
- Ta biết Tử Thiên nó rất yêu cô, ta đã đưa ra yêu cầu nó phải từ bỏ tình yêu này nhưng nó kiên quyết chống đối tới cùng vừa rồi cô cũng thấy rồi đó, không có nó ở nhà sợ tôi gặp cô còn bắt người làm canh cửa không cho cô ra khỏi phòng. Vạn bất đắt dĩ mới tìm tới cô nói những lời khó nghe này. Mục đích cũng chỉ mong cô có thể hiểu mà rời xa nó..
Trang Nhã Linh dừng lại một chút rồi lấy trong túi xách ra một thẻ tín dụng đẩy đến trước mặt Đường Uyển Đình..
- Số tiền trong đây có thể để cô sống đầy đủ cả đời. Rời xa Tử Thiên rồi tìm một người phù hợp với mình sẽ tốt hơn..
Đường Uyển Đình đưa tay lên lau đi giọt nước mắt còn chưa kịp rơi xuống trên mi, ngước lên nhìn Trang Nhã Linh mỉm cười nhẹ rồi nói..
- Con hiểu ý bác. Con biết thân phận mình thấp kém không xứng ở bên Tử Thiên không xứng làm vợ anh ấy càng không xứng làm người của Bạch Gia. Yêu anh ấy con chưa bao giờ hối hận dù là phải chịu tủi nhục. Con sẽ rời xa anh ấy như ý bác muốn. Nhưng trước khi đi con muốn xin bác một chuyện,.. Bác có thể để con ở bên cạnh anh ấy thêm ba ngày nữa được không? Con muốn trước khi chia tay anh ấy sẽ có những kỉ niệm những ký ức đẹp đẽ nhất..
Trang Nhã Linh nhìn cô im lặng vài giây, bà cố gắng kìm nén giọng nói đã nghẹn ngào của mình lại rồi mới nhẹ nhàng nói..
- Được. Sau ba ngày ta hi vọng cô giữ đúng lời hứa.
Đường Uyển Đình khẽ gật đầu, cô lại đưa tay lên lau nhanh đi nước mắt không cho rơi xuống mặt, nhưng cổ họng đã nghẹn ngào đến nổi từng lời nói thốt ra đều trở nên nặng nề và khó khăn..
- Cảm ơn bác. Sau khi kết thúc ba ngày con.. nhất định sẽ rời xa anh ấy..
Bầu không khí chợt trở nên lắng đọng sau câu nói của cô. Trang Nhã Linh đã thực hiện được mục đích bà cũng chẳng biết nói gì thêm. Nhìn người con gái đang cố gắng kìm nén cảm xúc đau thương trước mắt mình, đang lau đi từng giọt từng giọt nước mắt chỉ vừa mới lăn xuống trông vô cùng bi thương lòng bà cũng rất khó chịu nhưng cũng không thể làm gì hơn.. Chỉ tiếc là nếu gia cảnh cô tốt hơn một chút thì chắc có lẽ bà cũng sẽ không nhẫn tâm chia cắt tình yêu này..
- Nếu không còn chuyện gì nữa, con xin phép lên phòng. Còn cái này..
" Đường Uyển Đình dừng lại rồi đẩy chiếc thẻ tín dụng trở về phía Trang Nhã Linh rồi nói tiếp"