Một tuần không gặp, Mộ Tư vẫn giữ dáng vẻ quen thuộc của Thịnh Hoàn Hoàn, áo sơ mi trắng, quần tây đen, sạch sẽ tuấn mỹ, ôn nhuận như ngọc.
Hình như anh ta rất thích mặc như vậy, vạn năm không thay đổi, cũng như sự chung tình của anh ta dành cho Bạch Tuyết.
Mà Bạch Tuyết mặc bộ lễ phục kiểu mới trắng tinh, nhìn sạch sẽ đơn thuần, xinh đẹp suy nhược, tựa như một tiểu công chúa cần người ta dốc lòng che chở, ngồi chung với Mộ Tư cũng có vẻ rất xứng.
Hình ảnh như vậy đột nhiên đập vào mắt Thịnh Hoàn Hoàn, không cho cô tránh né.
Người trong phòng không nhiều cũng không ít, trừ Mộ Tư và Bạch Tuyết ra thì còn có Lăng Kha, mẹ con Nam Tầm, Lệ Hàn Ty và mấy người bạn của anh ta.
Mộ Tư là người đầu tiên phát hiện cô, lập tức nhìn về hướng cô.
Trái tim Thịnh Hoàn Hoàn như bị một bàn tay nắm chặt lấy, làm cô khó mà hô hấp.
Anh ta vẫn như trước kia, dù có bao nhiêu người thì anh luôn có thể lập tức phát hiện cô, nhưng lại có một điều hoàn toàn khác với trước kia, hôm nay họ chỉ là người xa lạ quen thuộc nhất.
Lúc này Lăng Kha cũng phát hiện cô, lập tức đứng lên từ bên cạnh Lệ Hàn Ti, bước nhanh đến rồi kéo cô vào toilet.
Cô còn tưởng rằng chỉ có hai người là Lăng Kha và Nam Tầm, nếu biết có nhiều người như vậy thì cô sẽ không đến.
Lăng Kha vội vàng giải thích: “Đây là ngoài ý muốn, tớ vốn muốn chúc mừng sinh nhật riêng cho Hàn Ti, kết quả anh ấy dẫn mấy người bạn tới, tớ không thể làm gì khác hơn là kêu cậu với chị Nam Tầm, vừa rồi Hàn Ti ra ngoài nghe điện thoại, kết quả gặp được Mộ Tư, anh ta chỉ đến uống ly rượu, lập tức đi ngay."
Mọi người đều biết chuyện giữa Mộ Tư và Thịnh Hoàn Hoàn, bây giờ người mới tình cũ gặp mặt nhau, vậy không phải cho người ngoài cơ hội chờ xem kịch vui sao?
Cả Lăng Kha luôn thần kinh thô, đối mặt với chuyện này cũng cảm thấy không biết làm sao, có thể nhìn ra chuyện này làm người ta xấu hổ đến mức nào.
Không ai khống chế được sự cố, tất nhiên Thịnh Hoàn Hoàn sẽ không trách Lăng Kha: “Cậu với Lệ Hàn Ti là chuyện gì?"
Khuôn mặt Lăng Kha đỏ lên, vừa thẹn vừa mừng: “Chính là vào bữa tiệc thân cận đêm hôm đó ở Lăng gia, rượu của Hàn Ti bị người ta động tay chân, tớ trùng hợp gặp phải, tụi tớ... Tụi tớ đã phát sinh quan hệ."
Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn mới nhớ đến, đêm đó Lệ Hàn Ti và Lăng Kha cũng có mặt, nhưng cô không nhìn thấy bọn họ, không ngờ họ đã ở bên nhau.
"Các cậu làm ở Lăng gia?"
"Không phải, làm sao có thể, lúc đầu tụi tớ định đi khách sạn, nhưng trên đường Hàn Ti thực sự nhịn không được, ngay trên xe..."
"Dừng lại, không phải là được." Thịnh Hoàn Hoàn vội vàng ngăn Lăng Kha nói tiếp: “Cho nên hiện tại cậu và anh ta có quan hệ gì?"
Thịnh Hoàn Hoàn không thích Lệ Hàn Ti, cô luôn cảm thấy người đàn ông này rất giả dối, tính tình Lăng Kha trời sinh đơn thuần ngay thẳng, cô vẫn luôn không đồng ý Lăng Kha quen Lệ Hàn Ti, không nghĩ tới vẫn xảy ra chuyện.
Trên mặt Lăng Kha tràn đầy thẹn thùng: “Chính là bạn trai bạn gái, mấy ngày nay tớ luôn đi với ảnh, Hoàn Hoàn, tớ cảm thấy mình như đang nằm mơ, không biết phải thật không, cậu mau véo tớ xem."
Nhìn Lăng Kha như vậy, Thịnh Hoàn Hoàn không đành lòng nói thêm cái gì.
Lăng Kha trúng độc của Lệ Hàn Ti, đã sớm trầm luân, hơn nữa không phải dạng bình thường, cô muốn kéo cũng kéo không trở lại.
Chỉ mong cô ấy có thể luôn vui vẻ như vậy!
Thịnh Hoàn Hoàn véo véo gương mặt xinh đẹp của Lăng Kha: “Không phải cậu đang nằm mơ, chúng ta nên ra ngoài, đừng để Hàn Ti của cậu đợi lâu."
Lăng Kha nhíu khuôn mặt lại: “Hoàn Hoàn, nếu không cậu trở về đi, tránh khó chịu vì gặp phải đôi tiện nhân kia."
Thịnh Hoàn Hoàn cười cười: “Không có gì, cũng nên đối mặt, hơn nữa người sai không phải tớ, vì sao tớ phải trốn tránh bọn họ?"
Trở lại phòng lần nữa, Thịnh Hoàn Hoàn trực tiếp bỏ qua Mộ Tư và Bạch Tuyết, ngồi xuống bên cạnh mẹ con Nam Tầm.
Tiểu Hoan Hoan đã lâu không gặp lập tức dính lấy cô, ngọt ngào kêu lên: “Dì, Hoan Hoan rất nhớ dì."
"Dì cũng rất muốn Hoan Hoan." Thịnh Hoàn Hoàn ôm lấy cô bé, hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ mũm mĩm.
Cố Hoan Hoan trông rất giống Nam Tầm, là một cô bé xinh đẹp.
Nam Tầm trêu ghẹo: “Hoan Hoan vừa nghe em cũng tới thì mừng rỡ nói nhỏ mãi bên tai chị, làm người mẹ này thật đố kị."
Lúc này, cô bé lập tức chui vào trong ngực Nam Tầm, hôn một cái lên mặt cô, bập bẹ mà nói: “Manh Manh thích dì nhưng cũng rất yêu mẹ."
Nam Tầm dở khóc dở cười: “Bé con lém lỉnh này."
Thịnh Hoàn Hoàn cười nói: “Còn không phải giống chị."
Mộ Tư nhìn Thịnh Hoàn Hoàn cười duyên dáng, sau khi đi ra từ toilet, cô không có liếc anh ta lấy một cái, triệt để không nhìn anh.
Trong lòng cô nhất định đã hận anh cùng cực!
Một tuần không gặp, hình như cô đã gầy hơn, xương quai xanh càng rõ ràng.
Thịnh Hoàn Hoàn mặc một bộ cổ váy hoa dài áo hình chữ V, cô buộc mái tóc dài thành bím tóc lỏng lẻo, bím tóc tùy ý rũ xuống một bên xương quai xanh, lộ ra mặt bên xinh đẹp và phần cổ trắng nõn duyên dáng.
Mộ Tư không khỏi nghĩ đến thiên nga trắng ưu nhã.
Lúc này, anh ta lại trông thấy người đàn ông ngồi bên cạnh Lệ Hàn Ti chỉ vào Thịnh Hoàn Hoàn và thấp giọng hỏi: “Lệ thiếu, cô ta là ai?"
Lệ Hàn Ti liếc Thịnh Hoàn Hoàn một chút, hững hờ nói: “Tiểu thư đứng đầu Hải thành - Thịnh Hoàn Hoàn, làm sao, Chu thiếu cảm thấy hứng thú?"
Ánh mắt Chu Duệ giống như mãnh thú tiếp cận con mồi ngon miệng: “Tôi muốn cô ta."
Nghe thế, Lệ Hàn Ti chỉ cười lạnh.
Chu Duệ vừa tới Hải thành, căn bản không biết tình huống của Thịnh Hoàn Hoàn, Lệ Hàn Ti nhìn Mộ Tư một cái, đáy mắt có thêm một tia thú vị.
Đừng nói Lăng Tiêu, chỉ Mộ Tư thôi mà Chu Duệ cũng đối phó không được.
Mộ Tư ngồi cách đó không xa nên đã nghe thấy hết cuộc đối thoại của bọn họ.
Ánh mắt anh ta rơi xuống người Chu Duệ, đó là một người đàn ông chừng 30 tuổi, tướng mạo bình thường, sau khi Thịnh Hoàn Hoàn xuất hiện thì ánh mắt anh ta chưa từng dời khỏi người cô.
Mộ Tư đã thấy nhiều loại đàn ông này. Thịnh Hoàn Hoàn là một đóa mẫu đơn cao quý mỹ lệ, luôn có vài con ruồi muốn làm bẩn nó.
Nhưng câu kia "Tôi muốn cô ta" kế tiếp của Chu Duệ làm sắc mặt Mộ Tư tăng thêm tia lạnh lẽo.
"Anh Mộ Tư, rượu này uống ngon quá." Lúc này Bạch Tuyết giật giật cánh tay Mộ Tư, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng, cười thật tươi với anh ta.
Mộ Tư nghiêng mặt qua đối diện với đôi mắt mê ly của Bạch Tuyết, hai gò má còn hơi tái nhợt nhiễm chút ửng hồng, tươi cười mang theo sự xinh xắn và quyến rũ của thiếu nữ.
Sự lạnh lẽo trong mắt Mộ Tư lập tức rút đi, đưa tay đoạt rượu trong tay cô ta rồi cưng chiều nói: “Em say rồi."
"Em không có say, anh là anh Mộ Tư của em, đây là rượu hoa quả, ngọt ngào, dễ uống." Bạch Tuyết Nhu cười một tiếng, lắc lắc tay Mộ Tư nũng nịu nói: “Cho em uống thêm một ngụm, chỉ một ngụm thôi, xin anh đó."
Mộ Tư bật cười, khống chế Bạch Tuyết trong ngực, đầu ngón tay điểm nhẹ lên mặt cô ta, dịu dàng như dòng nước: “Ngoan, không thể uống nữa, nếu không ngày mai thức dậy sẽ đau đầu lắm."
"Vậy anh hôn em một cái." Có lẽ Bạch Tuyết đã say, lại chỉ môi mình, bảo Mộ Tư hôn mình ngay trước mặt mọi người.
Mộ Tư cũng không để ý thân phận và hình tượng của mình, cúi đầu hôn lên môi cô một cái.