Lăng Tiêu nghĩ đến gương mặt có vài phần tương tự mình thì trái tim đau như bị dao cắt.
Còn nhớ rõ lần đầu tiên gặp mặt cậu ở Mỹ, cậu cười thật nịnh nọt: “Chào, nghe nói anh đến từ Hải Thành, chúng ta xem như nửa đồng hương, nể mặt chúng ta có duyên như thế, về sau tôi che chở cho anh, thế nào?”
Rõ ràng mang theo một đám đàn em hùng hổ đi tới, dọa đám người quanh bàn ăn của hắn chạy hết, nhưng khi tới trước mặt lại cười như con thỏ vô hại.
Lúc ấy hắn vừa đến Mỹ, ngày đầu tiên đến trường học báo danh, nhìn người xa lạ lần đầu tiên gặp mặt trước mắt thì chỉ cảm thấy không thể hiểu được: “Cậu là ai?”
Cậu cười thực gợi đòn: “Anh không phát hiện chúng ta trông rất giống nhau sao? Không chừng hai ta là anh em ruột thất lạc nhiều năm.”
Lúc ấy hắn chỉ cảm thấy não thằng nhãi nhuộm tóc vàng này có bệnh, tất nhiên là cách xa cậu ta ngàn dặm: “Ranh con, ba mẹ tôi chỉ sinh một đứa con trai, cho nên đừng nhận quan hệ bậy bạ.”
Ai ngờ cậu ta lại nhướng mày, nói một câu: “Vậy thì chưa chắc nhé!”
Sau đó cậu khí phách chỉ vào hắn và nói: “Tóm lại An Niên tôi nhất định sẽ bảo kê cho anh, nếu có ai đui mù ăn hiếp anh thì tôi nhất định xử hắn.”
Nói xong, cậu dẫn một đám đàn em nghênh ngang bỏ đi.
Lúc ấy hắn cảm thấy thằng nhãi này muốn học người ta làm lão đại đến điên rồi!
Nhưng qua ngày hôm đó, ngày nào cậu cũng tới tìm hắn, tính tình đặc biệt tốt, mặc kệ hắn mặt lạnh xua đuổi, cậu trước sau vẫn giữ vẻ mặt tươi cười.
Cậu nói muốn che chở cho hắn, để hắn đi ngang ở trường, kết quả hắn còn phải thường xuyên chùi đít giúp họ, vì thế không hiểu sao hắn lại trở thành lão đại của một đám côn đồ.
Lão thái thái thấy sắc mặt Lăng Tiêu không tốt thì trấn an: “Đứa bé kia không có duyên với chúng ta, hiện tại chúng ta có Tích Nhi, đây là ông trời chiếu cố.”
Không có duyên?
Đáy mắt Lăng Tiêu xẹt qua một tia đau đớn, nửa năm trước khi cậu bị tai nạn xe chết đi, cậu từng nắm tay hắn mà nói: “Anh hai, em luôn có một bí mật không nói với anh, kỳ thật em là em ruột của anh thật, em tên là An Niên, theo họ mẹ, mẹ em là An Lan.”
Đã quá muộn, khi hắn biết bí mật này thì chỉ có thể trơ mắt nhìn cậu chết đi trước mặt mình.
“Nó không có chết.”
“Cái gì?”
Lăng Tiêu đột nhiên nói với Lăng lão thái thái: “Nó không có chết, sống đến 22 năm.”
Cậu vừa sinh ra đã bị đưa đến Mỹ, chưa bao giờ được sống đường đường chính chính, sau khi chết cũng không ai biết cậu tồn tại, hắn không muốn cả đến lúc chết cậu cũng bị người ta quên đi.
Lăng lão thái thái khiếp sợ mà nhìn hắn, thân thể hơi run run: “Con nói là em trai con?”
Lăng Tiêu nói: “Đúng, nó không chết, vừa sinh ra đã bị đưa đến Mỹ, theo họ mẹ, tên là An Niên.”
Lăng lão thái thái run rẩy lắc đầu: “Không, không có khả năng, rõ ràng bà tận mắt nhìn thấy thi thể của em trai con.”
Lăng Tiêu đột nhiên kéo bức màn lên, hoàng hôn lúc này ngoài cửa sổ làm hắn cảm thấy rất chói mắt: “Không ai thấy được đứa trẻ sinh ra, làm sao bà nội xác định thi thể kia là em con?”
Lăng lão thái thái giương miệng, nửa ngày vẫn nói không ra lời.
Qua thật lâu bà mới tìm về giọng nói của mình, bước nhanh đi đến trước mặt Lăng Tiêu: “Con nói nó còn sống, nó ở đâu?”
Nhìn phản ứng của lão thái thái, trong lòng Lăng Tiêu càng đau đớn, giọng nói khàn khàn: “Nó đã chết, chết vì tai nạn xe hồi đầu năm.”
“Chết... Đã chết?” Mặt Lăng lão thái thái trắng nhợt, vài giây sau cả người đã ngã xuống đất.
Lăng lão thái thái giương miệng, vẫn luôn run rẩy, sau một lúc lâu mới đau đớn khóc thành tiếng: “Tạo nghiệt... Lăng gia chúng ta đã tạo nghiệt gì...”
Nghe thấy tiếng khóc xé lòng này, Lăng Tiêu bỗng hơi hối hận đã nói chuyện của An Niên cho lão thái thái, nhưng có một số việc hắn phải làm rõ.
Tỷ như, ba có biết An Niên còn sống hay không?
Vì sao An Lan phải dùng một cái thai chết để giấu trời qua biển, đưa An Niên vừa ra đời đến Mỹ, trộm nuôi nấng lớn lên?
Năm đó Lăng Tiêu cũng không hiểu nổi mấy vấn đề này, bởi vì chuyện quá khứ của An Lan, Lăng Tiêu đoán được một vài điều, sở dĩ An Niên vừa sinh ra đã bị đưa đến Mỹ và theo họ mẹ là vì cậu không phải huyết mạch của ba.
Hắn cũng từng gọi điện thoại chất vấn An Lan về thân phận của An Niên, kết quả được nghe thấy trùng khớp với suy đoán của hắn. Cho nên những năm gần đây hắn càng hận An Lan.
Nhưng hiện tại, thân phận của Tích Nhi bị xác nhận, Lăng Tiêu bắt đầu hoài nghi chuyện mà hắn luôn cho là đúng có khả năng không phải như mình đã nghĩ.
Đáng tiếc An Niên đã chết, thi thể của cậu bị đốt thành tro, bị an táng ở dị quốc tha hương.
“Vì sao nó vừa sinh ra đã bị tiễn đi?” Tuy không đành lòng, nhưng sau khi lão thái thái bình tĩnh lại một chút, Lăng Tiêu vẫn mở miệng hỏi: “Có phải cũng là vì ba hoài nghi nó không phải con của ba không?”
Lão thái thái lắc đầu, giọng khàn khàn nghẹn ngào: “Bà không biết, lúc ấy họ đã dọn ra ngoài ở.”
Lăng Tiêu xoa xoa mặt, nói với lão thái thái: “Con đi lấy một thứ.”
Không bao lâu sau, Lăng Tiêu cầm hai cuốn album tiến vào.
Lúc này cảm xúc của lão thái thái đã vững vàng rất nhiều, Lăng Tiêu đưa một quyển album cho bà: “Đây là con tìm được khi thu gom di vật của An Niên, bên trong có ảnh hồi nhỏ của nó.”
Lăng lão thái thái nhận lấy rồi mở album ra, từng tấm hình trẻ con xuất hiện trước mắt.
Hình An Niên đầy tháng, kỷ niệm 100 ngày, lưu niệm đầy năm, sinh nhật hai tuần tuổi...
Vừa xem hai tấm đầu, Lăng lão thái thái đã khóc không thành tiếng: “Đứa nhỏ này giống y như ba con hồi nhỏ như đúc, nó là huyết mạch của Lăng gia chúng ta...”
Mặt Lăng Tiêu không còn chút máu, đôi tay siết chặt thành quyền.
An Niên cũng là đứa em cùng cha cùng mẹ với hắn. Một khi đã vậy, vì sao An Lan lại muốn tiễn cậu đi, vì sao không cho An Niên nhận ba?
Lăng Tiêu biết rõ Lăng Hoa Thanh yêu thương mình đến mức nào nhất, nếu ông biết An Niên là con mình thì nhất định cũng sẽ yêu quý và bồi dưỡng gấp bội.
Lăng Tiêu nhớ tới giọng nói chắc chắn của An Lan thì nói với Lăng lão thái thái: “Sau khi biết thân phận của An Niên, con có gọi điện thoại chất vấn người kia, bà ta nói An Niên không phải con của ba.”
Lăng lão thái thái lắc đầu, nói rất chắc chắn: “Không có khả năng, nó chính là con của ba con, trong mấy anh em thì ba con đẹp nhất, môi hồng răng trắng, ai cũng khen nó xinh đẹp, cho rằng nó là con gái, đứa trẻ trong ảnh giống ba con hồi nhỏ như đúc.”
Lúc nói chuyện, lão thái thái nhanh chóng lật ra sau, mãi đến khi An Niên trưởng thành, ngũ quan vẫn có vài phần tương tự Lăng Hoa Thanh khi còn trẻ.
Nước mắt của lão thái thái sắp chảy khô, đau đớn mà nói với Lăng Tiêu: “An Niên là con của ba con, Tích Nhi cũng là con của ba con, nhưng vì sao, rốt cuộc vì sao lại làm thành như vậy...”