“Nhất định là ba đã ép Thịnh Hoàn Hoàn đến đường cùng.” Trần Hạo Thiên nhìn về phía Trần Anh Kỳ, hối hận mà nói: “Con trai, con phải nhớ kỹ, ép thỏ nóng nảy cũng sẽ cắn người.”
Nói xong, trên mặt ông ta chảy xuống hai hàng nước mắt hối hận: “Hôm nay ba không nên đến công ty...”
Nếu không phải ông ta ép Thịnh Hoàn Hoàn vào đường cùng thì cô sẽ không hao hết tâm tư mà phản kích như thế. Đáng lẽ ra chỉ mấy năm là ông ta có thể ra tù, hiện giờ sợ là đến già vẫn phải sống trong ngục giam rồi.
Hai mắt Trần Anh Kỳ đỏ rực: “Ba, ba đừng nản chí, con đi tìm Chu Tín, ông ấy nhất định sẽ nghĩ cách cứu ba ra.”
Trần Hạo Thiên lắc đầu, như lập tức già đi mười mấy tuổi, hoàn toàn trái ngược với dáng vẻ tiểu nhân đắc chí hồi sáng: “Vô dụng, viện trưởng viện kiểm sát là người bảo thủ dầu muối không ăn, tay của Chu Tín căn bản không duỗi vào được.”
“Vậy con đi cầu xin Thịnh Hoàn Hoàn.”
“Càng vô dụng, hiện tại ba đã dính líu đến chuyện của Trịnh Hữu Tài, xin Thịnh Hoàn Hoàn còn có tác dụng gì?” Trần Hạo Thiên cắn răng: “Huống chi, cô ta căn bản sẽ không giúp con, chỉ khi nào hất ngã ba thì cô ta mới có thể lập uy ở công ty, con đường làm giám đốc mới tiếp tục được.”
“Hiện tại hy vọng duy nhất của ba là chú con có thể chạy thoát, không có chứng cứ xác thực thì viện kiểm sát không thể làm gì ba, nhiều lắm là phạm tội thương nghiệp, không ở tù bao nhiêu năm.”
Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ, cảnh sát đã đến.
Cuối cùng Trần Hạo Thiên dặn dò Trần Anh Kỳ: “Nếu chú con liên hệ thì tìm một người tin được, đưa cho chú con một số tiền, tuyệt đối không thể để chú khai chuyện này ra, nhớ không?”
Trần Anh Kỳ rơi lệ: “Ba, con nhớ kỹ.”
Trần Hạo Thiên lại bị cảnh sát mang đi, ông ta biết lần này chạy trời không khỏi nắng, nhưng cũng không biết chờ đợi ông ta sẽ là tội danh rất nặng. Bởi vì lúc này Thịnh Hoàn Hoàn đã phá hỏng đường đi của Trần Vấn Thiên.
Trần Vấn Thiên không ngờ gã vừa bước ra cửa phòng thì đầu gối đã trúng một viên đạn giả, không hề phòng bị mà quỳ xuống đất.
Trần Vấn Thiên đau đớn che đầu gối lại, hung ác nhìn khắp xung quanh: “Là ai, mau cút ra đây cho ông mày.”
Đáp lại gã là một mảnh tĩnh mịch.
Trần Vấn Thiên lại kêu to vài tiếng, vẫn không ai đáp lại, bốn phía không có lấy một bóng người.
Cơn đau trên đầu gối hơi dịu lại, Trần Vấn Thiên đứng lên, lập tức ôm đầu chạy nhanh ra bên ngoài.
Lúc này “Phốc phốc” hai tiếng, hai viên đạn liên tiếp bắn vào hai chân Trần Vấn Thiên, chân gã mềm nhũn, ngã sấp xuống như chó ăn phân, trông rất chật vật.
Trần Vấn Thiên lửa giận tận trời mà rít gào: “Rốt cuộc là ai, có ngon thì ra đây, tao muốn giết mày.”
Lúc này một bóng hình xinh đẹp nhảy xuống từ ban công lầu hai đối diện.
“Là cô bà nội mày đây.” Một tiếng nói dễ nghe vang lên, chỉ thấy Thịnh Hoàn Hoàn tay cầm ná, vững vàng nhảy xuống trước mặt gã.
Trần Vấn Thiên từng gặp Thịnh Hoàn Hoàn, vẻ đẹp của cô làm người ta khó quên, cho nên liếc một cái đã nhận ra cô: “Thịnh Hoàn Hoàn, sao lại là mày?”
Gã thật sự không ngờ người đến lại là Thịnh Hoàn Hoàn. Hơn nữa nhìn dáng vẻ này thì chỉ có một mình cô lại đây.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn xuống Trần Vấn Thiên đang chật vật: “Trừ bà nội mày ra thì còn ai vào đây?”
Trần Vấn Thiên cố nén đau đớn trên đùi mà đứng lên: “Mấy viên đạn vừa rồi là mày bắn?”
Thịnh Hoàn Hoàn quơ quơ cái ná trong tay: “Điều hiển nhiên, không phải sao?”
Đường đường là tiểu thư đứng đầu Hải Thành mà lại chơi ná giỏi như vậy, nói ra ai mà tin?
Trần Vấn Thiên ngẫm nghĩ, sau đó nói với Thịnh Hoàn Hoàn: “Người mày nên tìm là anh tao, không liên quan đến tao.”
Thịnh Hoàn Hoàn cười một cái, trên gương mặt xinh đẹp nhiễm thêm vài phần lạnh lẽo: “Tao biết, nhưng anh của mày có nhiều chiêu quá, chỉ có thể nhờ mày giúp một chút.”
“Giúp gì?”
Thịnh Hoàn Hoàn thưởng thức cái ná trong tay: “Đi viện kiểm sát, khai hết những chuyện mày biết ra.”
Trần Vấn Thiên cười: “Mày cảm thấy có khả năng sao?”
Nói xong, Trần Vấn Thiên lập tức nhào về hướng Thịnh Hoàn Hoàn, gã không tin một người đàn ông như mình lại không đánh lại một cô gái được yêu chiều.
Thịnh Hoàn Hoàn nhíu mày lại, cười lạnh nói: “Không biết tự lượng sức mình.”
Mấy viên đạn cùng bắn ra, “Phốc phốc phốc” bắn vào người Trần Vấn Thiên, tiếp theo một cái bóng hiện lên trước mắt, mặt gã bị đạp mạnh một cú, cả người té lăn trên đất.
Thịnh Hoàn Hoàn lưu loát mà thu chân lại, mặt không cảm xúc nhìn Trần Vấn Thiên: “Trần Vấn Thiên, tôi không cho ông đi thì hôm nay ông không đi đâu được!”
Nếu là trước kia, Trần Vấn Thiên sớm đã cười bò, nhưng hiện tại gã đang ngã lăn trên đất đau không thể nhúc nhích, căn bản không bò dậy nổi.
Sao nói là thiên kim hào môn mà? Thiên kim hào môn nhà ai vừa biết Tae Kwon Do, lại biết chơi ná? Tiểu thư đứng đầu Hải Thành này được nuôi thả lớn lên ở nông thôn sao?
Không bao lâu sau, người của cục cảnh sát liền tới, trực tiếp dẫn Trần Vấn Thiên đến viện kiểm sát, tách ra thẩm vấn với Trịnh Hữu Tài.
Bốn giờ rưỡi chiều, Thịnh Hoàn Hoàn xuất hiện ở Thịnh Thế, lần này ánh mắt mọi người nhìn cô hoàn toàn khác biệt.
Khi tiến vào văn phòng, trên bàn làm việc chỉ có mấy văn kiện quan trọng chờ cô ký tên, những văn kiện râu ria kia đã bị người thức thời của các bộ phận nhờ thư ký lấy đi.
Thịnh Hoàn Hoàn như trút được cục tức trong lòng.
Cô ấn mạnh lên nút gọi nội bộ, cứng rắn mà uy nghiêm nói: “Thông báo với các trưởng phòng, mười phút sau đến phòng họp.”
Mười phút sau, phòng họp đã ngồi đầy.
Thịnh Hoàn Hoàn là người cuối cùng tiến vào, nhìn quét phòng họp một cái rồi ngồi xuống: “Tiếp tục hội nghị buổi sáng hôm nay.”
Dương Lập và Cao Tễ liếc nhìn nhau một cái, trầm mặc từ đầu đến cuối.
Hội nghị này cũng rất thuận lợi, tiến hành được nửa giờ thì Thịnh Hoàn Hoàn tuyên bố kết thúc, dẫn đầu rời khỏi phòng họp.
Sau khi hội nghị kết thúc, Thịnh Hoàn Hoàn gọi Tống Chí Thượng vào văn phòng: “Ông thấy chuyện hôm nay thế nào, có phải mấy lão già đó bị hù sợ rồi không?”
Tống Chí Thượng gật đầu: “Đúng vậy, nhưng chờ họ tỉnh táo lại thì vẫn quấy rối cô tiếp, tôi sợ vì đuổi cô đi mà họ không tiếc tổn hại đến ích lợi công ty.”
Tống Chí Thượng dừng một chút rồi nói: “Những cao tầng đó ai cũng tâm cao khí ngạo, muốn bọn họ thật sự tán thành cô thì phải xem năng lực của cô.”
“Tôi hiểu, trong thời gian này còn phải quấy rầy ông thêm.”
“Hoàn Hoàn, cô rất thông minh, nói thực trước đó tôi cũng không xem trọng cô, nếu không phải đêm đó Minh Triết tới tìm tôi, nói những lời đó với tôi thì có lẽ tôi cũng sẽ chọn Chu Tín.”
Tống Chí Thượng tràn ngập hi vọng mà nhìn Thịnh Hoàn Hoàn: “Nhưng hiện tại, cô làm tôi rất bất ngờ, làm tôi lau mắt mà nhìn, tôi thực chờ mong biểu hiện kế tiếp của cô.”
Kỳ thật Thịnh Hoàn Hoàn không bảo Tống Minh Triết nói gì, chỉ dùng tình dùng lý để thuyết phục, Tống Chí Thượng đã nhìn cô lớn lên, nếu cô đã quyết tâm mà ông không cho cơ hội đã từ bỏ thì không công bằng, còn bất kính với Thịnh Xán.
Ban đầu Tống Chí Thượng cũng không ôm hy vọng gì với Thịnh Hoàn Hoàn, nhưng hiện tại ông đã lau mắt mà nhìn.