Anh ta đương nhiên sẽ không tin, cho rằng đây chẳng qua là cái cớ Thịnh Hoàn Hoàn bịa ra, xem ra anh ta không thể mềm lòng với cô nữa, nếu không cô lại quấn lấy anh như trước.
Mộ Tư bỏ qua một tia khác thường dâng lên trong lòng, ôm Bạch Tuyết cũng không quay đầu lại rời đi.
Chúc mừng, chúc mừng!
Thịnh Hoàn Hoàn cứng ngắc quay đầu lại, nhìn Cố Bắc Thành vẫn ngồi trong xe, giọng khàn khàn giống như người sắp chết, "Anh nghe thấy không, anh ta lại nói chúc mừng em.”
Cố Bắc Thành không đành lòng, hối hận vì đã đưa cô đến đây: "Có lẽ cậu ta chưa không được lời của em, hoặc có lẽ cậu ta không tin.”
Nước mắt từ hốc mắt Thịnh Hoàn Hoàn chảy xuống, cô cong khóe miệng tự giễu: "Vậy sao?”
Cô còn muốn lừa gạt chính mình tới khi nào?
23 giờ 26 phút, Thịnh Hoàn Hoàn nhận được điện thoại trong nhà, có người đã đưa Thịnh Sam Sam về, trên người con bé ngoại trừ mấy vết bầm tím thì không có gì đáng ngại.
Vừa xuống xe người giúp việc liền ôm đứa bé đang ngủ say bước nhanh ra đón.
Nhìn khuôn mặt ngủ say của em gái, tảng đá lớn đè nặng trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn mấy ngày nay cuối cùng cũng biến mất.
Đêm nay Thịnh Hoàn Hoàn bận rộn đến khuya mới nằm xuống, Cố Bắc Thành không biết rời đi lúc nào.
Tối hôm qua một đêm không ngủ, Thịnh Hoàn Hoàn cho rằng mình đêm nay có thể ngủ ngon một giấc, cô thật sự quá mệt mỏi.
Thế nhưng, cô vẫn mất ngủ.
Chờ trời sáng, cô sẽ trở thành vợ của Lăng Tiêu!
Mấy ngày nay Thịnh phu nhân cũng ngủ không ngon, hiện tại cũng yên tâm ngủ một giấc, Thịnh Hoàn Hoàn cẩn thận kéo chăn cho bà, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu nằm bên cạnh mĩm cười.
Mì ăn được một nửa, không đợi dì Đồng mở miệng, Thịnh Hoàn Hoàn ngẩng đầu nhìn cô: "Có chuyện gì thì nói đi, lát nữa tôi phải ra ngoài.”
Dì Đồng cẩn thận từng li từng tí: "Hôm qua nhận được một bưu kiện gửi từ nước ngoài tới, chúng tôi không biết nên xử lý thế nào.”
Thịnh Hoàn Hoàn không nghĩ nhiều: "Lấy lại đây.”
Một lát sau, Thịnh Hoàn Hoàn nhìn kiện hàng, sắc mặt càng ngày càng trắng bệch, cảm xúc lẫn lộn trong hốc mắt đan xen phức tạp.
Tháng trước, cô đặc biệt chạy ra nước ngoài đặt làm chân giả cho Mộ Tư......
Nhìn cái chân giả kia, thứ tình cảm mấy ngày nay bị Thịnh Hoàn Hoàn phong tỏa ở đáy lòng, đang từng tấc từng tấc vỡ tan, lý trí cũng đang từng chút tan rã.
Cô đột nhiên đứng lên, chạy như bay ra ngoài.
Giờ phút này, Thịnh Hoàn Hoàn không muốn quản gì nữa, cô muốn đi tìm anh, cô đã hứa với anh vĩnh viễn không rời không bỏ, cô muốn cho anh biết, cô chưa từng quên lời hứa của mình.
Bọn họ đều nói anh chỉ là nhất thời hồ đồ, anh rất nhanh sẽ trở lại, cô sợ hãi, sợ một ngày nào đó anh đột nhiên quay đầu lại, lại phát hiện cô đã không ở đây.
Chuyện xảy ra tối hôm qua, đều bị Thịnh Hoàn Hoàn bỏ lại sau đầu, cô muốn gặp lại Mộ Tư một lần, một lần cuối cùng...
Dọc theo đường đi, những kỉ niệm cô cùng với Mộ Tư không ngừng chiếu lại ở trong đầu.
Cách đây không lâu, cô đi giày cao gót bị trật chân, Mộ Tư không để ý đến đôi chân không trọn vẹn của mình, cõng cô suốt một chặn đường dài, chỗ chân gãy cũng vì thế mà bị thương.
Nhưng anh không rên một tiếng, thẳng tắp sống lưng cõng cô tiến về phía trước.
Khi đó, cô cảm giác mình là toàn bộ thế giới của anh, chính là sinh mệnh của cô.
Sau khi trở về, cô bôi thuốc cho anh, hôn xuống chân bị cụt của anh.
Qua nhiều năm như vậy, cô vẫn coi anh là kiêu ngạo của cô, không cho phép kẻ nào khinh miệt anh, ai dám mở miệng sỉ nhục anh, cô sẽ trả lại cho người đó gấp mười lần.
Anh là người đàn ông cô nguyện ý dùng sinh mệnh của mình để bảo vệ.
Cô đã từng thề với chính mình, cả đời này tuyệt sẽ không phản bội, không rời không bỏ anh, những tư vị thống khổ tuyệt vọng kia, cô không muốn anh nếm trải.
Bất cứ lúc nào, bất cứ nơi nào, chỉ cần anh quay đầu lại, là có thể nhìn thấy cô đứng sau lưng anh.
Ai cũng có lúc phạm sai lầm, phải không?
Chỉ cần anh quay đầu lại, cô sẽ tha thứ cho anh.
Khi Thịnh Hoàn Hoàn lấy lại tinh thần, mình đã ở ngoài cửa Mộ gia.
Hôm nay Mộ Tư phải cùng Bạch Tuyết bay sang Mỹ, bây giờ đang vội vàng ra sân bay, cho nên ra ngoài cũng sớm.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn người hầu đem rương hành lý của anh đặt ở sau xe, Bạch Tuyết thân mật kéo tay Mộ Tư, hai người cùng ngồi lên xe.
Cô không muốn thừa nhận, khi cô lần đầu tiên nhìn thấy Bạch Tuyết, cô ghen tị đến phát điên.
Ngày đó anh nói với cô, người anh yêu vẫn luôn là Bạch Tuyết.
Mãi cho đến khi từ Mộ gia đi ra, đầu óc của cô đều trống rỗng, thậm chí ngay cả một câu chất vấn hay oán giận cũng không làm được.
Câu cuối cùng cô nói với anh, chính là hỏi anh vì sao muốn đào hôn.
Hiện tại, cô còn muốn hỏi anh một câu.
Sáu năm qua, ngoại trừ lợi dụng, có từng yêu cô chưa?
Cửa lớn chạm trổ hoa lệ mở ra, một chiếc Maybach chậm rãi từ bên trong đi ra.
Mộ Tư rất nhanh phát hiện ra cô.
Bốn mắt nhìn nhau, trái tim Thịnh Hoàn Hoàn tựa như bị một bàn tay nắm chặt, cô đột nhiên đạp chân ga xông lên chặn đường Maybach.
Tài xế vội vàng phanh lại, định mắng chửi người nào lái xe không có mắt, khi thấy Thịnh Hoàn Hoàn là người lái liền không dám nói gì.
Bởi vì thắng xe quá nhanh khiến Bạch Tuyết đụng đầu vào thành ghế, cô ta đau đớn kêu lên.
Mộ Tư khẩn trương kiểm tra, sau đó mới an tâm nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn: "Hoàn Hoàn, cô lại muốn làm gì?”
Tối hôm qua còn cố ý chạy tới thông báo cho anh, nói hôm nay cô kết hôn, hiện tại người lại xuất hiện ở đây, xem ra đúng như anh ta sở liệu những lời tối qua là do cô bịa ra mà thôi.
Thịnh Hoàn Hoàn quay xe lại, đưa hộp đựng chân giả từ cửa sổ xe cho anh: "Đây là chân giả tháng trước toii đặt ở Mỹ, tiền là do anh trả.”
Thanh âm của cô bình tĩnh dị thường.
Mộ Tư vươn tay, nhưng Thịnh Hoàn Hoàn lại nắm chặt không buông.
Anh ngước mắt nhìn cô, tối hôm qua sắc trời tối tăm không thấy rõ, hiện tại mới phát hiện cô đã gầy, mặt nhọn, ánh mắt có phần u buồn hơn trước, nhưng lại đẹp kinh tâm động phách.
Lúc này hốc mắt cô đỏ bừng, hèn mọn nhìn anh ta, đáy mắt tràn đầy khẩn cầu, giống như có rất nhiều lời muốn nói với anh ta.
Xem ra cô còn chưa từ bỏ ý định với anh, nhìn Thịnh Hoàn Hoàn như vậy, trái tim Mộ Tư đột nhiên trở nên rất phiền não: "Hoàn Hoàn, bây giờ tôi phải đến sân bay, cô muốn cái gì cũng có thể nói ra, chờ tôi trở về sẽ tận lực bồi thường cho cô.”
Chờ anh trở về, hết thảy đều đã muộn!
Thịnh Hoàn Hoàn nắm chặt cái hộp kia không chịu buông tay, nhưng nhìn người phụ nữ ngồi bên cạnh anh, hai chữ "đừng đi", làm thế nào cũng không nói nên lời.
Mới ngắn ngủi hơn một tháng, người phụ nữ ngồi ở bên cạnh anh đã không còn là cô.
Người đàn ông mình dùng sinh mệnh bảo vệ sáu năm này, lựa chọn ruồng bỏ cô, những tư vị cô từng không muốn cho anh nếm thử nhất, hiện tại anh đều để cho cô nếm trải.
Tê tâm liệt phế, đau đến không muốn sống.
Cuối cùng Mộ Tư buông tay ra, anh không nhìn cô nữa, giọng nói lạnh lùng lại sắc bén, "Hoàn Hoàn, hợp thì tụ không hợp thì tan, đừng làm cho nhau quá khó xử, đồ đạc tôi không cần, cô ném đi!"
Dứt lời, anh đạp ghế trước một cái, tài xế hiểu ý lập tức lái xe rời đi.
Nhìn Maybach đã đi xa, Thịnh Hoàn Hoàn tự giễu, đôi môi thất sắc, cô còn chờ mong gì nữa?
Rõ ràng đã biết cái gì cũng không vãn hồi được, vì sao còn muốn tự rước lấy nhục?
Biết rõ anh sẽ buông tay, biết rõ cho dù anh lựa chọn ở lại, cô và anh cũng không thể quay về quá khứ.
Tâm đã có vết nứt, thời thời khắc khắc đều đau, làm sao có thể bỏ qua nó?
Nhưng cô vẫn không cam lòng, đây là cơ hội cuối cùng của cô và anh!
Mỗi lần vạch rõ ranh giới với anh, trái tim cô đều rỉ máu.
Cô tỏ vẻ nhẫn tâm tuyệt tình, kỳ thật trong lòng so với ai khác đều rõ ràng, cô không bỏ xuống được.
Nhưng hiện tại, cô hết hy vọng rồi!
Lúc này đây, là hoàn toàn hết hy vọng!
Ở trước mặt Mộ Tư, cô thất bại thảm hại.
Cô nhìn chằm chằm chân giả trong tay hơn mười giây, chậm rãi lui xe về phía sau, dừng ở thùng rác ngoài cửa Mộ gia, giơ tay ném nó ra ngoài.
Thế thôi!
A Tư, em đã cố gắng rôi, là anh lựa chọn không cần em!
Kiếp sau, nguyện tôi và anh đều tốt đẹp!
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn đại viện Mộ gia trước mắt, đây từng là nơi cô lưu luyến nhất.
Nơi này chứa đựng quá nhiều hồi ức của bọn họ, từ nay về sau, nơi này cô sẽ không trở lại nữa!