Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Tài

Chương 280: Hôn lễ 2




Tình nồng đậm trong phòng hóa trang, hai người ôm hôn cùng một chỗ cuối cùng cũng lưu luyến không rời bước ra, sắc mặt Lâm Tử Hàn ửng hồng rời khỏi vòng ôm ấp của Tiêu Ký Phàm.

Tiêu Ký Phàm không hài lòng giương giọng nói với cửa phòng hoá trang: "Vào đi!" Tâm trạng buồn bực, làm sao lại luôn luôn có nhiều người không cảm thấy được thích xông vào đây như vậy!

Lâm Trúc vào, đánh giá hai người. Cười tủm tỉm nói với Tiêu Ký Phàm: "Ký Phàm, ta giao Tử Hàn hoàn hoàn chỉnh chỉnh cho cậu, đến lúc đó nếu như ít đi một sợi lông tơ, ta cũng không tha cho cậu!"

"Con sẽ không để cho Tử Hàn thiếu thứ gì" Tiêu Ký Phàm ôm eo Lâm Tử Hàn, bình tĩnh nói. Giọng điệu của Ký Phàm cũng không có bởi vì ông ta cứu mình hoặc là thành ba vợ của mình mà cải biến.

"Lời này ta nhớ kỹ, cũng hy vọng chính cậu có thể nhớ kỹ" Lâm Trúc dùng ngón trỏ chỉ anh, nói.

"Ba, ba yên tâm đi, Ký Phàm anh ấy sẽ không làm gì con đâu" Sắc mặt Lâm Tử Hàn vẫn có chút ửng hồng như cũ, cảm động nói.

"Con nha đầu kia. Trong lòng cũng chỉ có Tiêu Ký Phàm, còn giả bộ quan tâm người khác?" Lâm Trúc đánh giá cô trêu chọc. Lâm Tử Hàn giả vờ giận liếc mắt nhìn ông, sẵng giọng: "Ba còn nói con không để ý tới ba!"

Lâm Trúc cười ha ha một tiếng, nói: "Được, ta không nói. Ta là tới đưa quà kết hôn cho con" Nói xong, lấy ra một hộp màu phấn hồng trong túi áo khoác, đưa tới trước mặt cô, nói: "Đưa cho con"

"Là vàng bạc châu báu gì? Chắc không tầm thường nha?" Trong lòng Lâm Tử Hàn rõ ràng cảm động muốn chết. Lại cố ý nói ra loại lời nói chọc tức chết người khác không đền mạng này.

Ngón cái nhấn một cái, mở hộp nhỏ ra, xuất hiện ở trước mặt cô là một viên kim cương nhìn quen mắt. Lâm Tử Hàn kinh hãi, kinh ngạc đánh mắt nhìn ông, cả kinh kêu lên: "Ba xác định muốn đưa nó cho con?"

Tiêu Ký Phàm cũng sửng sốt, đồng dạng kinh ngạc nhìn "Ngôi sao thiên thần" trong tay Lâm Tử Hàn, Lâm Trúc cố sống cố chết đoạt đi. Lại có thể không tiếc đưa cho Lâm Tử Hàn, hơn nữa, ông ta sẽ không sợ Lâm Tử Hàn cho mình sao?

"Ta là tặng cho con, không thể cho người khác, đặc biệt vị bên cạnh con này" Lâm Trúc chỉ vào Lâm Tử Hàn. Ha ha cười nói. Cũng muốn cô cam đoan không giao cho Tiêu Ký Phàm. Nếu Tiêu Ký Phàm đều nguyện ý vì Lâm Tử Hàn buông tha cho kim cương, ông làm sao lại đau khổ chiếm kim cương không tha chứ? Tốt nhất chính là giao kim cương cho Lâm Tử Hàn, ông và Tiêu Ký Phàm ai cũng không thể đạt được.

Lâm Tử Hàn ngẩng đầu liếc mắt nhìn Tiêu Ký Phàm, thấy Tiêu Ký Phàm vẫn là lãnh đạm. Gật đầu với Lâm Trúc: "Cám ơn ba, ba yên tâm, con sẽ không giao cho ai"

Ông lại có thể giao viên kim cương tạo nên sóng gió cùng truy đuổi cho toàn bộ hắc đạo cho cô. Nước mắt cô chảy ra khỏi viền mắt, thuận gò má chảy xuống.

"Đừng khóc, mặt sắp thành con mèo hoa rồi" Lâm Trúc thương yêu vỗ vỗ vai cô, nói: "Được rồi, con mau trang điểm lại đi, ta đi ra ngoài trước"

"Dạ" Lâm Tử Hàn gật đầu. Nhìn bóng dáng Lâm Trúc biến mất tại cửa. Sau khi khẽ hít vào một hơi, chuyển hướng Tiêu Ký Phàm đang nhíu mi trầm ngâm, ôn nhu nói: "Ký Phàm, kim cương ở trong tay em…"

Lâm Tử Hàn mở miệng. Không biết nên nói cái gì, nghiêm mặt si ngốc nhìn anh. Tiêu Ký Phàm ôn nhu cười một cái, rút khăn tay lau đi nước mắt trên mặt cô, nói: "Anh đã đồng ý buông tha cho kim cương, thì nhất định sẽ buông tha, "Ngôi sao thiên thần" thực sự đã không có bất cứ quan hệ nào với anh, cho nên, ở trên tay ai đều như nhau"

"Anh thật sự nghĩ như vậy?" Lâm Tử Hàn nghi hoặc nhìn anh chăm chú. Chỉ tới khi anh gật đầu. Mới lộ ra một nụ cười diễm lệ.

Đã từng, cô bởi vì nghĩ nên giao kim cương cho ai mà đau đầu vô cùng, hiện tại, kim cường trở lại tay cô lần thứ hai, vấn đề dằn vặt người kia lại biến mất, cô thật sự rất vui mừng.

Tuy rằng Tiêu Ký Phàm buông tha kim cương, nhưng kim cương ở trong tay Lâm Trúc, Lâm Tử Hàn vẫn còn cảm giác được bất an cùng hổ thẹn. Hôm nay tất cả mọi người không tranh cãi, nếu cho ai đều không thích hợp, như vậy biện pháp tốt nhất chính là cô tới làm thay.

Khóe mắt bất chợt nhìn tới đến đồng hồ trên tường, nhất thời lại càng hoảng sợ, thét to: "Chúng ta đã muộn mười lăm phút, trời ạ!" Vừa hét, vừa luống cuống tay chân lấy phấn, son môi trên mặt bàn sờ loạn trên mặt.

"Đều là anh làm hại" Lâm Tử Hàn liếc mắt trừng Tiêu Ký Phàm một chút cũng không khẩn trương, bất mãn tả oán. Nếu như không phải anh hôn cô, lớp trang điểm của cô sao lại biến thành như vậy? !

Vừa vặn ở phía sau, ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa gấp, còn có tiếng lo lắng của Tiêu phu nhân: "Ký Phàm, Tử Hàn, các con xong chưa? Còn hai phút giờ lành sẽ tới rồi"

"Hả? A! Được rồi!" Lâm Tử Hàn qua loa đáp lại, Tiêu Ký Phàm mở cánh cửa, Tiêu phu nhân liền kéo hai người ra ngoài cửa, ánh mắt bất chợt nhìn thấy vẻ mặt Lâm Tử Hàn, đột nhiên hét lên một tiếng: "Tử Hàn, con sao lại trang điểm thành như vậy?"

"Con… Ký Phàm… Đúng, là anh ấy!" Lâm Tử Hàn liếc mắt nhìn Tiêu Ký Phàm, đẩy rách nhiệm qua trên người anh.

"Người trang điểm đâu? Mau tìm người trang điểm tới!" Tiêu phu nhân khẩn cấp phân phó nữ hầu, nữ hầu vội vã chạy đi. Tiêu Ký Phàm nhìn thoáng qua vẻ mặt như mèo hoa của Lâm Tử Hàn, không vội không chậm nói: "Mẹ, con cảm thấy như vậy rất tốt"

"Như vậy làm sao gặp mọi người? Không nên không nên"

"Mẹ, làm được, giờ lành sắp đến, chúng ta đi xuống đi!" Tiêu Ký Phàm ôm eo Lâm Tử Hàn, bước nhanh xuống dưới lầu.

Tiêu phu nhân đuổi theo sau đột nhiên lại hét lên: "Phù dâu đâu? Phù dâu sao còn chưa xuất hiện? Nhanh đi tìm nha!" Lại có mấy người nữ hầu chạy ra. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

"Đúng vậy, Tử Y đã chạy đi đâu?" Lâm Tử Hàn lúc này mới nhớ tới, không thấy phù dâu, Tiêu phu nhân nghe cô vừa nói như thế, càng gấp đến xoay quanh, thét to: "Thế này là thế nào! Toàn bộ người trang điểm, phù dâu tìm không được bóng dáng"

"Phu nhân, bác đừng vội, Tử Y có thể ăn cái gì ngoài hoa viên" Lâm Tử Hàn dè dặt giải thích, thật ra trong lòng cô cũng không rõ, dù sao Lâm Tử Y làm việc là không đáng tin như vậy.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.