Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Tài

Chương 178: Cuộc sống gia đình hạnh phúc 3




"Anh?" Lâm Tử Hàn nghi hoặc quan sát anh, hay là thôi đi, cô không đành lòng phá hoại một đời anh danh của anh.

"Đúng, anh" Tiêu Ký Phàm gật đầu, tiếp nhận xe đẩy từ trong tay cô: "Em ở nhà trông con thôi, anh sẽ đi sớm về sớm"

"Anh… Làm được không!" Cô rất nghi ngờ!

Tiêu Ký Phàm giả vờ giận sầm mặt xuống, giả vờ không hài lòng nói: "Lẽ nào trong mắt em, chồng em là người vô dụng như vậy sao?"

"Không, trong mắt em, chồng em là người làm đại sự, loại việc nhỏ này… Hãy để cô vợ nhỏ bé này làm thôi" Nói xong giả vờ vươn đoạt lấy xe trong tay anh.

Tiêu Ký Phàm đẩy cô sang một bên, cười trấn an nói: "Ngoan, ở nhà chờ anh về"

"Dạ, vậy anh phải cẩn thận đó" Lâm Tử Hàn chạy vào phòng trong, khi chạy ra trong tay có thêm một chiếc kính râm, đeo vào thay Tiêu Ký Phàm, lui về phía sau một bước gật đầu nói: "Uhm… Như vậy thì không có ai nhận ra anh"

"Được, vào đi thôi" Tiêu Ký Phàm đẩy kính râm trên mặt, đẩy xe hoa quả ra ngoài cổng. Trong lòng thầm mắng, đây là cái xe quỷ gì, khó điều khiển như vậy, có thói quen đi xe bốn bánh, lại có chút cầm giữ không được xe hoa quả hai bánh này.

"Về sớm một chút nhé!" Lâm Tử Hàn ở phía sau anh giương giọng nói. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

"Đã biết, mang Thư Tuyết đã vào nhà đi" Tiêu Ký Phàm quay đầu lại nói với cô, chẳng qua là liếc mắt, bánh xe không biết va phải vật gì. "Rầm" một tiếng, là tiếng xe đổ xuống đất, những quả táo tròn lăn khắp nơi.

Học sinh tiểu học đang chơi ngoài sân vèo vèo vù toàn bộ xông tới. Mười giây đồng hồ sau mỗi đứa đều cầm một quả táo vù vù vèo tán đi.

"Ba ba —" Tiểu Thư Tuyết ngồi chồm hổm trên mặt đất ai thán một tiếng, lắc đầu.

"Táo của tôi…" Lâm Tử Hàn kêu rên một tiếng, vừa nãy còn tràn một xe táo, bây giờ một quả cũng không xót lại, trời ạ —!

Tiêu Ký Phàm nhìn liếc mắt học sinh tán đi bốn phía, xấu hổ sờ sờ mũi, ha hả cười khan: "Bảo bối đừng khóc, em xem những đứa trẻ đó đáng yêu biết bao, coi như là đưa cho bọn nó ăn đi, ha ha"

"Nhưng mà những quả táo đó em đã chi rất nhiều tiền để mua đó" Hu…, những đứa trẻ đó một chút cũng không đáng yêu, ngay cả một quả cũng không chừa lại cho cô ăn!

Tiêu Ký Phàm tiến lên kéo cô vào trong lòng, vỗ vai cô trấn an nói: "Xin lỗi, cưng à, em coi như là làm việc thiện tích đức thôi, táo không phải vẫn còn sao? Lần này anh nhất định sẽ cẩn thận, cam đoan sẽ không phát sinh chuyện như vậy nữa"

"Anh còn muốn đi nữa?" Lâm Tử Hàn chịu hết nổi mà trợn trắng mắt, nếu đi nữa chắc cô không có gì để ăn mất!

Tiêu Ký Phàm liếc mắt nhìn qua biểu tình coi thường của hai mẹ con, tâm trạng hoàn toàn bị kích thích rồi, anh cũng không tin mình ngay cả chuyện đơn giản như thế cũng làm không được, không được! Anh nhất định phải một lần nữa giành lại hảo cảm của hai mẹ con!

"Con người ta luôn luôn có thời gian thất bại mà"

Sau khi giả bộ xong, dưới cái nhìn xem thường của hai mẹ con, dè dặt đầy xe ra cổng. Vẫn con đang đi, lần này không đổ, không chỉ không đổ, còn thành công đẩy đến đường giao lộ.

A Nghị đánh giá những quả táo chồng chất như núi trước mắt và vẻ mặt bất đắc dĩ của Tiêu Ký Phàm, vẫn luôn nói năng thận trọng nhưng cuối cùng nhịn không được "Phì" một tiếng bật cười, dưới cái nhìn của anh, cảnh tượng trước mắt thực sự hài hước buồn cười, Lâm Tử Hàn! Anh thật là phải phục người đàn bà kia.

Tiêu Ký Phàm hà khắc liếc mắt nhìn anh ta, không hài lòng nói: "Cười cái gì? Mau nghĩ một biện pháp giúp tôi giải quyết" Khi nói chuyện dùng cằm chỉ một xe đầy táo.

"Thủ lĩnh muốn giải quyết như thế nào?" Nụ cười tự trên mặt anh được thu hồi, đôi mắt màu xanh mê người vẫn hàm chứa ý cười, qua nhiều năm như vậy, anh còn chưa thấy được bộ dáng đáng yêu như này của Tiêu Ký Phàm.

"Cậu giúp tôi đẩy đi bán" Tiêu Ký Phàm vội vã ném củ khoai lang phỏng tay cho anh ta.

"Hả?" A Nghị sửng sốt, trừng mắt nhìn anh, không phải đâu? Muốn anh ta ra đường bán táo? Nhiệm vụ trọng đại như vậy anh ta làm sao có thể làm được chứ?!

"Thủ lĩnh, xin hãy cho tôi một chút thời gian để bố trí qua công việc" A Nghị cúi đầu vội la lên, dù cho bảo anh đi giết người, đi phóng hỏa, cũng tốt hơn bảo anh đi bán táo!

"Bây giờ là nhiệm vụ này" Giọng nói không cho phép phản kháng.

Ngay khi A Nghị phải tiếp nhận trọng trách này, đột nhiên tới có hai cô gái trẻ tiến tới, vẻ mặt si mê quan sát hai người siêu cấp anh tuấn đẹp trai, trong đó một cô nàng ngọt ngào mở miệng nói: "Xin hỏi, táo này bán sao?"

"Bán, nhưng chỉ bán buôn" Tiêu Ký Phàm liếc mắt nhìn hai cô gái bình thản nói, không có chút phản ứng nào với ánh mắt mê luyến của bọn họ.

"Vậy… Mua hết thì phải trả bao nhiêu?" Ánh mắt một cô gái khác vẫn đảo quanh trên mặt hai vị anh tuấn đẹp trai này, thần thánh ơi, soái ca đẹp trai anh tuấn như thế, cho dù là tảng đá, cô nàng cũng nguyện ý mua toàn bộ về nhà.

"Các cô nhìn đủ chưa?" Tiêu Ký Phàm cuối cùng chịu hết nổi cái nhìn chằm chằm của hai cô nàng, có chút phiền muộn nói.

"Soái ca, anh rất thẳng thắn" Cô nàng kia cười tủm tỉm mở túi xách ra, lắc lắc thẻ tín dụng trước mặt Tiêu Ký Phàm, cười cười nói: "Xin hỏi có thể quét thẻ không?"

Sắc mặt Tiêu Ký Phàm trầm xuống, trên trán lập tức có thêm ba đường hắc tuyến, lại dám công nhiên đùa giỡn anh? Hai cô ả "mê zai" này chán sống rồi phải không?

Cô ả kia thấy anh giận, vội thu nụ cười quyến rũ trên mặt, rút ra một chồng tiền mặt đưa tới tay Tiêu Ký Phàm: "Soái ca, anh đếm xem có đủ hay không"

Tiêu Ký Phàm lười đếm, nhận sấp tiền bỏ vào túi, sau khí nói một tiếng "Cám ơn" thì xoay người bước nhanh rời đi.

"A… Cô nàng lưu luyến không rời mà nhìn chằm chằm bóng dáng rời đi của Tiêu Ký Phàm, cô nàng còn không hỏi số điện thoại của anh mà, sao lại bỏ chạy? Người đàn ông quá lạnh lùng!

May là còn có một cô nàng chuyển hướng A Nghị, nụ cười siểm nịnh còn chưa hiện lên mặt, A Nghị lạnh lùng cười với hai cô nàng, lánh sang một phương hướng khác.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.