Tiêu phu nhân quan sát cô, ánh mắt rơi vào bờ vai lõa lồ của cô, cười lạnh nói: "Giống như cô người phụ nữ không biết liêm sỉ, chưa kết hôn mà đã lên giường với đàn ông, còn sợ bị người ta thấy sao?"
Bà ta lại có mặt mũi nói hai chữ "Liêm sỉ" với cô? Nếu như tối hôm qua không phải nghe chính miệng Tiêu Ký Phàm nói những lời đó với cô, đánh chết cô cũng sẽ không tin Tiêu phu nhân ung dung hoa lệ như thế sẽ là loại phụ nữ ba thối nát đó [chỉ về mặt: nàng dâu, người vợ, người mẹ]. Bà ta vẫn đều coi mình là Tiêu phu nhân là Hoàng Hậu để người ta thi lễ sao!
Nhưng mà, sự châm chọc của bà ta cũng không phải bịa đặt, cô đúng là không kết hôn thì bò lên trên giường của Tiêu Ký Phàm, còn đoạt vị hôn phu của người khác. Cô căn bản đúng là loại phụ nữ không tư cách như Tiêu Ký Phàm nói, chỉ suy nghĩ tới, trên mặt cô đã phiếm hồng.
"Xem ra trước đó không cho cô tiền là tôi sai rồi, nói cái gì mà không cần tiền của Tiêu gia, không cần đàn ông của Tiêu gia, lời nói hùng hồn lúc trước đi đâu rồi? Thế nào mà mới tốn công phu vài ngày, thì lại bắt đầu quyến rũ Ký Phàm?"
"Bởi vì cháu yêu anh ấy" Cô không hề quyến rũ anh, là Tiêu Ký Phàm cướp hôn, nhưng mà loại giải thích này cũng không được. Bởi vì cô rất may mắn lúc trước được Tiêu Ký Phàm mang cô từ giáo đường đi, bằng không cô đời này đều không có khả năng ở cùng một chỗ với anh.
"Yêu?" Tiếng nói sắc bén của Tiêu phu nhân giương giọng lên mỉa mai: "Cô dựa vào cái gì mà yêu Ký Phàm? Sao lại không hiểu phải suy nghĩ một chút thân phận địa vị của mình chứ? Trên đời này nào có chuyện nào tốt như vậy? Nào có cô bé lọ lem nào mệnh tốt như vậy?"
"…"
"Nếu như cô đủ thông minh, lập tức rời khỏi Ký Phàm! Đời này cô đừng nghĩ gả cho nó!" Tiêu Ký Phàm phải lấy Duẫn Ngọc Hân! Đây là chuyện nhiều năm trước mà bà đã hứa hẹn với ba của Duẫn Ngọc Hân, cho nên, mặc kệ dùng biện pháp gì, bà đều sẽ ngăn cản tiếp nữa.
"Xin lỗi, cháu không thể rời khỏi anh ấy" Lâm Tử Hàn kiên quyết nói, cô không thể rời khỏi anh, cũng không muốn Tiểu Thư Tuyết lại trưởng thành giữa hoàn cảnh không có ba mẹ.
"Tôi sẽ để cô tự nguyện rời khỏi Tiêu gia" Tiêu phu nhân tàn bạo nói.
Biểu tình của bà ta, khiến trong lòng Lâm Tử Hàn có chút sởn tóc gáy, Tiêu phu nhân tựa như một con sói xám đang đợi con thỏ trắng nhỏ, toàn thân tản ra hơi thở dọa người.
Bà ta sẽ làm như thế nào? Làm thế nào để cô tự nguyện rời đi? Giết cô? Hay là…?
Vào thời khắc này, Tiêu Ký Phàm đi đến, nhìn liếc mắt hai người phụ nữ đang giằng co, quay đầu nói với Tiêu phu nhân: "Mẹ, mẹ đi ra ngoài trước, trước hết để cho Tử Hàn thay quần áo"
Tiêu phu nhân hừ lạnh một tiếng, xoay người đi ra ngoài. Tiêu Ký Phàm tiện tay khóa cửa phòng lại, đi tới bên giường, kéo Lâm Tử Hàn từ góc giường ra, hỏi: "Bà ấy nói cái gì với em?"
Lâm Tử Hàn kéo chăn lắc đầu: "Không có gì"
Dù cho cô không nói, Tiêu Ký Phàm cũng có thể đoán được Tiêu phu nhân nhất định sẽ không nói ra lời hữu ích gì, anh than nhẹ một tiếng. Ôm cô vào trong lòng, ôn nhu nói: "Mặc kệ bà ấy nói cái gì, em cũng đừng để ở trong lòng"
"Vâng"
"Được rồi, trước tiên mặc quần áo vào đi, cẩn thận cảm lạnh" Tiêu Ký Phàm buông cô ra. Truyện Sắc Hiệp - http://thegioitruyen.com
Lâm Tử Hàn quan sát trang phục giản dị trên người Tiêu Ký Phàm, nghi hoặc hỏi thăm: "Anh không phải đi làm sao?"
"Ngày hôm nay không có gì chuyện trọng yếu, anh ở nhà cũng có thể làm" Tiêu Ký Phàm tùy ý nói, Lâm Tử Hàn mới vừa vào Tiêu gia ở, nhất định không có thói quen, anh càng sợ Tiêu phu nhân và Duẫn Ngọc Hân sẽ gây khó xử cho cô, cho nên quyết định ở nhà cùng cô.
Ăn xong bữa sáng, Tiêu phu nhân đến nhà hàng xóm đánh bài, Lâm Tử Hàn lúc này mới dám đi ra ngoài vườn hít thở không khí. Tiêu gia quả nhiên là nhà giàu, toàn bộ nhà cửa thiết kế trang bị rất thoáng mát mà khí phái.
Cô đi theo con đường đá nhỏ đến hậu viện, ở giữa hậu viện thiết kế một bể bơi, khi ánh nắng mặt trời chiếu xuống, nước bể màu xanh biển ánh sáng lên.
Lâm Tử Hàn ngồi xổm người xuống bên cạnh bể bơi, đang chuẩn bị đưa tay ra vốc nước bể, "Vù" một tiếng một bóng người đột nhiên từ dưới nước nổi lên. Lâm Tử Hàn bị dọa cho hoảng sợ, nhìn lại, thì ra là Duẫn Ngọc Hân, cô ta ở dưới này từ lúc nào? Mình tại sao một chút cũng không biết?
"Giám đốc Duẫn" Cô vỗ vỗ trái tim bị dọa đến đập "thình thịch", lễ phép gọi một tiếng.
Giọt nước từ hai bên gò má xinh đẹp của Ngọc Hân chảy xuống, phân không rõ là nước bể hay là nước mắt, cô ta đưa tay lau đi giọt nước trên mặt. Lạnh lùng hừ một tiếng, nhảy lên trên bên bờ, khoác khăn choàng đi vào trong nhà.
Sau khi đi vài bước, quay đầu lại nhìn chằm chằm Lâm Tử Hàn, thản nhiên hỏi thăm: "Chuyện đứa trẻ đến tột cùng là chuyện gì xảy ra? Vì sao nó là con của Ký Phàm?"
Lâm Tử Hàn nhìn cô ta, giật giật khóe miệng chung quy cũng không nói ra bất cứ lời nào, bởi vì cô căn bản không biết nên mở miệng nói sao, lẽ nào phải nói cho cô ta tình hình thực tế sao? Cô ta cũng chưa chắc tin.
Chuyện ly kỳ như thế, ngay cả chính cô vừa mới bắt đầu đều không thể tin tưởng, chớ nói chi là cô ta.
"Cô biết Ký Phàm từ khi nào?" Duẫn Ngọc Hân tiếp tục ép hỏi nói: "Cô vào Tiêu thị, mang con đến công ty, đều là sớm đã thiết kế tốt có đúng hay không?"
"Tôi không có" Lâm Tử Hàn lắc đầu, chuyện không phải như cô ta nói, cô trước đó căn bản là không biết Tiêu Ký Phàm sẽ là ba của Tiểu Thư Tuyết.
"Lâm Tử Hàn, cô thật hèn hạ…" Nước mắt của Duẫn Ngọc Hân đã tràn khỏi viền mắt, quay đầu đã qua đi đến cửa chính. Lâm Tử Hàn nhìn bóng dáng cô ta rời đi, khẽ thở dài, cô chưa từng chứng kiến một mặt thương tâm và bất lực như vậy của Duẫn Ngọc Hân, Duẫn Ngọc Hân đã từng không ai bì nổi thế mà.