"Không phải nói thêm" Lãnh Phong ôn nhu cắt ngang cô, đã đi đến hướng thang máy.
Sao lại không cho nói chứ, Lâm Tử Hàn bất mãn ngậm miệng, cô chỉ là muốn hỏi anh có thể đi chậm một chút không, giày cao gót của cô sắp phá chân cô rồi.
Trong thang máy, Lãnh Phong bình tĩnh đứng ở trong góc nhỏ, mặt khác, hai vị thanh niên trẻ tuổi thân hình cao lớn đứng ở góc bên kia, cũng không nói gì.
Trong thang máy rộng lớn, chỉ có Lâm Tử Hàn một bên kêu thảm hô đau chân, một bên ngồi xổm người xuống lấy tay vuốt ve gót chân bị đỏ ửng, hoàn toàn không cảm giác bầu không khí căng thẳng trong thang máy.
Đang cẩn thận tỉ mỉ nghe A Nghị báo cáo bố cục nhân sự của đối phương, Lãnh Phong cúi người nâng người cô lên, khẽ mĩm cười nói: "Ngoan, hôn một cái sẽ không đau"
Cúi người phủ lên môi cô, anh hôn rất sâu, còn là có thể cảm giác được ánh mắt hai người bên cạnh nộ khí đằng đằng xuyên qua kính râm bắn thẳng lên trên người mình.
Anh không dự đoán sai, theo dõi anh không phải người khác, chính là Đỗ Vân Phi vẫn muốn đưa anh vào chỗ chết, chẳng qua là một cái hôn nóng bỏng, hắn ta đã chịu hết nổi như vậy rồi sao? Nam tử như vậy một chút cũng không thích hợp xuất hiện trong giới hắc đạo!
Lâm Tử Hàn không ngờ tới anh sẽ không biết xấu hổ như vậy đột nhiên hôn cô, trên mặt trong nháy mắt ửng hồng một mảnh, tránh khỏi ngực anh thấp giọng: "Có người đang nhìn mà"
Lãnh Phong chỉ là ôn nhu cười, coi kháng nghị của cô thành chuyện nhỏ. Thang máy dừng lại dưới tầng một, sau khi "Đinh" một tiếng mở cửa, Đỗ Vân Phi cùng gã đàn ông kia đi ra ngoài.
"Anh quên đồ ở trong phòng ăn" Lãnh Phong kéo Lâm Tử Hàn ra ngoài, tay kia rất nhanh ấn thang máy, cửa thang máy chậm rãi đóng cửa, vẻ mặt nhớn nhác của Đỗ Vân Phi cứ như thế bị cách ở tại bên ngoài.
"Anh quên vật gì vậy?" Lâm Tử Hàn nghi hoặc mà hỏi thăm.
"Chìa khóa xe quên ở chỗ ngồi" Lãnh Phong nói ngắn gọn, thang máy lần thứ hai trở lại tầng hai sáu, hai người đi ra thang máy, Lãnh Phong hôn sợi tóc cô bình tĩnh nói: "Chân em đau, ngoan ngoãn đứng ở chỗ này chờ anh thì tốt rồi"
"Vâng" Lâm Tử Hàn cảm giác được hành vi của anh có chút quái dị, lại nghĩ không ra đến tột cùng quái dị ở nơi nào, không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn gật đầu một cái, đứng ở bên cạnh thang máy chờ anh đi ra.
Lãnh Phong thắm thiết liếc mắt nhìn cô, chuyển hướng đi đến phòng ăn, ấn nút nghe bên cạnh phân phó cho A Nghị: "Lập tức phái người tới đón Lâm Tử Hàn trở về"
"RÕ" A Nghị nghiêm túc nói: "Người của đối phương rải rác khắp các tầng, thủ lĩnh phải cẩn thận"
"Tôi biết" Lãnh Phong cười lạnh một tiếng, đối phương nhân thủ nhiều hơn nữa, anh cũng hoàn toàn một cách tự tin thoát khỏi. Đỗ Vân Phi muốn đối phó chính là anh, mà không phải Lâm Tử Hàn, cho nên, anh tin tưởng Lâm Tử Hàn không có việc gì.
Lâm Tử Hàn đứng bên thang máy, thiếu chút nữa bị vài gã đàn ông đột nhiên lao tới đụng ngã xuống đất, Đỗ Vân Phi cải trang qua ôm cổ ngã xuống đất, tức thời có chút không muốn buông tay.
"Cảm ơn anh" Lâm Tử Hàn nhìn phía vẻ mặt quái dị kia, cố ý nói lớn hai chữ "Cám ơn" lên, có lầm hay không, đỡ thì đỡ thôi, cần gì phải ôm, hơn nữa ôm lại không nguyện buông tay!
Dù cho hắn ta là soái ca có thân hình cao lớn, khí chất bất phàm, cô cũng sẽ không có hảo cảm với hắn!
"Đại ca!" Mặt khác vài gã đàn gọi một tiếng, Đỗ Vân Phi nhớ tới chính sự, lúc này mới lưu luyến không rời buông Lâm Tử Hàn ra, đã bước nhanh đi đến phương hướng Lãnh Phong biến mất.
Một đám người kỳ quái! Lãnh Phong kỳ quái! Trong lòng Lâm Tử Hàn mặc niệm, không tự chủ được bước nhanh hơn, vội vàng đuổi theo.
Cố chịu đựng sự khó chịu ở chân, tiến mỗi một bước, trong lòng lại nặng trĩu thêm, cô nhớ kỹ gã đàn ông kia cùng cô xuống lầu ở cùng thang máy, hiện tại lại đồng thời trở lại tầng hai sáu. Lãnh Phong cho tới bây giờ sẽ không quên đồ cũng không có khả năng lại quên đồ trong phòng ăn, anh nhất định là đã xảy ra chuyện!
Bởi vì gã đàn ông kia đi quá nhanh, trong nháy mắt liền đã không có hình bóng, cô gấp đến độ tại xoay quanh tại chỗ, lập tức không biết nên làm thế nào cho phải.
Tìm toàn bộ tầng hai sáu cũng không có thấy thân ảnh Lãnh Phong, Lâm Tử Hàn dọc theo cầu thang đi đến tầng hai bảy, cầu thang có chút tối, tối khiến trong lòng cô sợ hãi. Tại chỗ rẽ cầu thang, sau một tiếng thét kinh hãi thì bị một người ôm lấy, không cần ngẩng đầu nhìn, cô cũng có thể biết là Lãnh Phong, mùi vị đặc biệt trên người anh, đời này cô đều không có khả năng quên!
"Lãnh Phong…!" Trái tim cô còn sợ hãi mà gọi một tiếng.
"Lập tức trở lại cửa chính, sẽ có người tới đón em trở về" Lãnh Phong thấp giọng ra lệnh, cô sao lại chạy đến nơi đây tới quấy rối?!
"Vậy còn anh?" Lâm Tử Hàn lo lắng nhìn anh, anh làm sao bây giờ? Đối phương người nhiều như vậy, anh làm sao có thể chạy thoát được?
Lãnh Phong nâng cao âm lượng, không hài lòng nói: "Nghe lời! Chính mình sẽ có biện pháp thoát khỏi bọn chúng" Anh một người muốn thoát thân rất dễ, hai người thì phiền phức!
Ở phía sau, tức giận với Lâm Tử Hàn là không có bất luận tác dụng gì, cô chỉ cảm thấy mình không thể bỏ lại anh một người mặc kệ, lại thật không ngờ bản thân ở bên cạnh anh sẽ trở thành gánh nặng của anh.
"Em muốn cùng một chỗ với anh" Cô ngẩng đầu lên, con ngươi lóe ra tia sáng kiên định, nhìn trong mắt Lãnh Phong, vừa vội vừa tức lại bất đắc dĩ cũng xúc động. Đại nạn rơi xuống, không phải thời gian nên xúc động, anh rất tỉnh táo! Chỉ tiếc mệnh lệnh còn không có nói ra miệng, đèn báo cháy trong nháy mắt sáng lên, thoáng hiện trước mặt hai người chính là một đám đàn ông giống như lang sói.
"Chạy mau!" Lãnh Phong khẽ nguyền rủa một tiếng, kéo Lâm Tử Hàn còn đang kinh ngạc chạy lên tầng!
"Nhanh!" Gã đàn ông phía sau Đỗ Vân Phi vẫy tay một cái, mọi người bước nhanh đuổi theo, lấy súng ra, không lưu tình chút nào ấn cò súng.
"Không nên nổ súng!" Đỗ Vân Phi lo lắng quát một tiếng, rất sợ không là sẽ làm bị thương đến Lâm Tử Hàn, đạn này không thể dừng lại. Nguồn truyện: Truyện FULL
Lần thứ hai gặp phải loại tình huống này, Lâm Tử Hàn vẫn bị sợ hãi, được Lãnh Phong đỡ, lùi bước giữa hành lang lộn xộn. Dưới chân từ lâu đau đến chết lặng không có cảm giác, mang giày cao gót chạy đua, chính là chuyện lần đầu.