Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 486: “Vậy thì không nhìn.”



Lục Nhu vừa rồi còn đang kêu la ầm ĩ lập tức yên lặng, khi thấy Lục Kiến Thành, cô ta lập tức chạy đến kéo tay anh: “Anh, cuối cùng anh cũng đến rồi, anh nhất định phải làm chủ cho em!”

“Anh biết không anh họ, thiếu chút nữa em đã chết rồi.”

Ánh mắt Lục Kiến Thành nhìn về phía trán bị chảy máu của cô ta: “Sao lại thế này?”

Lục Nhu nghe xong còn tưởng rằng anh muốn giúp cô ta lấy lại công bằng.

Advertisement

Cô ta lập tức đắc ý chỉ về phía Nam Khuê đứng trên cầu thang: “Là cô ta, vừa rồi cô ta đẩy em xuống cầu thang, anh, may mà cầu thang không quá dốc, nếu không ngay cả mạng em cũng không còn rồi.”

Lục Nhu khóc lóc vô cùng thê thảm.

Lúc này Nam Khuê đi xuống bên dưới.

Thấy cô, Lục Kiến Thành đẩy Lục Nhu ra rồi đi về phía Nam Khuê, anh nắm lấy tay cô, vô cùng khẩn trương hỏi: “Ban nãy xảy ra chuyện gì vậy? Sao thế? Em có bị thương không?”

“Không sao.” Nam Khuê lắc đầu rồi giải thích: “Em vô ý đẩy em gái anh bị thương, chỉ là vừa rồi lúc xuống tầng cô ta cứ nắm lấy tay em, không cho em rời đi, em chỉ muốn gỡ tay cô ta ra, tự cô ta không đứng vững nên đã ngã xuống.”

Nam Khuê trả lời rất thản nhiên, cô cũng không có gì sai mà phải chối.

Lục Nhu nghe xong lại không đồng ý: “Anh, không phải như vậy, anh đừng tin con hồ ly tinh này, rõ ràng là cô ta đẩy em xuống.”

“Đều do cô ta, cô ta muốn giết em.”

“Anh, anh đừng bị cô ta…” Lừa.

Lời còn chưa dứt thì Lục Kiến Thành đã xoay người, ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô ta: “Cô vừa mắng cô ấy là gì?”

“Hồ ly tinh nha, cô ta vốn là…”

“Đủ rồi.”

Lục Kiến Thành quát lớn rồi đưa tay ra xách Lục Nhu đến trước mặt Nam Khuê như gà con: “Bây giờ lập tức xin lỗi cô ấy cho tôi, còn nữa, về sau dù là lúc nào tôi cũng không muốn nghe mấy lời này từ miệng cô nữa.”

Lục Nhu đứng đó, ngẩn người ra như người gỗ.

Cô ta thật sự không hiểu, rõ ràng là người phụ nữ kia sai, sao người xin lỗi lại biến thành cô ta rồi?

“Anh, rõ ràng là cô ta sai, anh có còn xem em là em gái của anh không vậy?” Lục Nhu uất ức rơi nước mắt.

Chỉ tiếc nước mắt của cô ta đã không có tác dụng gì với Lục Kiến Thành.

“Cần tôi đi chiết xuất camera không?”

“Không nói xin lỗi sao?” Lục Kiến Thành quát nhỏ một tiếng.

Khí thế đó đủ để dọa cô ta sợ.

Lục Nhu bị anh dọa sợ phát khóc, trực tiếp nói: “Xin lỗi thì xin lỗi.”

Sau đó cô ta nhìn về phía Nam Khuê: “Được chưa…”

Nhưng cô ta vừa nói được hai chữ đã bị Nam Khuê cắt lời: “Xin lỗi thì thôi đi, tôi cũng không có phúc nhận lời xin lỗi của cô, chỉ là tôi có một mong muốn, về sau cô cách tôi xa ra chút, tôi không muốn nhìn thấy mặt cô, hiểu chưa?”

“Nam Khuê, cô có ý gì?”

“Không có ý gì cả, chỉ là cảm thấy vừa nhìn thấy mặt cô đã xui xẻo, tâm trạng cũng không tốt chút nào.”

“Vậy thì không nhìn.”

Lục Kiến Thành thuận thế nắm tay Nam Khuê đi sang chỗ khác.

Miệng Lục Nhu mấp máy một lúc lâu cũng không thể nói được gì.

Cuối cùng cô ta không khống chế được mà run rẩy.

Lúc này điện thoại của cô ta vang lên, là Phương Thanh Liên gọi đến.

“Alo, chị Thanh Liên.” Lục Nhu thút thít khóc trả lời.

Trước khi gọi Phương Thanh Liên đã đoán, với tính cách của Lục Nhu kiểu gì cũng gặp thất bại ở chỗ Lục Kiến Thành.

Bây giờ nghe thấy giọng nói nghẹn ngào của Lục Nhu, cô ta tuyệt đối không cảm thấy ngoài ý muốn.

Phương Thanh Liên lập tức đổ thêm dầu vào lửa: “Chị đã nói rồi mà, Nam Khuê bây giờ không giống ngày trước, cô ta đã sớm quyến rũ anh họ em đến thần hồn điên đảo, nếu như hôm nay chúng ta không ra tay thì sẽ hoàn toàn hết cơ hội.”

“Chị Thanh Liên, chị nói đúng, tất cả em đều nghe theo chị.”

“Được, vậy em cứ làm theo những gì chị nói.”

“Ừm.”



— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.