Lâm Tiêu lập tức giải thích: "Cô Nam Khuê, mấy ngày nay tổng giám đốc Lục vẫn luôn ở công ty để tăng ca, hầu như đều làm việc đến hai, ba giờ sáng, cực kỳ vất vả, tôi đoán là anh ấy quá mệt nên đã ngủ mất."
“Công việc bận vậy sao?” Nam Khuê nhíu mày hỏi.
Quả thực là còn bận hơn cả cô.
Hơn nữa trên người anh còn bị thương, đến cả nghỉ ngơi cũng không đảm bảo thì làm sao có thể hồi phục được?
Advertisement
"Mấy ngày trước tổng giám đốc Lục nằm viện nên trì hoãn một số công việc, sau khi trở về, anh ấy liền điên cuồng tăng, muốn làm hết việc." Lâm Tiêu giải thích nói.
"Nhưng cũng không thể làm việc đến mức như vậy được? Anh ấy còn muốn giữ mạng không?"
Nam Khuê vừa đau lòng vừa tức giận nói.
"Cậu cũng không khuyên anh ấy sao?"
Lâm Tiêu cảm thấy mình thật vô tội, sao cậu ấy có thể không khuyên chứ.
Mấy ngày nay cậu ấy nóng lòng đến mức hận không thể biến thành tên lải nhải, hầu như ngày nào cũng nói về chuyện đó, nhưng tổng giám đốc Lục lại không thèm nghe cậu ấy nói, cậu quả thực cũng bó tay.
"Cô Nam Khuê, cô vu oan cho tôi rồi, ngày nào tôi cũng nói, nhưng cô cũng biết tính cách của tổng giám đốc Lục rồi đấy, tôi có khuyên cũng vô dụng thôi."
"Người duy nhất có thể thuyết phục anh ấy cũng không ở bên cạnh, cho nên tổng giám đốc Lục..."
Lâm Tiêu không nói vế sau nhưng Nam Khuê cũng đã hiểu.
Đèn neon nhấp nháy ngoài cửa sổ, đường phố nhộn nhịp.
Nam Khuê chống tay nhìn cảnh vật bên ngoài.
Cuối cùng, ánh mắt cô vẫn dừng trên người Lục Kiến Thành.
Anh thật sự trông rất mệt mỏi, cả khuôn mặt đều ủ rũ, không chỉ vậy, làn da cũng xỉn đi không ít.
Rõ ràng nhất là ở cằm anh đã có vài cọng râu ngăn ngắn lởm chởm.
Anh là người rất chú trọng đến hình tượng và vệ sinh cá nhân, nếu là ngày thường, anh nhất định sẽ cạo râu sạch sẽ, không để lại một sợi nào.
Mà bây giờ, trông anh thực sự rất tệ.
Càng nhìn, lòng Nam Khuê càng rối bời.
Nói không lo lắng là nói dối.
Những lời nói dối như vậy chỉ có thể nói trên đầu môi, căn bản không thể lừa được trái tim cô.
Thu lại ánh mắt, Nam Khuê nhìn về phía Lâm Tiêu, dặn dò nói: "Nếu sau này anh ấy vẫn như vậy thì phiền cậu nói cho tôi biết."
“Vâng, cô Nam Khuê.” Lâm Tiêu như trút được gánh nặng, nói.
Đây là kết quả mà anh ấy mong chờ nhất, cũng là kết quả mà tổng giám đốc Lục muốn nghe nhất.
Đi thêm mười phút nữa, xe dừng ở lối vào của một con hẻm nhỏ.
“Đến rồi sao?” Nam Khuê hỏi.
Lâm Tiêu gật đầu: "Vâng, đây là địa chỉ mà tổng giám đốc Lục đưa cho tôi."
"Được, vậy chúng ta đợi thêm một lát, đợi anh ấy tỉnh ngủ thì vào."