Vân Thư gật đầu: "Ông nội biết nguyện vọng của con là muốn vào bệnh viện này, quả thực ông có đề cập đến, nhưng cuối cùng con có thể vào đây cũng không phải đều nhờ vào ông nội, biểu hiện của con cũng rất xuất sắc nên mới được nhận."
"Mẹ, cảm ơn mẹ đã nói cho con tất cả sự thật này."
Trong lòng Nam Khuê đã cảm động không nói nên lời.
Cả đời này, cô may mắn nhất là gặp được một người ông hết mực yêu thương và chiều chuộng cô như vậy.
Advertisement
Nam Khuê nhanh chóng quay lưng lại, vội vàng lau nước mắt.
Vân Thư biết cô khóc nên cũng không quấy rầy.
Mãi cho đến khi Nam Khuê lau khô nước mắt, quay lại với hốc mắt vẫn phiếm hồng thì Vân Thư mới tiếp tục nói: "Ông nội không nói cho con biết là do không muốn làm con lo lắng."
"Trước đây mẹ đã nói rồi, ông nội là người đàn ông tốt nhất trên đời, không chỉ đối với bà nội, đối với con dâu là mẹ, mà còn đối với cháu dâu của ông là con. Bất kể ai gả vào nhà họ Lục ông cũng đem toàn lực yêu thương, đem lại những điều tốt nhất."
"Ông nội cũng không có mong muốn gì khác, khi ông đi, tâm nguyện cuối cùng của ông là mong con có một cuộc sống tốt, sống vui vẻ và hạnh phúc."
Nam Khuê dùng sức gật đầu: "Con biết ạ, con nhất định sẽ không phụ sự kì vọng của ông, nhất định sẽ sống thật tốt."
"Ừm."
Sau khi tiễn mẹ chồng đi, Nam Khuê lập tức gọi điện cho Chu Tiễn Nam.
"Alô, Tiễn Nam, báo cho anh một tin tức tốt, giáo sư Phòng đã đồng ý đến xem bệnh cho mẹ anh rồi."
Nam Khuê nói xong, Chu Tiễn Nam lập tức trở nên kích động: "Lời em nói là thật sao?"
"Đúng vậy, là thật, anh mau gửi hồ sơ bệnh án và các kết quả xét nghiệm kiểm tra của dì Mộc cho tôi, lát nữa tôi sẽ đưa qua."
"Được, vậy tôi sẽ gửi ngay."
Sau khi có các hồ sơ, Nam Khuê lập tức chuyển cho Vân Thư.
Trong phòng bệnh, vẻ mặt Chu Tiễn Nam vẫn tràn đầy kích động và phấn khích.
"Anh, có chuyện gì vậy? Lâu không thấy anh vui như vậy rồi?" Chu Phượng Kiều nhanh chóng hỏi.
"Chị, Kiều Kiều, bệnh tình của mẹ có hy vọng rồi, Nam Khuê vừa gọi điện cho em, nói là giáo sư Phòng đã đồng ý đích thân xem bệnh cho mẹ rồi."
Chu Phượng Kiều cũng lập tức vui mừng kêu lên: "Thật sao? Anh, em không nằm mơ đúng không? Anh thật sự không gạt em đúng không?"
Chu Cẩm cũng mở to hai mắt, trên mặt lộ rõ vẻ vui mừng: "Giáo sư Phòng thật sự đồng ý rồi sao?"
“Đúng vậy, Nam Khuê bảo em lập tức chuẩn bị một bản hồ sơ bệnh án của mẹ, cô ấy sẽ gửi đi.” Chu Tiễn Nam gật đầu khẳng định.
Giờ khắc này, trong phòng tràn ngập niềm vui và hy vọng.
Ngày hôm sau giáo sư Phòng đích thân đến bệnh viện, sau khi kiểm tra xong, ông lập tức quyết định phẫu thuật vào sáng ngày thứ ba.
Vì nghỉ hưu đã lâu, lâu không lên bàn mổ nên ông không đích thân làm phẫu thuật.
Nhưng ông sẽ tham gia vào toàn bộ quá trình, đích thân chỉ đạo hướng dẫn ca mổ.
Ca phẫu thuật bắt đầu lúc chín giờ sáng, Nam Khuê thật sự rất muốn lên nhìn một chút.
Nhưng bộ phận của cô quá bận, cô căn bản không có thời gian rảnh.