Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 1730



Chương 1730

“Tôi đã từng muốn giữ bí mật này để khiến bà tức cả đời này, nhưng bây giờ tôi cảm thấy không còn ý nghĩa gì nữa.”

“Nếu như tôi không nói, có lẽ đến bây giờ bà cũng không biết ông ấy đã đi đến bệnh viện đông lạnh tinh trùng, không sai, tôi đã lừa gạt mọi người, tôi đã tìm người đi mua một viên tinh trùng của ông ấy, vậy nên mới có Dạ Bạch.”

Vân Thư vô cùng khiếp sợ nhìn bà ta.

Sau khi kinh ngạc, bà nhìn Hạ Nhu: “Vậy bây giờ thì sao? Vì sao bà lại muốn nói cho tôi?”

Ánh mắt Hạ Nhu nhìn về chiếc nhẫn trên ngón tay Vân Thư.

“Nếu như tôi nhớ không lầm, đây là chiếc nhẫn khi hai người kết hôn, bây giờ bà đeo là muốn nói hai người đã làm hòa, đúng không?”

Vân Thư xoa nhẹ chiếc nhẫn, gật đầu: “Cuộc đời tàn nhẫn, bây giờ tôi đã hiểu được mình muốn gì. Đoạn đường còn lại tôi sẽ ở bên cạnh ông ấy.”

Hạ Nhu ôm mặt, đột nhiên khóc rống lên: “Nhiều năm như vậy tôi vẫn luôn tự lừa mình dối người, không muốn tin, nhưng người mà ông ấy yêu thật sự chỉ có mình bà.”

“Mấy ngày gần đây, chúng tôi đã mong chờ biết bao, tôi nằm mơ cũng thấy ông ấy có thể đến gặp tôi một lần, nhưng từ đầu đến cuối ông ấy cũng không bước vào đây dù chỉ một bước.”

“Vân Thư, cuối cùng là tôi thua.”

“Nhưng chỉ đời này mà thôi, nếu có kiếp sau tôi nhất định sẽ thắng bà.”

Vân Thư lạnh nhạt nhìn bà ta: “Vậy sao? Tôi không tin vào luân hồi, tôi chỉ tin hiện tại.”

Hai ngày sau, trong tù truyền ra tin Hạ Nhu tự sát.

Cách tự sát rất tàn nhẫn, lúc đưa đến bệnh viện đã cứu không kịp.

Quý Dạ Bạch bay về ngay trong ngày.

Lục Minh Bác đi gặp anh ta một lần.

Quý Dạ Bạch ngồi trong linh đường, vẻ mặt thống khổ, sắc mặt tái nhợt.

“Mẹ con chết không liên quan gì đến Thư Nhi, cha hi vọng con nên biết làm gì, đừng nên đổ tội lên đầu bà ấy.”

“Ông chạy từ xa đến đây không phải là vì thương tiếc mẹ tôi mà là vì giải vây cho bà ta sao?” Quý Dạ Bạch phẫn hận nhìn Lục Minh Bác.

“Mẹ con chết cha cũng rất đau lòng, nhưng đây thật sự là chuyện ngoài ý muốn.”

“Nếu như con nhất định phải đổ tội cho ai đó thì có thể đổ hết lên đầu cha.” Lục Minh Bác kiên định nói.

Nghe như vậy, Quý Dạ Bạch đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén lạnh lùng nhìn qua.

“Ông nói đúng, mẹ tôi đúng là bị ông giết chết, bị sự lạnh lùng, bị sự bạc tình bạc nghĩa, bị sự phản bội của ông giết chết.”

“Ông có lẽ không hề biết rằng bà ấy đã cố tự sát rất nhiều lần cũng là vì muốn ông chú ý, muốn ông đến thăm bà ấy một chút, nhưng ông chưa từng qua đó, ông không thèm để ý đến sự sống chết của bà ấy.”

“Ngay lúc ông và vợ ông làm hòa, bà ấy đã hoàn toàn mất hết hi vọng, không còn chút lưu luyến nào với thế giới nào, vậy nên bà ấy mới rời đi, hoàn toàn rời đi.”

Quý Dạ Bạch đau lòng, bi thương gào thét đầy giận dữ.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.