Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 13: Nam Khuê gặp tai nạn xe?



“Giao dịch gì?”

“Cô không phải muốn tiền sao, tôi vừa hay muốn cái vòng tay này, một ngàn vạn, cô bán vòng tay cho tôi.” Phương Thanh Liên thốt lên.

“Một ngàn vạn?” Nam Khuê cười lạnh: “Vòng tay này trị giá một trăm triệu, cô bảo tôi làm mua bán lỗ vốn.”

Trái tim Phương Thanh Liên như bị cắt, cắn răng nói: “Được, một trăm triệu thì một trăm triệu.”

Tuy rằng rất đắt, nhưng chỉ cần mua được chiếc vòng tay, sau khi gả cho Kiến Thành, đừng nói là một trăm triệu, cho dù là một trăm tỷ cũng không là gì, muốn đạt được thứu mình muốn phải trả một cái giá tương xứng.

“Tôi không nghe lầm chứ, hai ngày trước tôi còn nghe mẹ chồng nói, cô Phương đã không còn cưng chiều nữa, tôi lại tò mò, cô lấy đâu ra một trăm triệu này cho tôi?”

“Cô không cần quan tâm cái này, dù sao tôi cũng sẽ đưa tiền cho cô.” Phương Thanh Liên có chút không kiên nhẫn nói.

Nam Khuê thu hồi cổ tay, một lần nữa giấu vòng ngọc vào trong áo, đồng thời liếc nhìn “đơn thỏa thuận ly hôn” trên tay Phương Thanh Liên.

“Vòng ngọc mặc kệ bao nhiêu tiền tôi cũng sẽ không bán. Ngoài ra, cảm ơn cô Phương đã có lòng tốt nhắc nhở tôi, căn cứ vào luật hôn nhân của nước ta, khi ly hôn có thể yêu cầu chia đều tài sản, xem ra, tôi đúng là nên ký lại một bản thỏa thuận ly hôn mới, phân chia tài sản của tôi và Lục Kiến Thành rõ ràng.”

“Cô nói cái gì?”

Phương Thanh Liên siết chặt nắm đấm, quả thực không thể tin được những gì mình nghe thấy.

Da mặt Nam Khuê này quá dày, quả thực là được một tấc tiến một thước.

“Nam Khuê, cô đứng lại cho tôi, cô nghèo rớt mồng tơi, dựa vào cái gì mà yêu cầu phân chia tài sản của Kiến Thành.”

Thấy Nam Khuê đứng dậy rời đi, Phương Thanh Liên trượt xe lăn kích động đuổi theo.

Chẳng bao lâu, hai người đã đến trước cổng bệnh viện.

Trước cổng đông đúc xe cộ qua lại.

Rất nhiều người và xe cộ ra vào.

Phương Thanh Liên đuổi theo Nam Khuê, điên cuồng trượt xe lăn, nhanh chóng đuổi theo.

Đột nhiên bên phải có một chiếc xe, khi cô ta nhận ra thì đã muộn, cô ta và xe lăn đã nằm ngang giữa đường.

Ầm một tiếng.

Xe lăn trong nháy mắt bị đụng ngã, Phương Thanh Liên ngã ầm xuống đất.

Nam Khuê nghe thấy tiếng động xoay người, nhìn thấy chính là hình ảnh Phương Thanh Liên người ngồi trên xe lăn bị bật ngửa ra.

Trái tim loạn nhịp, cô vội vàng xoay người trở lại.

May mắn là trước cổng bệnh viện, rất nhanh đã có bác sĩ cấp cứu chạy tới, sau đó đẩy Phương Thanh Liên vào phòng cấp cứu.

Khi Nam Khuê chạy tới, chỉ có điện thoại di động của Phương Thanh Liên rơi trên mặt đất, trên đó còn có máu tươi ấm áp, tản ra mùi máu tươi nồng nặc.

Cô vừa nhặt lên, lập tức bịt miệng điên cuồng nôn ra.

Mãi cho đến khi trong bụng đều nôn hết ra, gần như ngay cả nước đắng cũng sắp phun ra, cô mới cảm thấy dễ chịu một chút.

Đúng lúc này, một người đàn ông từ trên xe bước xuống, hùng hùng hổ hổ nhìn Nam Khuê: “Này, có phải người nhà của người vừa rồi không?”



Nam Khuê vừa muốn mở miệng nói không phải, người đàn ông tiếp tục nói: “Tôi nói cho cô biết, tôi vừa lái xe bình thường, hoàn toàn tuân thủ quy tắc giao thông, là cô ta vượt đèn đỏ, không có liên quan gì với tôi.”

“Không được, tai nạn xe cộ là do anh gây ra, anh nhất định phải chờ cảnh sát đến.” Nam Khuê giữ chặt anh ta lại.

Người đàn ông cực kỳ không kiên nhẫn, đẩy Nam Khuê ra: “Cô có phiền không, tôi đã nói là lỗi của cô ta. Tôi nói cho cô biết, muốn tiền của tôi, bảo tôi trả tiền thuốc men, không có cửa đâu.”

“Mau cút đi, tôi còn có việc.”

Người đàn ông đi ngang qua cô và nhanh chóng lên xe chạy đi.

Nam Khuê ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người anh ta, nhíu nhíu mày.

Người đàn ông này rõ ràng là uống rượu lái xe, còn không biết xấu hổ đem trách nhiệm đổ lên người khác.

Lặng lẽ ghi nhớ biển số xe và khuôn mặt của người đàn ông, Nam Khuê lập tức đến bệnh viện.

Cô không có thời gian dây dưa với người đàn ông này ở đây, hiện tại tính mạng Phương Thanh Liên mới là quan trọng nhất.

Nếu Phương Thanh Liên thật sự chết.

Cô không dám tưởng tượng.

Lục Kiến Thành nhất định sẽ hận chết cô.

Đèn ba chữ “phòng cấp cứu” sáng lên, Nam Khuê nhìn thoáng qua, chỉ cảm thấy hai chân nhũn ra.

Cô mở túi xách ra, muốn tìm một chiếc khăn giấy ướt ra lau vết máu trên điện thoại di động, nhưng không biết vì sao, hai tay cô cứ không ngừng run rẩy.

Trong ba phút, cô vẫn không tìm thấy khăn giấy.

Cuối cùng, cô dứt khoát đổ tất cả thứ trong túi ra, sau đó nhanh chóng tìm ra khăn giấy ướt, lau máu trên điện thoại di động.

Cô cầm điện thoại di động, hít sâu một hơi, bấm số quen thuộc đến cực điểm trong lòng.

“Thanh Liên.” Bên kia nhanh chóng truyền đến giọng dịu dàng của Lục Kiến Thành.

“Tôi là Nam Khuê.”

“Nam Khuê? Đây không phải là điện thoại di động của Thanh Liên sao? Sao lại ở chỗ em?”

Hít một hơi, cô tiếp tục: “Phương Thanh Liên bị tai nạn xe hơi, hiện tại đang cấp cứu, anh mau tới đây đi!”

“Địa chỉ.”

“Bệnh viện Đệ Nhất.”

Khi cúp điện thoại, Nam Khuê cảm thấy sức lực toàn thân cô tiêu hao hầu như không còn, cả người tựa như một vũng bùn mềm mại trượt xuống đất.

Quả thật cô không thích Phương Thanh Liên.

Một người phụ nữ có tác phong sống không chừng mực, lại xảo quyệt luôn chiếm giữ vị trí bạch nguyệt quang trong lòng chồng cô, chỉ sợ không có bất kỳ người vợ nào sẽ thích người phụ nữ như vậy.

Nhưng mà, cô cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ tới muốn cô ta chết!



Khi Lục Kiến Thành chạy tới, Nam Khuê đang ngồi xổm trên mặt đất, tóc tai bù xù, đồ đạc trong túi cô bị trút ra rơi vãi khắp nơi.

“Xảy ra chuyện gì? Sao hai người lại ở cùng nhau?”

Tóc anh hơi lộn xộn, ngực còn đang thở hổn hển.

Không cần phải đoán, chắc phải leo lên cầu thang.

Nam Khuê ngẩng đầu, đôi mắt màu đen chăm chú nhìn Lục Kiến Thành: “Có thể cô ta đã nhìn thấy đơn ly hôn anh đưa cho tôi, cảm thấy chia cho tôi quá nhiều tài sản, muốn tìm tôi ký lại một bản thỏa thuận ly hôn khác.”

“Tôi không có đồng ý, tự mình đi trước, cô ta chưa từ bỏ ý định, điên cuồng đuổi theo phía sau, sau đó ra cổng bị xe đụng phải.”

Nói xong, cô cúi đầu lần nữa, đôi mắt màu đen nhìn chằm chằm mặt đất.

Bởi vì cô không có dũng khí nhìn vào mắt Lục Kiến Thành, càng không biết anh sẽ nói như thế nào.

Phương Thanh Liên tỉnh còn tốt, tất cả tự nhiên sẽ không liên quan đến cô.

Nếu thật sự chết, cho dù cô không có liên quan gì, chỉ sợ trong lòng Lục Kiến Thành cũng sẽ nhận định đó là lỗi của cô.

Tuy nhiên, Nam Khuê đợi suốt năm phút, cũng không nghe thấy câu trả lời của Lục Kiến Thành.

Khi ngẩng đầu lên, anh lo lắng nán lại trước cửa phòng cấp cứu.

Hai giờ sau, cuối cùng, đèn tắt và bác sĩ đi ra.

Nam Khuê vội vàng đi tới, bác sĩ tháo khẩu trang nhìn Lục Kiến Thành: “Là người nhà bệnh nhân sao?”

“Ừm, tôi là chồng sắp cưới của cô ấy.”

Chồng sắp cưới?

Nam Khuê kinh ngạc nghe ba chữ này, chồng cô còn chưa ly hôn, đã trở thành vị hôn phu của một người phụ nữ khác, đây thật sự là trò cười lớn nhất trên đời.

“May mắn đưa tới kịp thời, xuất huyết đầu đã kịp thời khống chế, có chút chấn động não nhẹ, sau này nhất định phải chú ý tĩnh dưỡng, ba ngày sau kiểm tra lại.”

“Được, cám ơn.”

Nghe vậy, Nam Khuê hít một hơi thật sâu.

Cô nhìn thấy hai nắm đấm siết chặt của Lục Kiến Thành rốt cuộc cũng buông ra, còn có hai hàng lông mày nhíu chặt như ngọn núi cuối cùng cũng giãn ra.

Người trong lòng, quả thật là khác biệt.

Anh ta chưa bao giờ lo lắng cho cô như vậy.

Rất nhanh, Phương Thanh Liên được đẩy vào phòng bệnh.

“Kiến Thành, tôi nhớ rõ tài xế kia, anh ta…”

Nam Khuê mở miệng, đang định nói với anh về tài xế kia.

Đã thấy bên cạnh đã trống rỗng, Lục Kiến Thành một tay đẩy xe phẫu thuật của Phương Thanh Liên, một tay nắm chặt tay cô ta, hai người trông như cặp vợ chồng tình thâm.

Mà cô, bị bỏ quên một mình bên ngoài phòng cấp cứu.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.