Ta phát hiện cổ tay của Lệ phi thường xuyên xuất hiện vết thương.
Nhưng nàng ta lại từ chối gọi thái y, cũng không cho ai chạm vào.
Chỉ là ta biết, nàng đang xả m.á.u để loại bỏ cổ trùng trong cơ thể mình.
Hầu như mỗi khi Hoàng thượng ghé thăm, Lệ phi cũng hỏi rằng: "Tam Lang, liệu có bao giờ chàng hết yêu thiếp không?"
Lần nào Hoàng thượng cũng sẽ đáp: "Không đâu."
Đôi khi ngài còn đùa rằng: "Nhược Hề của trẫm đẹp đến vậy, có ai mắt mù mà không yêu tiên nữ giáng trần chứ?"
Lệ phi càng ngày càng kiên định hơn.
Cuối cùng cũng đến một ngày, Lệ phi nôn khan trong khi dùng bữa sáng.
Cho mời thái y tới bắt mạch, quả nhiên Lệ phi đã mang thai.
Còn Hoàng thượng thì lại đột nhiên nôn ra m.á.u đen, ngã xuống đất bất tỉnh vào lúc đi gặp Thừa tướng.
Dù sao cũng là cổ trùng đã nuôi trong thân thể nhiều năm như vậy, nếu muốn tiêu trừ sẽ sinh ra phản ứng rất lớn.
Ta lau sạch m.á.u đen bên miệng, trong lòng chỉ cảm thấy lòng thỏa mãn.
Tò mò quá, nếu Hoàng thượng không còn cổ tình nhân thì liệu ngài có còn yêu Lệ phi nữa không?
...
Hoàng thượng tỉnh lại rất nhanh, việc đầu tiên ngài làm sau khi tỉnh dậy là sai người tìm kiếm những món đồ cổ quý giá, sưu tầm những câu chuyện dân gian và những món ăn vặt.
Còn Lệ phi thì suốt ngày trông cửa.
Vừa sợ Hoàng thượng đến, vừa sợ ngài không đến.
Cuối cùng, Hoàng thượng vẫn mang theo nụ cười như thường ngày để bước vào Quan Sư Cung.
"Nhược Hề, chúng ta có con rồi!"
Tay Hoàng thượng xoa bụng Lệ phi, mặt đầy vẻ hân hoan: "Không biết đứa bé này sẽ giống nàng hay là giống trẫm đây."
Thần thái như cũ, giống như việc không có cổ tình nhân cũng không ảnh hưởng chút nào tới ngài.