Trăng mờ, trời vẫn chưa sáng, Thường mơ màng nghe người kế bên mình ngồi dậy, hình như sợ đánh thức đang ngủ, hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ lên người cậu mấy cái, thì thầm nói:
"Anh sửa soạn đi trước, em ngủ tiếp đi."
Sau trận giày vò hôm qua, Thường mệt lử, nhưng nghe cậu tư Khanh sắp đi, cậu lập tức mở to mắt, lồm cồm bò dậy. Dương Khanh sửng sốt, hắn lại nói:
"Làm gì vậy, ngủ đi em. Trời chưa sáng đâu."
"Để em phụ cậu soạn đồ." - Thường lèm nhèm đáp.
"Đồ soạn xong hết rồi, em ngủ tiếp đi." - Dương Khanh bật cười xoa xoa đầu cậu dỗ dành.
Thường dụi dụi mắt, cơn buồn ngủ kéo hai mi mắt suýt sụp xuống lần nữa, cậu bướng bỉnh nói:
"Không được, em muốn tiễn cậu lên xe."
"Tiễn đưa làm gì cho mệt người, có phải anh đi luôn đâu."
Thường vẫn không chịu, Dương Khanh hết cách đành để cái đuôi nhỏ bám theo mình. Bên ngoài gà vừa gáy, đã có vài người lục tục thức dậy, Thường mở cửa ra trước, vụng trộm liếc nhìn xung quanh một vòng, thấy không có ai mới quay về sau nói:
"Được rồi, mình đi thôi cậu."
"Em sợ cái gì? Chuyện em ở phòng anh ai mà không biết."
Dương Khanh bật cười xách hành lý đi ra, Thường cũng hơi lúng túng không biết phải đáp thế nào cho phải. Cậu tư Khanh nói đúng, bọn họ vẫn như mọi khi, nhưng cậu lại cảm thấy đã không giống mọi khi rồi, hoặc có chăng tại cậu chột dạ.
Bên ngoài tài xế đã đợi sẵn, Thường theo chân Dương Khanh ra đến nơi, lúc bác tài lấy hành lý từ tay cậu tư Khanh chất lên xe, Thường không nhịn được ngó theo mấy lần.
"Đừng nhìn nữa, nhìn nữa thì anh cũng không nỡ đi luôn đó." - Dương Khanh cười xòa nói.
"Cậu vẫn chưa nói em biết khi nào cậu lại về?" - Thường buồn bã hỏi.
"Sao lúc trước không thấy em trông anh như vậy? Lúc anh về còn sợ héo cả người."
Dương Khanh khom người, cúi sát xuống nói vào tai cậu, Thường nhột nên rụt vai tránh né, đỏ mặt lí nhí cãi:
"Đã nói là không có sợ rồi mà, sao cậu dai vậy?"
Thấy trời cũng không còn sớm, Dương Khanh đứng thẳng dậy, không ghẹo chọc người thương nữa, nhưng mặt mũi dài thượt mà cất lời:
"Haizz... nếu em chịu nói sớm hơn, thì anh khoan nhận mối làm ăn này rồi."
Thường nghe ra được ý trong lời hắn nói, cậu thấp giọng hỏi:
"Vậy phải lâu lắm cậu mới về à?"
"Ít nhất sáu tháng. Nếu thuận lợi anh không đợi em nữa, anh mang lưới về bắt cóc em mang theo luôn."
Giọng Dương Khanh nửa đùa nửa thật, Thường mắc cỡ không có chỗ giấu mặt, nhưng cậu vẫn đáp lời hắn:
"Chỉ lâu hơn bình thường chút xíu. Với lại sáu tháng chắc em sẽ sắp xếp được mọi chuyện..."
Thường bỏ lửng câu không nói tiếp, nhưng Dương Khanh đã cười híp mắt, bất chấp tài xế đang ngồi trên xe gần đó, hắn ôm chầm lấy Thường, làm cậu giật mình quơ quào tay lung tung.
"Yên nào, để anh ôm một chút.
"Nhưng mà... lỡ có ai thấy..." - Thường lo lắng nói.
"Không có ai đâu, đừng sợ." - Dương Khanh bình tĩnh trấn an - "Mà có lỡ bị thấy làm sao mà đoán được chuyện hai đứa mình."
Thường vẫn hơi sợ, nhưng rồi nghĩ đến việc cả hai sắp phải chia xa tận nửa năm trời, cậu liền rụt rè ôm lại hắn, hai tay nhẹ nhàng vỗ vỗ tấm lưng dày rộng.
"Phải rồi, cho em cái này."
Ôm một hồi, Dương Khanh đột nhiên lục lọi túi áo, móc ra cái đồng hồ mạ vàng hắn thường đeo đưa cho Thường. Thường cầm mà phỏng tay, lập tức lắc đầu đẩy về cho hắn:
"Không được đâu, cái này mắc tiền lắm, em nhận không được."
"Sao lại không?" - Dương Khanh không hài lòng đẩy lại - "Em cũng tặng anh cặp nhẫn rồi mà."
"Cái đó... ầy... cái đó rẻ tiền muốn chết, sao so được với cái này."
"Cái này cũng rẻ tiền mà." - Dương Khanh buột miệng nói - "Đồ giả thôi, anh đeo để cho ra dáng, mà đeo lâu thành ra không nỡ bỏ. Sẵn cũng phải đổi cái mới nên giao cái này cho em."
Thường ngớ người ra, cậu không đẩy đồng hồ về cho Dương Khanh nửa, bán tín bán nghi hỏi hắn:
"Thiệt không?"
"Thiệt."
Dương Khanh nói như đinh đóng cột, mắt không thèm chớp một cái. Thường không tin lắm, nhưng cậu tư Khanh đã nhét đồ hoàn toàn vào tay cậu, sau đó thuận tay vỗ vỗ đầu cậu mấy cái, cẩn thận dặn dò:
"Anh đi đó, ở nhà ráng học hành đàng hoàn. Lúc về vẫn kiểm tra em như cũ."
"Làm không đúng có bị đánh không?" - Thường mở to mắt nhìn hắn hỏi.
"Đánh chứ, nhưng đánh bằng cây của anh."
Thường không hiểu gì cả, nhíu nhíu mày nghiền ngẫm vì bình thường cậu cũng khẽ tay mình bằng thước. Dương Khanh nhân lúc cậu không để ý, cúi xuống hôn má cậu một cái rõ kêu. Thường giật mình, thảng thốt nhìn hắn, sau đó thấp thỏm dòm quanh một lượt, thấy không có ai mới thở phào một hơi, tức giận trừng mắt:
"Cậu bị điên hả?"
"Thôi anh đi."
Dương Khanh cười tủm tỉm tranh thủ lủi lên xe mất. Hắn vẫy vẫy tay chào cậu, Thường cũng giơ tay tạm biệt hắn. Tiếng xe khởi động, tim hai người theo đó mà hụt hẫng, cậu tư Khanh lớn tiếng nói:
"Lần sau anh đón em về chỗ của hai đứa mình. Nhớ chờ anh đó, đừng có chạy lung tung, anh tìm không được."
"Cậu đi cẩn thận. Đợi cậu về em lại nấu cháo hạt sen cho cậu ăn."
Tiếng máy xe đã đi khuất trả lại khung cảnh yên tĩnh cho buổi sớm mai. Thường đứng thẫn thờ một hồi, gà lại gáy, trời sáng hẳn, cậu tiu nghỉu lững thững trở về.
"Ủa, nay mày dậy sớm vậy? Chưa tới giờ học mà."
Thường bắt gặp thằng Chất đang mang lỉnh kỉnh đồ đạc, nó vui vẻ bắt chuyện, Thường tiện tay giúp nó cầm cây dao phay bự chảng, thành thật đáp:
"Tao theo tiễn cậu tư đi thành phố."
"Cậu tư đi rồi." - Nó ngạc nhiên hỏi - "Sao mày đi mà không rủ tao?"
"Rủ rê gì, vào mùa mưa rồi, để mày ngủ cho có sức còn thức đêm đi câu chứ."
"Ừm... Mày nói cũng đúng, bữa nay tao cũng định đi thử xem thế nào trước nè." - Chất gật gù đáp.
Hai đứa vừa đi vừa nói chuyện, Chất phát hiện có thứ gì đó cứ lấp la lấp lánh từ trong túi áo Thường. Nó nheo mắt dòm thử, cái túi cậu đung đưa, Chất nhận ra đó là cái gì, nó hoảng hồn vội kéo cậu vào bụi chuối gần đó, thì thào hỏi:
"Cậu tư cho mày cái đồng hồ vàng hả?"
Thường bị nó kéo vẫn chưa hoàn hồn, nghe nó hỏi xong thì hồn vía vừa về lại suýt bay mất, cậu ngập ngừng đáp:
"Ừ..."
"Vậy mà mày còn dám đi tùm lum với tao." - Chất quýnh quáng chụp cái túi Thường lại, đoạn nó dòm ngó xung quanh một vòng, thấy vẫn không an toàn liền nói tiếp - "Về, đi về phòng kiếm chỗ giấu cho kỹ rồi tính. Ba cái đồ này để người khác thấy dễ mang họa vào thân."
"Ừ."
Thường bị giọng điệu của nó làm cho căng thẳng, mặc dù Dương Khanh nói đây chỉ là đồ giả, nhưng nào có mấy ai tin lời một đứa đầy tớ bần hèn phải sắm thứ đồ "giả" rẻ rúng này làm gì.
Cả hai lấm la lấm lét che che đậy đậy chạy về chỗ ở, lại không thấy màu vải hồng phấn thấm thoáng trong góc tối gần đó.