Có Thương Cậu Không

Chương 30: Đôi ta như cái đòng đòng



Ban đêm, mặt trăng lưỡi liềm ẩn nấp sau tán cây, khoảng sân rộng lớn sau những ngày tăm tối giờ đây được ánh trăng yếu ớt thắp sáng đôi chút. Dưới ánh sáng ấy, sắc đỏ của mã não càng sậm màu, chất ngọc mờ đục rẻ tiền lại khiến thiếu niên cứ tẩn ngẩn tần ngần suốt cả buổi trời.

Thường đã nhìn đôi nhẫn này từ hồi ngồi trên xe về đến nhà, giờ này rảnh rỗi, lại lần nữa lấy nó ra mà ngắm nghía. Cậu nghĩ mãi cũng không ra vì sao đột nhiên bản thân lại tò mò với thứ trang sức nhỏ xíu này của phụ nữ, thế nhưng lòng cậu cứ bồn chồn chộn rộn.

Thường nhớ đến chiếc khăn tay thêu hoa thêu lá mà thiếu nữ ngại ngùng trao tay chàng trai trẻ, nhớ chiếc kiềng bằng bạc nhỏ xíu mà gã đàn ông run rẩy đeo vào tay người con gái hắn yêu.

"Bao giờ cho gạo bén sàng?

Cho trăng bén gió, cho nàng bén anh?"

Mỗi mùa vụ về, đàn bà gặt lúa đàn ông khuân bao, vừa làm vừa trêu ghẹo lẫn nhau. Tuồng như khi ấy, chẳng ai nhớ là mình đang mệt mỏi, cái nghèo cũng không cản nổi những mộng mơ về một mái nhà ấm áp với người mà họ thương.

"Họ giàu, họ nghinh hôn, giá thú

Hai đứa mình nghèo, dụ dỗ nhau đi."

Gió đêm thổi đến khiến cơ thể Thường bất giác rùng mình, cậu thấy cũng không còn sớm nữa, cất vội chiếc nhẫn trở về chỗ cũ.

"Cạch!"

Vừa đi được mấy bước, cửa sổ căn phòng bên trái đột nhiên mở ra, bước chân Thường ngừng lại, mà người trong phòng dường như cũng bất ngờ, ánh mắt thoáng vụt lên chút kinh ngạc, bàn tay cầm cạnh cửa chẳng động đậy gì thêm.

"Cậu tư..."

Sau một hồi không khác nào hai pho tượng ngơ ngác nhìn nhau, Thường lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên lặng quá mức, gương mặt cậu tỏ ra cung kính lễ phép, trái tim trong lòng ngực lại như muốn nhảy ra ngoài.

Dương Khanh vẫn không nói gì cả, Thường hồi hộp nhìn hắn, mấy ngày không gặp, cậu cảm thấy cậu tư Khanh hình như đã ốm đi rất nhiều, đôi mắt bình thường vốn đã lạnh nhạt giờ càng thêm nhuốm màu mệt mỏi.

"Cạch!"

Sau một hồi đứng mòn mỏi chờ đợi, Thường nhận được một tiếng sập cửa khác, cậu tư Khanh thế mà không thèm nói với cậu nửa câu, cứ thế lần nữa biến mất.

Thường đứng thừ người nhìn chằm chằm vào cánh cửa vô hồn kia như để xác nhận có phải cậu vừa hoa mắt, tưởng tượng mình nhìn thấy cậu tư Khanh hay không.

Tối đó Thường lại mất ngủ, cậu cứ nhớ hoài cái cảnh Dương Khanh đứng im lặng đó, rồi cậu giật mình bật dậy, nhận ra đã lâu lắm rồi bản thân không nghe giọng cậu tư Khanh càm ràm cử nhử nữa.

Thường ngơ ngẩn mở to mắt nhìn trần nhà. Đây đáng lẽ là chuyện nên xảy ra, nhưng lòng cậu bây giờ lại nặng nề giống như đang đeo một tảng đá lớn, kéo cả trái tim cậu cũng khó thở theo. Trong đầu đột nhiên xuất hiện suy nghĩ: "Lỡ cả đời này, cậu tư không thèm nói chuyện với mình nữa thì sao?"

Thường mở mắt đến tận sáng, tiếng gà gáy nhắc nhở cậu không thể tiếp tục suy nghĩ linh tinh, bởi cậu không phải bậc tiên nhân chỉ cần nằm đó là sẽ no bụng. Đây có lẽ là một trong những may mắn hiếm hoi của kẻ nghèo, cậu không có đủ thời gian để buồn rầu.

Cả buổi sáng, Thường không tập trung được chút nào, thầy Danh bị cậu làm cho bực mình, đuổi cậu tan lớp sớm. Thường hết cách, đành cắp tập sách đứng dậy chào thầy. Cậu út Lộc thấy thằng hầu được nghỉ, nó toang bỏ chạy, nhưng bị tiếng thước gõ "cành cạch" lên bàn bắt ngồi về chỗ cũ.

Được ra sớm hơn mọi ngày, Thường đến chỗ thằng Chất đang rải phân, buồn chán thò tay vào làm phụ.

"Ủa sao nay ra sớm vậy?"

Chất ngạc nhiên nhìn gương mặt như chết trôi của cậu, vội đưa thúng phân sang bên ngược lại, không cho Thường đụng vô nữa.

"Thì học dở quá thầy đuổi rồi." - Thường thở dài nói.

"Bớt tào lao đi, cái mặt của mày vậy tao cũng đuổi chứ nói gì thầy." - Chất không hề khách khí, khinh bỉ đáp lời cậu - "Có chuyện gì sủa ra lẹ."

Thường không lấy được phân khô nữa, đành thất thểu đi tìm chỗ mát ngồi xuống, chống tay lên má rầu rĩ cất giọng:

"Tao có chuyện muốn hỏi mày. Mày nghe xem có biết không."

"Ừ." - Thằng Chất lại tiếp tục công việc - "Nói."

Thường cẩn thận suy nghĩ, sắp xếp câu từ rồi bắt đầu nói:

"Tao có quen biết một đứa bạn..."

Chất vừa nghe câu đầu, động tác liền hơi khựng lại, nó cảm thấy có gì đó sai sai, nhưng rồi vẫn tiếp tục lắng nghe Thường kể tiếp:

"Nó có một người bạn chơi từ nhỏ khác. Vốn lúc đầu hai người rất thân, sau đó vì vài chuyện mà không còn như trước nữa, một phần cũng vì gia cảnh hai đứa khác nhau, nó thì nghèo còn người bạn kia thì giàu."

"Ừm, rồi sao nữa." - Thằng Chất càng nghe càng cảm thấy quen.

"Dạo gần đây đứa giàu đã quyết định không thèm đếm xỉa nói năng gì với đứa nghèo nữa. Đứa nghèo cũng cảm thấy đứa giàu nên chơi những đứa tốt hơn mình, nên sau đó hai đứa hoàn toàn không gặp nhau nữa." - Thường chầm chậm nói, càng kể càng thấy đau lòng - "Chỉ là gần đây hai đứa lại gặp nhau. Đứa nghèo đã chào đứa giàu, nhưng mà đứa giàu kia lại không thèm chào lại tiếng nào, còn quay người bỏ đi."

Thằng Chất tạm dừng tay, bật cười nói:

"Ủa đứa nghèo ngộ vậy, nghỉ chơi rồi thì người ta ghét không chào thôi, mắc gì giận."

"Không có giận." - Thường phản bác - "Nhưng mà thấy phũ phàng quá, dù sao cũng thân với nhau lâu quá trời."

"Lâu vậy mà bạn mình giận mình cũng không biết, vậy thôi bị người ta lơ đúng rồi." - Chất trề môi đáp.

Thường không hiểu gì cả, khó hiểu hỏi lại:

"Giận cái gì?"

"Tao nói mày nghe, đã đứa giàu nó kêu cái tiếng bạn là nó đang không có nghĩ giàu nghèo gì hết đó. Mà thằng kia thì cứ phải rạch ròi, thử là mày, ví dụ giờ mày muốn chơi với tao hết mình còn tao thì kêu tao không xứng chơi với đứa có ăn có học như mày, làm riết mày bực không?"

Gương mặt Thường như đã hiểu mà cũng như không hiểu. Bàn tay vò vò vạt áo nhăn nhúm, dè dặt nói:

"Ừm, thiệt ra đứa nghèo cũng không muốn như vậy, nó cũng thấy buồn. Lúc bắt gặp đứa giàu đi với ai đẹp đẹp giàu giàu là nó khó chịu lắm. Hôm bữa đi chợ đứa nghèo tự dưng muốn mua quà cho đứa giàu nữa, mày nghĩ coi giờ mang quà tặng cho đứa giàu thì hai đứa có làm hòa được không?"

"Quà gì?"

Thằng Chất thắc mắc hỏi, nó cũng tò mò rốt cuộc "đứa nghèo" trong lời Thường kia định mang gì đi làm hòa với một người đã đủ đầy từ nhỏ.

"Ừm, nhẫn... mã não."

Thường nói xong cũng cảm thấy kì cục. Mà thằng Chất hơi nhướng mày, nghi hoặc nhìn cậu:

"Nè, tao hỏi cái, hai đứa nãy giờ mày nói, là một đứa con trai một đứa con gái hả?"

"Sao tự nhiên hỏi vậy?" - Thường chột dạ hỏi ngược lại.

"Tại càng nghe càng thấy hai đứa giống người yêu hơn bạn thân. Tao nói thiệt bạn bè, mà còn là đàn ông chơi thân với nhau, gì mà thấy bạn mình đi với người đẹp hơn thì không vui. Rồi cái tặng nhẫn?" - Chất nói một thôi một hồi rồi hỏi - "Có phải đứa nghèo đêm về thao thức nghĩ về đứa giàu, ăn không ngon, ngủ không yên, vừa thấy mình không xứng với nó lại vừa đau lòng khi nghĩ đến cảnh nó đi cưới vợ đẹp không?"

Lần này Thường không dám nói gì nữa. Thằng Chất quá rành cái kiểu im lặng này của cậu, khẳng định mình nói gần đúng hết rồi, cũng gạt phăng đi sự quen thuộc mà lạ lẫm nãy giờ, vừa tiếp tục rải phân vừa nói:

"Tao biết mà, đứa giàu thì tao không đoán được nhưng chắc cũng có ý, còn đứa nghèo á hả, chắc kèo là thương người ta lắm rồi."

"Thương?"

Tay Thường ra một tầng mồ hôi lạnh, giữa trưa nắng cả người cậu lạnh run sợ hãi. Đương lúc bản thân vẫn còn đang bối rối thảng thốt, giọng thằng Chất gào lớn khiến cơ thể cậu giật thót.

"Dạ thưa cậu tư mới về."

______________

Truyện chỉ đăng trên trang wattpad này của mình và web Enovel. Các bạn cố gắng đừng đọc trang reup lậu nhé ଘ(੭ˊᵕˋ)੭* ੈ✩‧˚

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.