Dương Khanh quay người đi thẳng, bỏ lại đằng sau tiếng chửi rủa kêu khóc của bà Kim Tuyến, cái thứ âm thanh nghe như đau xiết khôn cùng nhưng lại chứa toàn lời thù hận độc ác. Hắn cảm thấy phiền cực kỳ.
Bên ngoài nắng to, đã trưa trời trưa trật, Dương Khanh đi được một đoạn, trong đầu chợt nhớ đến lời nhờ vả của Thường hôm qua. Khi ấy tối mịt, hắn không thấy được mặt mũi cậu nữa, đoán hẳn là cũng lo lắng lắm. Bình thường cậu đều tỏ vẻ sợ sệt né tránh hắn mà nay lại lấy hết can đảm mở lời như vậy, lòng cậu tư Khanh liền nhộn nhạo.
Dương Khanh không trở về phòng nữa mà chuyển hướng cổng chính ra chợ luôn.
Chợ giữa trưa vắng người, đa phần chỉ còn những hàng bán bán ế và quán nước quán cơm còn mở bán, dẫu vậy tiếng nói chuyện, âm thanh người qua kẻ lại vẫn ồn ào cả một góc trời.
Trong chợ có một bà lão tầm sáu mươi bảy mươi tuổi, da dẻ bà nhăn nheo, cặp mắt mờ đục không nhìn rõ gì nữa nhưng bàn tay vẫn thoăn thoắt mổ bụng cá, moi ruột, cạo vảy sạch sẽ.
Nghe tiếng bước chân, bà ngẩng đầu lên, đôi mắt nheo lại để trông rõ người thanh niên, bà cất giọng già nua hỏi:
"Cậu mua gì?"
"Là con, tư Khanh đây." - Dương Khanh ngồi chồm hổm xuống ghé sát vào tai bà lớn tiếng nói - "Hai Điền đi đâu rồi ngoại?"
Bà chín Nên nghe chữ được chữ không, "à à" mấy tiếng rồi cũng lớn giọng đáp lại:
"Nó đi giao hàng mất tiêu rồi, cậu tư qua đó ngồi chờ nó xíu đi, chắc cũng sắp về rồi!"
Dương Khanh cũng "Dạ" một tiếng thật lớn, quen tay lấy cái ghế con để gần đó, phủi phủi mấy cái rồi nhàm chán ngồi xuống.
Hai Điền mà hắn tìm là bạn thân thời còn học ở trường làng với hắn. Tính tình y hoạt bát vui vẻ, năm đó cũng nhờ có y mà Dương Khanh kết được một nhóm toàn mấy ông thần con, học hành giỏi mà phá làng phá xóm cũng số một.
Sau này cha mẹ hai Điền đi buôn bị đắm thuyền chết mất xác, bà ngoại y lại già yếu đủ bệnh, của nả trong nhà chẳng mấy chốc tiêu tán hết nên hai Điền đành phải nghỉ học. Mặc dù vậy quan hệ với nhóm bạn cũ vẫn thân thiết đến giờ.
Thời gian đầu mới nghỉ học, hai Điền xin đi làm mướn cho một gã trọc phú chuyên kinh doanh cho thuê xe thổ mộ. Mỗi ngày đều quần quật từ lúc mặt trời chưa mọc đến tận tối mịt mới hết việc, nhưng cứ hở ra là bị phạt roi, mà còn là loại roi chuyên dùng để đánh ngựa. Hai Điền làm một thời gian, người gầy rọc cả đi, bệnh tới ngất xỉu.
Chuyện hai Điền bị hành đến người không ra người, ma không ra ma đến tai những người trong nhóm. Lập tức đám công tử kẻ dùng quyền, kẻ dùng tiền, kẻ dùng miệng mồm của mình tới thẳng nhà gã trọc phú đòi công bằng cho y. Kết quả gã đó hãi đám nhãi con này quá đành đền cho y một khoản tiền rồi đuổi luôn.
Hai Điền cầm tiền bồi thường suy nghĩ mấy ngày, cuối cùng mang một ít đi trả bớt nợ, số còn lại y học người ta nhập này nhập kia bày hàng kế bên sạp cá bé tẹo của ngoại mình, bắt chước xung quanh lớn giọng chào hàng.
"Ủa tư, nay đâu đây? Muốn mua gì cho má mày à?"
Ngồi chẳng bao lâu liền nghe giọng nam vang dội gọi mình. Một gã đàn ông vóc người tầm trung, nước da đen nhẻm, nụ cười chân chất thật thà, vai vác đòn gánh, tay xách giỏ tre không hồ hởi bước đến.
"Sao hả? Hôm qua mua được cặp gà béo tốt ngon lắm. Mày trả tiền gà, tao làm sạch sẽ, chiên hấp xào nướng tùy mày quyết định, hoàn toàn miễn phí, giao hàng tận nơi."
Dương Khanh nghe hai Điền nhiệt tình giới thiệu, cũng không do dự gật đầu:
"Hai con tao đều lấy. Một con nấu canh, một con nướng chín. Con nấu canh buổi tối mang đến nhà tao ở cửa sau. Con nướng chín..."
Dương Khanh nói giữa chừng thì dừng lại, hai Điền đang chăm chú ghi nhớ cũng khựng theo hắn, y thắc mắc hỏi:
"Con nướng chín thì sao?"
"Bình thường bà ấy đâu ăn hết nổi cả con đâu phải không?" - Dương Khanh bỗng dưng hỏi ngược lại.
Hai Điền hiểu hắn đang nhắc đến ai liền cười cười đáp:
"Tất nhiên, sức một người phụ nữ mà ăn mấy, bình thường tao đều không làm hết một lần như mày dặn đâu, toàn chia nhỏ ra nấu theo ngày cho bà ấy thôi."
"Ừm, vậy con nướng chín mày giúp tao chia một nửa, cũng mang đến cửa sau nhà tao."
Hai Điền gật gù nhanh chóng ghi nhớ tất cả, đôi mắt tinh tường như phát hiện chút bối rối trong đôi mắt phẳng lặng tựa mặt hồ thu của bạn mình. Y giả vờ ém giọng hỏi nhỏ:
"Là cô gái xinh đẹp nào khiến cậu tư Khanh sắt đá cũng xiêu lòng thế này?"
Hai Điền trái lại càng vui vẻ, phải nói trong đám bạn, Dương Khanh là kẻ có xuất thân đặc biệt, tính tình cũng vì thế mà chẳng tốt đẹp gì. Bọn họ phải qua mấy lần đánh nhau mới đi đến nói chuyện bạn bè, nhưng cái quá khứ bát nháo kia luôn khiến y sợ rằng hắn cứ thế sẽ trở thành một lão già cô độc, không con không cái, thui thủi một mình đến chết.
Hai Điền từng tâm sự suy nghĩ đó của mình cho mấy đứa còn lại nhưng lập tức bị cười nhạo. Ai cũng cho rằng cậu tư Khanh cục tính thì sao, cậu tư đẹp trai, cậu tư là con nhà giàu, đầu óc cậu tư thông minh, người như cậu tư e rằng đến tuổi cưới vợ chắc đám bà mai bà mối phải xếp hàng dài bằng hết đất đai nhà cậu.
Nhưng rồi lần lượt người trong nhóm có vợ có con, thậm chí cái kẻ nghèo nàn như hai Điền cũng đang cố cày cuốc để đủ tiền rước cô bán trái cây ở hàng đối diện thì lúc này cả đám mới tá hỏa, bắt đầu sợ lo lắng của hai Điền trở thành sự thật. Chỉ cần có cơ hội đều tìm cách mai mối giới thiệu cho Dương Khanh bằng được.
"Hầy, đừng mắc cỡ. Tao không hỏi nữa. Nhưng mà tặng gà không thì coi bộ dung tục quá, hay tao giúp mày cuốn vào lá sen, bên trên gắn thêm bông hoa nữa, được không?"
"Mày làm sao thấy coi được thì làm."
Dương Khanh không hiểu được cái đầu hai Điền đang suy nghĩ gì, hắn đoán chắc cũng chẳng phải chuyện gì hay ho, nên tốt nhất là cứ mặc kệ y, định trả tiền rồi về luôn.
"Anh Thường! Chờ em với."
Giữa khu chợ ồn ào, Dương Khanh nghe rõ mồn một cái tên không thể nào quen hơn phát ra từ miệng một đứa con gái nhìn lạ hoắc. Bàn tay trả tiền của hắn dừng lại giữa chừng, nheo mắt hướng về phía tiếng gọi kia, ngay lập tức khuôn mặt hiền lành khờ khạo của tên hầu lọt vào mắt hắn.
"Em gọi anh chi vậy?"
Thường rũ mắt nhìn thiếu nữ xinh đẹp dịu dàng vì đuổi theo cậu mà thở không ra hơi. Đối với tấm lòng của cô, cậu đã dùng đủ mọi cách để từ chối, nhưng vẫn không sao khiến người kia bỏ cuộc được.
"Anh... anh làm gì mà đi nhanh vậy?"
Thanh Mai bực bội hỏi, chợt cô nhận ra mình hình như bỗ bã quá, cô liền chỉnh lại giọng điệu của mình:
"Mấy nay anh ở đâu vậy? Em đến tìm mấy lần cũng không gặp được, cũng không thấy anh đến nhà em mua gì."
Thường thở dài một tiếng nói:
"Mấy nay nhiều việc, nhà cũng xảy ra đủ thứ chuyện, anh không có thì gian."
"Dạ..."
Thanh Mai ỉu xìu cúi đầu, thiếu nữ mới lớn không giấu nổi buồn vui, Thường khó xử tiếp lời:
"Nhà chủ khó lắm, bây giờ lại đang có cậu tư Khanh ở trên thành phố về. Em đừng đến tìm anh nữa, không gặp được đâu. Mắc công em, làm em lỡ dở..."
Thường chỉ nói tới đó, cần cổ trắng trẻo của Thanh Mai sắp không ngẩng lên được nữa, mắt cô đỏ hoe, tủi thân nói:
"Hôm qua có bà mối đến nhà em, nhà trai khá lắm, đều là thành phần tri thức, còn có một xưởng may nhỏ. Cha mẹ em đồng ý rồi, bên đó hứa sau khi cưới sẽ cho hai vợ chồng một cửa tiệm quần áo bán đồ của xưởng may, tiền vốn không cần lo, tiền lời cả hai tự giữ lấy."
"Vậy thì tốt rồi." - Thường nhẹ giọng nói - "Anh nghe nói người có học thức cư xử đều hiểu lý lẽ. Trước đây em nói sợ lấy phải mấy kiểu thiếu gia được cha mẹ cưng chiều không làm gì cả, chỉ biết ngồi mát ăn bát vàng. Gia đình này xem ra rất tốt, vẫn tạo điều kiện cho con trai con dâu cùng nhau phấn đấu..."
"Sao anh ác quá vậy?"
Thanh Mai ngắt ngang lời Thường, đôi mắt đỏ hoe oán trách nhìn cậu. Thường sững người không biết phải làm sao, giọng cô gái nức nở truyền vào tai cậu:
"Rốt cuộc anh có trái tim hay không? Em thương anh lâu như vậy, một đứa con gái như em trước mặt bao nhiêu người chủ động theo đuổi anh. Anh có biết hồi cha mẹ em biết chuyện, em bị đánh bị chửi, họ nói em không biết mắc cỡ, cọc mà đi tìm trâu. Em phải chịu đựng nhiều như vậy, nhưng tại sao đổi lại vẫn là mấy câu vô tình của anh. Bộ anh là cục đá hả?"
"Là do cô tự nguyện mà, sao lại đứng đây khóc lóc trách móc như thể người ta nợ cô vậy?"
Bên cạnh đột nhiên có người thứ ba xen vào, không chỉ Thanh Mai mà cả Thường cũng giật mình. Thanh Mai khó chịu muốn hỏi kẻ nhiều chuyện xa lạ kia là ai thì đối diện cô đã lên đã bối rối lên tiếng trước: