Cô Thiên Kim Thất Lạc

Chương 136



Cả lớp xuất sắc lập tức rơi vào yên tĩnh.

Nụ cười trên mặt Chung Tri Vãn cứng đờ.

Cô ta đứng yên tại chỗ, hai tai như có tiếng ong ong m.á.u dồn lên đỉnh đầu, nổ tung.

Có rất đông học sinh trong lớp và người trên hành lang đều quay lại nhìn về phía này.

Trước bao nhiêu con mắt như thế, Chung Tri Vãn cảm thấy mình như một con hề nhảy nhót mua vui cho thiên hạ vậy.

“Hả?” Thanh niên kia không thấy ai đáp lại, bèn hỏi thêm một câu: “Xin hỏi bạn tên là Doanh Tử Khâm có đây không? Tôi là giáo sư của Đại học Đế đô, có chuyện cần tìm bạn ấy.” Câu nói này khiến tất cả học sinh của lớp xuất sắc cảm thấy ngạc nhiên.

Giáo sư của Đại học Để đô tự mình tới Thanh Trí để tìm Doanh Tử Khâm?

Đang đùa đó hả?

“Giáo sư Tả! Nhầm rồi, nhầm rồi!” Tổ trưởng tổ vật lý chạy tới: “Giáo sư Tả, anh đi vội quá, tôi chưa kịp nói cho anh biết em Doanh Tử Khâm không thuộc lớp xuất sắc.”

Ông ta đã mắt mờ chân chậm rồi mà còn phải đọ thể lực với cậu thanh niên này.

“Không thuộc lớp xuất sắc?” Giáo sư trẻ tuổi kia cảm thấy bất ngờ:

“Chẳng phải đó là đề thi của lớp xuất sắc ư?”

“Giáo sư Tả, chuyện này dài dòng lắm.” Tổ trưởng tổ vật lý lau mồ hôi:

“Cô bé này đang bị bệnh, hôm nay không tới trường, chúng ta tới phòng hiệu trưởng rồi từ từ nói chuyện.”

Giáo sư trẻ tuổi kia gật đầu, đi theo tổ trưởng tổ vật lý.

Chung Tri Vãn đứng bên cạnh bị người ta ngó lơ.

Bờ môi Chung Tri Vãn run rẩy, sắc mặt trắng bệch, cuối cùng cũng lộ ra mặt yếu ớt của bản thân.

Cảm giác nhục nhã tột cùng khiến nước mắt cô ta rơi lã chã.

“Chung nữ thần, đừng đau lòng mà.” Có nam sinh không đành lòng khi thấy vậy, lên tiếng an ủi: “Chuyện này có gì to tát đâu, đâu phải là cậu không thể vào được Đại học Đế đô cơ chứ?”

Thật ra thì lớp xuất sắc của Thanh Trí chính là nơi Đại học Để đồ bồi dưỡng học sinh, bằng không họ cũng không ra bài thi riêng cho lớp xuất sắc.

Cậu học sinh kia càng nói thì Chung Tri Vãn càng cảm thấy đau lòng hơn.

Cô ta nắm chặt quai đeo cặp sách, cúi đầu chạy ra ngoài.

***

Vào buổi đêm, diễn đàn trường Trung học Thanh Trí hoàn toàn bùng nổ.

Bài viết liên tục được đăng lên, tất cả mọi người đều nói kỳ thi giữa học kỳ lần này xuất hiện hành vi không công bằng rất nghiêm trọng.

“Nói thật nhé, việc Doanh Tử Khâm đạt điểm tối đa quá ảo ma canada rồi, anh hai của tôi năm ngoái được đặc cách tuyển vào khoa Vật lý Đại học Để đô mà anh ấy cũng chỉ làm được một nửa đề thi môn này, Doanh Tử Khâm ấy hả? Uấy!”

“Đúng là không thể chịu đựng được nữa rồi, ban ngày cả một đám học sinh khen ngợi cô ta, mấy người có biết mình đang khen ngợi cái gì không vậy? Nếu như gian lận, nếu như tôi có đáp án thì tôi cũng sẽ đạt điểm cao như vậy.”

“Mọi người biết quá rõ thành tích của Doanh Tử Khâm trước đây tệ tới mức nào rồi, nếu cô ta không gian lận chép bài để giữ thể diện thì tôi tuyệt đối không tin.”

“Lớp xuất sắc thảm thật, thảm nhất là Chung nữ thần rồi.

Nếu Doanh Tử Khâm không gian lận, Chung nữ thần đang đứng đầu khóa sẽ không biến thành đứng thứ hơn một nghìn.”

“Thương Chung nữ thần.”

“Thương +1“.

“Thương +10086”

Bên dưới là một đống bài viết tương tự.

Trên diễn đàn trường học được dùng tài khoản ảo, không biết ai là ai cả, nhờ vậy nên rất nhiều học sinh không hề kiêng nể điều gì.

Nhất là vài học sinh của lớp xuất sắc, xếp hạng thành tích khóa lần này khiến trong lòng bọn họ tích đầy oán hận.

“Tao đã gửi thư báo cáo cho hiệu trưởng, chờ đến khi có kết quả, Doanh Tử Khâm sẽ bị đuổi học thôi.” “Cậu có mẫu báo cáo không? Tôi cũng gửi, càng đông càng mạnh mà.”

“Nhiều người xin vậy trời? Vậy tôi gửi lên diễn đàn luôn nè.”

Đương nhiên Chung Tri Vãn cũng là một trong số những người góp mặt đăng bài trên diễn đàn, nhưng cô ta đang cảm thấy thắc mắc vì sao thành viên lớp A19 không hề có hành động gì vậy.

Dựa theo lẽ thường ngày, chắc chắn đám học sinh lớp A19 sẽ xông ra bảo vệ.

Chung Tri Vãn chưa chờ được thành viên lớp A19 thì đã nhận được thông báo trên Offical Website của nhà trường vào sáng ngày hôm sau.

“Về vấn đề của cuộc thi giữa kỳ lần này, sau khi trao đổi với học sinh có liên quan, nhà trường quyết định sẽ tiến hành vấn đáp ở hội trường lớn vào 2 giờ chiều ngày mùng 8 tháng này, bất kỳ ai có ý kiến đều có thể tới tham gia buổi vấn đáp.

Nhà trường đã nhận được thư báo cáo của các em, chờ sau khi buổi vấn đáp kết thúc, nhà trường sẽ tiến hành xử lý



thích đáng theo nội quy trường học.”

Trong văn phòng, Bạch Thiều Thi, Hạ Tuần và mẩy giáo viên nhận định Doanh Tử Khâm chắc chắn đã gian lận thì nhận được thông báo trực tiếp từ phòng Giáo vụ.

Thông báo cho bọn họ phải chuẩn bị kỹ câu hỏi, đến lúc ấy tiến hành đặt câu hỏi.

Hạ Tuần nhìn thông báo này, lông mày giãn ra, cuối cùng cũng cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Nếu như công khai đặt câu hỏi thì Doanh Tử Khâm không thể nào có đáp án được.

Dưới ánh mắt của nhiều người như thế, không một ai có thể giúp đỡ con bé đó cả, chân tướng sẽ lộ rõ ngay thôi.

Thanh Trí phạt lỗi gian lận trong kỳ thi rất nặng, thường sẽ là đuổi học thắng cổ, có người chống lưng cũng vô dụng thôi.

Nhưng chính Doanh Tử Khâm tự làm tự chịu, không trách được người khác.

Hạ Tuần tắt thông báo đi, bắt đầu ra câu hỏi.

***

Hôm sau.

Vừa đến tiết buổi trưa thì các học sinh đã không có tâm trạng học hành, chỉ chờ đến buổi vấn đáp diễn ra vào chiều nay.

Đây là lần đầu tiên Thanh Trì dùng hình thức này để kiểm tra gian lận.

Để xem không có đáp án thì Doanh Tử Khâm sao chép bằng cách nào được nữa?

Học sinh lớp A19 cũng cảm thấy nôn nóng, khó khăn lắm mới vượt qua được buổi trưa, bọn họ mua Hamburger xong thì chạy thẳng tới hội trường lớn, chiếm vị trí tốt nhất.

“Liệu có biển hay không?” Giang Nhiên ngồi ngay ở hàng đầu tiên, cậu ta nhíu mày, nói: “Tôi nghe nói tên Hạ gì ấy của lớp quốc tế ra một đống đề tự nhiên thuộc kiến thức đại học.”

“Được rồi, đừng nói là đại học, cho dù có lấy đề của nghiên cứu sinh ra cũng không có tác dụng gì đâu.” Tu Vũ nhún vai: “Cậu biết lần trước bố Doanh đọc sách gì không? Cơ học lượng tử đó.

Lúc về tôi kiểm tra thử, đến bây giờ các nhà khoa học vẫn đang nghiên cứu lĩnh vực này.” Đ

Giang Nhiên: “…“.

Đúng là không phải người nữa rồi.

“Đến lúc đó chính các giáo viên và bọn học sinh tố cáo mới là người mất mặt.” Tu Vũ hưng phấn nói: “Tôi sẽ ngồi xem trò vui.”

Còn chưa tới hai giờ, hội trường đã chật kín người.

Tổ trưởng tổ vật lý giữ một ghế ở hàng trước nhất cho giáo sư trẻ tuổi của Đại học Để đô, để anh ta dễ dàng xem hơn.

“Mấy giáo viên này của trường ông bị điên hả?” Giáo sư trẻ tuổi kia chỉ vào hàng ghế ở trung tâm hội trường: “Đáp án của cô bé đó còn tinh giản hơn cả đáp án chuẩn của tôi, chép bằng cách nào hả?”

Tổ trưởng tổ vật lý có nỗi khổ cũng khó nói: “Giáo sư Tả, tôi cũng không biết, tôi đã nói vậy với bọn họ rồi nhưng bọn họ không tin.”

Giáo sư trẻ tuổi kia liên tục lắc đầu: “Nông cạn.”

“Sao Doanh Tử Khâm vẫn chưa tới?” Trên chỗ ngồi, Bạch Thiều Thi đang dặm lại lớp trang điểm, cười chế giễu: “Không phải là không dám tới đó chứ?”

Cô ta đã chuẩn bị rất nhiều câu hỏi khó, có vài câu ngay cả cô ta cũng không thể trả lời được.

“Không đến sẽ bị đuổi học luôn.” Sắc mặt Hạ Tuần lạnh lẽo vô cùng:

“Kết quả không liên quan gì tới chúng ta cả.” “Đúng vậy.” Bạch Thiều Thị xùy một tiếng: “Con bé này gan thật đó, dám vấn đáp trước mặt mọi người.”

Làm vậy có khác gì tự tìm đường c.h.ế.t cơ chứ?

“Tri Vãn, chắc chắn Doanh Tử Khâm chỉ mạnh miệng mà thôi, nó không dám tới đâu.” Lục Phóng xum xoe: “Cậu chờ mà xem, đến hai giờ mà con nhỏ ấy không tới thì đồng nghĩa với việc nó nói mà không giữ lời, tới lúc đó người đứng đầu khóa chính là cậu.”

Chung Tri Vãn lơ đễnh đáp lại một tiếng, lúc này cô ta không thể kìm nén được sự hưng phấn trong lòng.

Bất kể Doanh Tử Khâm tới hay không thì kết quả cũng chỉ có một.

Đến hai giờ chiều, Doanh Tử Khâm có mặt đúng hẹn.

Cô nhìn lướt khắp hội trường, sau đó ngồi xuống chiếc ghế dành cho mình.

Đối diện cô chính là nhóm Hạ Tuần, Bạch Thiếu Thi, tổng cộng có bảy tám giáo viên.

Quy mô của trận chiến này không hề nhỏ đâu.

Doanh Tử Khâm không buồn nhìn Hạ Tuần, nhìn mấy chậu cảnh ở phía xa: “Hỏi đi.”

“Câu hỏi vật lý cuối cùng, em đã vận dụng thuyết tương đối hẹp* rất sâu.” Ánh mắt Hạ Tuần lạnh nhạt, giọng nói ẩn chứa thái độ trào phúng: “Em có biết thuyết tương đối hẹp là gì không? Ý tưởng giải quyết câu hỏi này là gì?”

* Trong vật lý học, thuyết tương đối hẹp (SR, hay còn gọi là thuyết tương đối đặc biệt hoặc STR) là một lý thuyết vật lý đã được xác nhận bằng thực nghiệm và chấp nhận rộng rãi đề cập về mối quan hệ giữa không gian và thời gian.

Theo cách trình bày logic ban đầu của Albert Einstein, thuyết tương đối hẹp dựa trên hai tiên đề: 1.



Các định luật vật lý là bất biến (hay đồng nhất) trong mọi hệ quy chiểu quản tính (hệ quy chiếu chuyển động không có gia tốc); 2.

Tốc độ ánh sáng trong chân không là như nhau đối với mọi quan sát viên, bất kể chuyển động của nguồn phát ánh sáng như thế nào.

Môn tự chọn vật lý chỉ dạy qua về thuyết tương đối, chỉ lướt qua mà thôi, đa số học sinh không hiểu áp dụng như thế nào.

“Thuyết tương đối hợp liên quan tới mối quan hệ giữa không gian, thời gian và lực hút.” Doanh Tử Khâm liếc xéo mắt: “Tôi không chỉ dùng thuyết tương đối mà còn dùng cả cơ học lượng tử, thầy thấy đó, không chỉ là thuyết tương đối đầu.” Nghe Doanh Tử Khâm nói vậy, sắc mặt Hạ Tuần cứng đờ, cảm thấy mình như vừa bị bạt tai ngay trước mặt mọi người.

Đúng là anh ta không phát hiện ra.

Doanh Tử Khâm không nhanh không chậm nói: “Ý tưởng giải câu hỏi này của tôi là trước tiên đem mấy đại lượng biến thiên…”

Giang Nhiên nghĩ mình đang nghe nội dung của sách trời, chỉ cảm thấy đầu choáng mắt hoa.

Ở một nơi khác, nụ cười trên gương mặt Chung Tri Vãn dần tan biến, gương mặt đổi sang màu tải xanh, thậm chí là ngồi cũng không vững nữa.

Cô ta không thể hiểu được những điều Doanh Tử Khâm đang nói.

Đương nhiên cô ta cũng học rất kỹ về thuyết tương đối, nhưng cơ học lượng tử?

Bạch Thiều Thi thấy Hạ Tuần nghẹn họng, sắc mặt trở nên lạnh lẽo, lập tức đặt câu hỏi: “Về câu hỏi tự chọn môn sinh học, em có nhắc tới hệ thống tái tổ hợp cre-loxp.

Theo tôi được biết thì hệ thống này có độc tính, ngoài ra khả năng xuyên thấu qua các mô của ánh sáng xanh tím rất kém, trong câu hỏi có yêu cầu “hiệu suất cao”, tại sao em lại dùng hệ thống cre-loxp?”

“Không lâu trước đây, đã có một trường đại học trong nước nghiên cứu ra hệ thống tái tổ hợp cre-loxp có độc tính thấp, khả năng xuyên thấu mô mạnh, độ đặc hiệu không gian cao, lần sau xin hãy học tập cho thật kỹ.”

Bạch Thiều Thi bị chặn họng, không có sức lực xông lên, gương mặt lúc trắng lúc đó.

Kết quả của những giáo viên sau đó cũng không tốt hơn là bao.

Đặc biệt là một người nhắc tới vài từ ngữ sử dụng trong bài thi tiếng Anh của Doanh Tử Khâm, nói đó không phải tiếng Anh chuẩn, viết ra chỉ để lòe người.

Doanh Tử Khâm uống một ngụm nước xong mới trả lời: “Tới tận bây giờ vẫn có những từ ngữ tiếng Anh sử dụng tiếng Latin, chưa thấy không phải là không có, vui lòng đi học tập thêm.”

Gương mặt giáo viên tiếng Anh kia đỏ bừng lên vì tức: “Nhưng đây là cuộc thi giữa kỳ, sao có thể dùng tiếng Latin? Nếu như giáo viên chấm bài không hiểu thì phải làm sao?”

“Ừm.” Doanh Tử Khâm gật đầu: “Em dùng những từ gốc rất thường gặp, thầy đọc không hiểu là do trình độ của thầy không đủ, cô Đặng hiểu là được rồi.” Cô Đặng ngồi ở bên dưới nghe vậy thì gật đầu: “Đúng là rất phổ biến, có thể dùng được, người địa phương cũng nói như vậy.”

Người phía dưới như phát điên.

“Chị Vũ!” Cậu đàn em ở bên cạnh nắm chặt lấy bờ vai cô ấy: “Đột nhiên em muốn gả cho bố Doanh quá, đẹp trai c.h.ế.t mất.”

Giang Nhiên đạp cậu ta một cái, cười lạnh: “Mày định ngồi lên đầu tao đó hả?”

Cậu đàn em kia ỉu xìu.

Hôm nay tất cả mọi người đã được tận mắt chứng kiến cảnh “khẩu chiến bầy nho”.

“Giáo sư Tả, bình tĩnh, bình tĩnh thôi nào.” Tổ trưởng tổ vật lý đè chặt giáo sư trẻ tuổi kia lại: “Bây giờ cậu không thể xông lên trên được, làm vậy chẳng phải là quấy rầy tới cô bé đó sao?”

Lúc này giáo sư trẻ tuổi kia mới chịu ngừng lại.

Giáo viên ngữ văn bị ép tới tham gia cho đủ số người bất đắc dĩ đặt câu hỏi: “Vi sao em không viết văn hả? Từ bài thi văn nói, văn học thì tôi đã nhận ra khả năng của em rồi, chắc chắn viết văn cũng không có gì khó với em cả.”

Doanh Tử Khâm im lặng vài giây mới đáp: “Nhiều chữ quá, lười viết ạ.”

Giáo viên ngữ văn: “…”

Các học sinh bên dưới như nổ tung.

Không viết văn đã đứng đầu khóa rồi, đó còn không phải biến thái thì là gì chứ?

Hạ Tuần mím chặt môi, yết hầu nhấp nhô, hiển nhiên anh ta đang bị đả kích mạnh mẽ, cảm thấy không thể tin nổi.

Doanh Tử Khâm đặt chai nước khoáng xuống, khách sáo hỏi một câu:

“Hỏi xong hết rồi chứ?”

Tất cả mọi người câm nín.

Giờ còn hỏi được gì nữa?

Hỏi thêm chỉ khiến mình mất mặt mà thôi.

Nhất là những học sinh tố cáo, bọn họ còn không nghe hiểu câu trả lời.

Doanh Tử Khâm đổi sang tư thế ngồi tựa lưng vào ghế, giúp cô cảm thấy thoải mái hơn nhưng không hề mất đi sự lễ phép.

Giáo sư Đại học Đế đô ngồi ngay ở bên dưới, ngoài Hạ Tuần ra, tất cả các giáo viên khác đều rất cẩn thận.

Tất cả mọi người còn không thoải mái bằng cô.

“Vậy thì tốt.” Mí mắt Doanh Tử Khâm chậm rãi ngước lên: “Đến lượt tôi hỏi rồi.”

 
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.