Cô Thiên Kim Thất Lạc - Tố Uyên

Chương 37: Doanh Tử Khâm Liên Quan Gì Đến Bà



Sao lại không hiểu chuyện như thế chứ? Chung Mạn Hoa tức giận đến mức đau tim đau phổi, giọng nói gằn qua kẽ răng: “Nếu con không muốn đi học nữa thì nghỉ đi, rời khỏi lớp xuất sắc rồi con còn đi đầu được nữa?”

Doanh Tử Khâm chẳng thèm nhìn bà ta, lười để ý đến.

Cô thong thả chậm rãi bóc một con tôm, trên gương mặt đầy vẻ chây lười như viết năm chữ rõ ràng “Liên quan gì đến bà”.

Chung Mạn Hoa bị cô chọc tức, sắp nổi giận thì ông cụ Chung lại nổi trận lôi đình lần nữa: “Chung Mạn Hoa, con có biết ăn nói cho đàng hoàng không? Giáo dục bao nhiêu năm nay cho chó ăn hết rồi hả?

Không biết ăn nói cho đàng hoàng thì cút đi!”

Trước mặt ông mà còn thế này thì sau lưng ông sẽ thế nào chứ?

Chung Mạn Hoa sắp không thể nén giận được nữa nhưng lại không thể nói câu nào trước mặt ông cụ Chung.

Bà ta dứt khoát nghỉ ăn, lạnh lùng khoác khăn choàng lên, cầm lấy áo khoác rồi đi thẳng ra ngoài chẳng thèm ngoái đầu lại.

“Nhìn xem nó kìa.” Ông cụ Chung tức giận đến mức huyết áp tăng cao, lại bắt đầu ho khan.

Doanh Tử Khâm đưa tay vỗ vỗ vào lưng ông rồi đưa ly nước sang: “Ông ngoại, uống nước.” “Hầy.” Ông cụ Chung lập tức nguôi giận, cười híp mắt nhận lấy ly nước.

Sau khi uống xong, ông cụ Chung lập tức cảm thấy khí huyết khoan khoái, tinh thần đã tốt hơn

nhiều.

Ông cũng chẳng nghĩ gì sâu xa, chỉ cảm thấy cháu gái của ông rất ngoan ngoãn.

“Bố bớt giận.” Chung phu nhân vội vã hòa giải: “Mạn Hoa vừa xử lý việc công ty lại còn phải chăm sóc các con, đâu phải là bố không hiểu, từ bé em ấy đã hiếu thắng, nói chuyện hơi khó nghe một tí thôi.”

Ông cụ Chung không đồng ý: “Thế thì cũng phải phân biệt người nghe là ai, bố còn không nỡ nói nặng một câu với Tử Khâm mà nó lại mắng con bé dồn dập, chuyện khác thì chẳng thấy nó nói năng ghê gớm như vậy.”

Cuối cùng Chung phu nhân đã hiểu rõ tâm trạng của Chung Mạn Hoa.

Ông cụ Chung đối xử với một đứa con gái nuôi tốt như vậy, ông cụ đang muốn để người ngoài chà đạp lên quan hệ huyết thống sao?

Chung phu nhân không còn hứng ăn bữa cơm này nữa, bà ta vội vã ăn xong rồi tìm cái cớ để lên lầu.

Sau khi ăn xong, ông cụ Chung gọi Doanh Tử Khâm đến phòng sách.

“Loan Loan, ông đã nghe nói về chuyện ở trường hôm nay rồi, sau này nếu cháu bị oan ức thì cứ gọi điện thắng cho ông, tuy ông ngoại cháu đã lui về hậu phương rồi nhưng gừng càng già càng cay mà.”

“Cháu biết rồi, cảm ơn ông ngoại.” Doanh Tử Khâm xoa bóp bả vai cho ông: “Nhưng mà ông đừng gọi cháu như thế nữa, cứ gọi thẳng tên cháu là được.”

Ông cụ Chung ngây người.

Ông còn chưa kịp hỏi đã nghe cô gái lạnh nhạt nói tiếp: “Cháu không thích cái tên người khác đã từng dùng lắm ”



Loan Loan là tên mụ mà nhà họ Doanh đặt cho cô khi cô còn chưa sinh ra, có điều bây giờ đã bị thay thế rồi.

Phút chốc cảm xúc trong lòng công cụ chung vô cùng phức tạp.

Một lúc lâu sau, ông mới thở dài một hơi: “Là do ông ngoại không chăm sóc tốt cho cháu.”

Nếu sớm biết có chuyện thể này xảy ra, ban đầu ông nên đón đứa bé đến nhà họ Chung rồi tự mình chăm sóc mới đúng.


Có điều mười mấy năm nay ông bôn ba ở bên ngoài, một khoảng thời gian trước mới về tới thành phố Hộ, biết được chuyện đứa cháu ngoại của ông bị thất lạc.

Vừa nghĩ đến việc cháu gái ruột của mình ở bên ngoài chịu biết bao nhiêu

khổ sở, trong lòng ông cụ Chung lại khó chịu.

“Mẹ cháu tính tình vốn thế đấy, cháu đừng để ý đến nó, cứ để nó tức giận một mình đi.” Ông cụ Chung ngẫm nghĩ rồi lấy một tấm thẻ trong ngăn kéo ra: “Ông ngoại không biết giới trẻ bọn cháu thích cái gì, mua thì sợ cháu không ưng nên cháu cầm lấy tấm thẻ này, thích cái gì thì mua.”

Doanh Tử Khâm không có ý định dùng nhưng không muốn phật lòng ông cụ nên cô vẫn nhận lấy: “Dạo gần đây ông ngủ không được ngon đúng không ạ?” “Ông già rồi nên thế thôi.” Ông cụ Chung xoa xoa huyệt Thái Dương, cảm thán: “Con người mà, không thể không thừa nhận là mình già được.” Doanh Tử Khâm gật đầu, trong lòng đã có tính

toán.

Dạo gần đây cô rỗi rãi, quay về luyện thêm ít thuốc.

Nhưng mà sức khỏe ông cụ Chung cũng xem như cường tráng khỏe mạnh hơn những người cùng tuổi nhiều, điều dưỡng kỹ lưỡng một phen thì sống đến trăm tuổi là chuyện dễ dàng.

“Hôm nay cháu ở lại đây nhé? Cũng lâu lắm rồi cháu không về.” Ông cụ Chung ho hùng hằng vài tiếng, giả vờ như không bận tâm đến:

“Ngày mai ông cho tài xế đưa cháu về trường học.”

Doanh Tử Khâm nhìn ông cụ Chung kích động đến mức xoắn hai tay vào nhau: “…”

Cô đành chịu không biết phải làm sao: “Vâng.”

Cho dù ông cụ Chung không nói thì cô cũng sẽ ở lại đây.

“Được được được, thiếu cái gì thì cứ nói với ông ngoại.” Ông cụ Chung gật đầu liên tục: “Mấy nữa ông đưa cháu đến nhà họ Phó cảm hơn thằng bé đó.” Tuy nhiên, ông chẳng thích thằng nhóc đó lắm.


Chơi bời trăng hoa chẳng có điểm dừng, đừng hòng đến hốt cháu gái nhà ông đi.

Ông cụ Chung lo lắng tiễn cháu gái ra ngoài rồi lại ngồi trong phòng sách thêm một lát nữa, chậm rãi nhấn vào một dãy số: “A lô, ông Phó à, ông không cần quan tâm trễ thế này tôi còn gọi điện thoại cho ông để làm gì, tôi chỉ muốn báo cho ông một tiếng…”

Còn chưa hết một ngày, chuyện Ứng Phi Phi gây ra đã lan truyền khắp cả khối mười một nhưng hầu hết mọi người đều chẳng hứng thú đi quan tâm đến.

Bởi vì sự thiên vị của ông cụ Chung, cả đêm Chung Tri Vãn không thể ngủ ngon, tiết học buổi sớm cô ta không tập trung mà luôn liếc mắt về phía chỗ trống ở góc lớp.



Có mấy người bạn học đang xì xào bàn tán.

“Nghe nói buổi sáng vừa đến đã tới phòng làm việc của hiệu trưởng rồi, không biết vì sao.”

“Có lẽ vẫn phải cút khỏi lớp xuất sắc thôi, cuối cùng lớp chúng ta cũng bớt được một con một ảnh hưởng đến thành tích lớp rồi.”

Chung Tri Vãn nghe thấy thể tâm trạng mới tốt hơn một chút.

Cô ta đặt sách xuống, bước ra khỏi phòng học, chuẩn bị đến tòa lầu hành chính xem sao.

Chung Trị Vãn không biết giờ phút này trong văn phòng hiệu trưởng, ngoài hiệu trưởng ra vẫn còn mấy thầy cô khác.

“Các thầy cô cũng đã biết chuyện hôm qua rồi.Hiệu trưởng suy nghĩ một lát rồi mới lên tiếng: “Tôi đã trao đổi với phụ huynh của em Doanh, chuẩn bị chuyển lớp cho em ấy.”

Thầy Từ ngây người: “Hiệu trưởng?” Hiệu trưởng chỉ bổ sung thêm một câu mập mờ: “Lớp xuất sắc không hợp lắm.”

Ông ta cũng rất đau đầu, ở thành phố Hồ biết bao nhiêu người chen nhau sứt đầu mẻ trán muốn được vào lớp xuất sắc, kết quả người ta lại chẳng muốn học.

Thầy Từ thấu hiểu: “Đổi sang lớp khác cũng tốt, có thể bắt kịp tiến độ học tập thì áp lực cũng không quá lớn.” “Ý của tôi cũng là như thế.”

Hiệu trưởng gật đầu: “Vì vậy tôi đang suy nghĩ cho em Doanh chuyển sang lớp quốc tế”

Ông ta thật sự không dám chuyển cháu gái của ông cụ Chung vào lớp thường, ông cụ này mà nổi điên lên thì chẳng ai đỡ nổi.

Tuy lớp quốc tế dạy học hoàn toàn bằng tiếng Anh nhưng độ khó của chương trình học thấp hơn lớp xuất sắc, đồng thời cũng chú trọng thực tiễn hơn.

Học sinh của lớp quốc tế đều là con cháy các gia đinh giàu có ở thành Hộ, những thiên tài có ý định ra nước ngoài du học trong tương lai.

Ông ta nghe cô giáo Đặng bảo môn tiếng Anh của cô bé kia rất tốt, đặc biệt là phần nói.

Nghe thấy vậy, Hạ Tuần đứng bên cạnh cuối cùng cũng hiểu tại sao hiệu trưởng lại gọi anh ta đến đây.

Anh ta ngẩng đầu lên, gương mặt không cảm xúc, đôi mắt bên dưới cặp khính gọng vàng tràn ngập vẻ hờ hững, lạnh lẽo như nước: “Em ấy chuyển sang cũng được thôi, tôi sẽ từ chức.”

Hiệu trưởng ngạc nhiên: “Thầy Hạ, thầy làm thế?”

Hạ Tuần tốt nghiệp đại học Norton số một thế giới, năm nay chỉ hai mươi lăm tuổi nhưng đã lấy được công nhận học vị giáo sư.

Tất cả chương trình học của lớp mười một quốc tế đều do anh ta giảng dạy.

Trường trung học Thanh Trí tốn bao nhiêu công sức mới mời được Hạ Tuần về, để anh ta dãy dỗ lớp quốc tế, giúp trường Thanh Trí đào tạo được những học sinh có thể thi đậu Đại học Norton.

Một giáo sư tốt nghiệp từ Đại học Norton, một học sinh chẳng ra làm sao, lựa chọn ai còn phải suy nghĩ sao?

 

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.