Cô Thiên Kim Thất Lạc - Tố Uyên

Chương 23: Cô Bạn Nhỏ Nhà Tôi Giỏi Thật



Trên màn hình tối đen hiện ra một hàng chữ đỏ đáng sợ, loa máy tính còn phát ra tiếng quỷ khóc sói gào.

“Cô bạn nhỏ, cô là gì của cậu ta?”

Sắc mặt Doanh Tử Khâm không chút d.a.o động, chân mày hơi nhếch lên.

Xem bộ phim mà cũng có người quấy rầy, có thể cô thật sự bị nhiễm thể chất tự rước phiền phức của người nào đó rồi.

Cô nheo mắt, giơ tay gõ chữ trong khung thoại.

“Anh là ai?”

Nhìn câu này, trong một hầm ngầm nào đó ở bờ bên kia đại dương, người đang cầm hộp mì ăn liền không khỏi lườm nguýt.

Cô gái này là kẻ ngốc à? Chuyện tên tuổi sao có thể nói cho cô ta biết được? “Tôi là hacker.” “Hacker?” Doanh Tử Khâm như chợt nhớ ra chuyện gì: “Vậy anh chờ chút, một tiếng nhé.”

Trên màn hình là một dấu chấm hỏi rất to.

Doanh Tử Khâm lấy trong cặp sách ra một quyển sách cô đã mua lúc trước rồi bắt đầu ngồi đọc, mặc kệ luôn máy tính vẫn đang bị hack,

Tốc độ đọc của cô rất nhanh, một phút đã được mười mấy trang, cứ như chỉ tùy tiện lật bừa.

“Cô đọc cái gì đấy?”

Không nhận được phản hồi, bên kia tò mò muốn c.h.ế.t luôn.

Sau khi hack vào máy tính, đương nhiên anh ta cũng kiểm soát tất cả các thiết bị, trong đó có camera.

Thế là bên kia phóng to màn hình camera, đọc được tên bìa sách “Cơ bản về máy tính cho sinh viên đại học”.

“Cô là sinh viên hả? Cô nghĩ đọc xong quyển sách này là có thể chặn đường hack của tôi đấy à?” Đùa gì vậy, tưởng anh ta không biết cuốn

“Cơ bản về máy tính cho sinh viên đại học” này nói về cái gì hả? Nó chỉ giải thích về hoạt động cơ bản của các phần mềm như Word, ppt và chi tiết về chip máy tính thôi mà.

Cô gái vẫn lặng lẽ đọc sách, phớt lờ tay hacker.

Camera thu lại hình ảnh cặp lông mi dài khẽ cụp xuống của cô, nom như một con bướm cánh mỏng, rung lên nhè nhẹ.

Làn da cô rất trắng, mịn màng mềm mại nõn nà, cảm giác như có thể nhìn xuyên qua được.

Mái tóc đen dài xõa tung, suôn bóng như tỏa sáng dưới ánh mặt trời.

Đẹp đến mức rung động lòng người, khiến người ta gần như không thể dời mắt khỏi cô.

Bên kia bỗng nhiên nảy ra một suy nghĩ không thực tế…

Không phải là vị thiếu gia kia vừa ý cô gái này đấy chứ? Nhưng suy nghĩ ấy vừa manh nha trồi lên đã lập tức bị bác bỏ.

Sao có thể: Chậc, anh ta muốn xem thử rốt cuộc một tiếng sau sẽ xảy ra chuyện gì.

Trong căn hầm ngầm chất đầy hộp mì ăn liền, lúc tay hacker bắt đầu ăn đến hộp mì thứ ba, Doanh Tử Khâm mới có động tĩnh.

Cô đặt quyển sách trên tay xuống, ngẩng đầu lên.

Ngón tay thon dài đặt lên bàn phím kiểu cũ, nhanh chóng gõ gõ thứ gì đó, còn chưa tới nửa phút…

Căn hầm ngầm ở bờ bên kia đại dương đột nhiên chìm vào bóng tối.

“Tít tít tít!”



Có âm thanh dồn dập mà điên cuồng vang lên.

“Đậu má!”

Bên kia phun hết cả mì ăn liền trong miệng ra, trợn mắt há mồm nhìn mười mấy chiếc máy tính đồng loạt mất kiểm soát, thực sự kinh hãi.

Nhưng anh ta nhanh chóng phản ứng lại, vội vàng bắt đầu phản công, định khôi phục máy tính lại như bình thường.

Vậy mà cử như gặp ma, bất kể anh ta nhập mật mã gì vào cũng không có bất cứ phản ứng gì.

“Không thể nào…”

Bên kia đổ mồ hôi như tắm, mì ăn liền cũng không còn thơm ngon nữa.

Anh ta lại không thể cưỡng chế tắt những máy tính này, còn mấy nhiệm vụ đang tiến hành, không thể nào gián đoạn, chỉ có thể… “Đại lão à, em sai rồi, tha cho em đi.”

“Chị gái chị gái ơi, em còn phải kiểm cơm nữa.” “Em quỳ, quỳ thật rồi đây này, chị mới là hacker, trước mặt chị em chỉ là cục cức.”

Nhìn thấy hàng chữ này, Doanh Tử Khâm ngáp một cái, gõ chữ trả lời lại.

“Anh nghĩ nhiều rồi, tôi không phải hacker.”

Cô chưa từng tiếp xúc với loại khoa học kỹ thuật mới mẻ như máy tính này, những căn cứ vào năng lực thần toán, sau khi tìm hiểu về máy tính qua sách xong, cô đã có thể phân tích cấu tạo bên trong.

Đây cũng là nguyên nhân cô luôn học hỏi mọi thứ rất nhanh.

Cô trực tiếp tấn công vào gốc rễ, không phải mật mã là có thể giải quyết, tính chất hoàn toàn khác với hacker.

Lúc này, trên màn hình lại xuất hiện hai câu, còn bổ sung thêm chữ màu.

“Đại lão, xin chị đấy, em hơi tò mò về chị, thật sự không nghĩ gì hết.”

“Chị ơi, chị à, em làm vẻ đáng yêu cho chị xem nhé, chị tha cho em được không?”

Doanh Tử Khâm hơi nhướng mày.

Cô biết tay hacker xâm nhập máy tính của cô có liên quan đến Phó Quân Thâm, cũng coi như là người đã giúp cô.

Những quấy rầy cô xem phim, cô không vui, cô cũng không muốn để anh ta được vui vẻ.

Nhưng chơi một lúc như vậy đã đủ rồi.

Doanh Tử Khâm dời tầm mắt, gõ chữ không nhanh không chậm.

“Cô bạn nhỏ không phải danh xưng anh có thể gọi.”

“Không có lần sau đầu đẩy.”


Sau khi trả lời xong, cô bỏ quyền kiểm soát máy tính bên kia, một lần nữa dựa vào ghế, vừa uống trà sữa vừa xem phim, có vẻ biếng nhác và nhàn nhã.

Ai ngờ bên kia đã bị cô làm cho bùng nổ, cõi lòng nứt toác đất đá rơi lộp bộp, giận đến mức phải xâm nhập vào một máy tính khác.

“Mợ nó, cậu tìm được loại biến thái gì thế hả?”

“Có độc phải không?”

“Cậu có biết cô ta đã làm gì không?”



Lúc nhận được ba tin nhắn này, Phó Quân Thâm đang pha trà.

Trà bốc khói lãng đãng, che mờ gương mặt thâm sâu của người đàn ông, như đám mây trắng lớn che mất quá nửa vầng mặt trời.

Nhưng khó lòng che được vẻ tuấn tú của anh, mà ngược lại, càng tôn lên sự cao quý

Phó Quân Thâm đưa mắt nhìn máy tính, cứ một giây lại xuất hiện thêm ba hàng chữ.

“Cô ta đọc xong cuốn “Cơ bản về máy tính cho sinh viên đại học” trong một tiếng, sau đó hack ngược lại máy tính của tôi!!!”

“Đê ma ma, đây là nỗi nhục nhã gì chứ???”

“Ông đây là người từng hack ngân hàng Laurens và Đại học Norton đấy nhé!”

Ba dấu chấm than liên tục, có thể thấy người bên kia đang tức giận như nhường nào.

Phó Quân Thâm khẽ nhướng mày, thật ra anh thấy rất bất ngờ.

Anh lau hai tay sạch sẽ rồi mới gõ chữ trả lời.

“Cô bạn nhỏ nhà tôi giỏi thật.”

Một câu đơn giản khiến bên kia càng phát điên.

“Cút!!!”

“Ông đây bị hai kẻ biến thái các người hành ra bã rồi, cậu nói đi, loại biến thái như các cậu ra ngoài gây họa cho người khác làm gì?”

“Ông đầy quyết định rồi, ông đây phải bán tất cả thông tin của cậu cho người trên bảng săn người, để bọn họ g.i.ế.c quách cậu đi.”

Phó Quân Thâm cong môi cười, vẻ mặt lười nhác.

“Ngoan, đi đi.”

Tập đoàn Giang thị.

Trong văn phòng trên tầng 27.

Giang Mạc Viễn nới lỏng cà vạt, ngồi xuống, dưới tầm mắt là một mảng màu xanh ngắt.

Anh ta mệt mỏi ra lệnh: “Báo cáo chuyện gần đây đi.”

“Vâng, Tam gia.” Thư ký mở tập tài liệu: “Dự án “Thanh xuân 101” nhà họ Giang đầu tư đã kết thúc, lãi mấy chục lần, có điều trên mạng bị mắng chửi rất nhiều.”

“Thanh xuân 101” là chương trình tìm kiếm tài năng với một trăm người tham dự đầu tiên của nước Hoa, mấy nhà giàu có tham gia vào ngành giải trí ở để đồ đều tiến hành đầu tư, lại có cả ảnh đế thiên hậu gia nhập trợ uy nên cực kỳ nổi tiếng, nhà họ Giang cũng được dính chút hào quang.

Giang Mạc Viễn ừ một tiếng, rõ ràng không lấy làm hứng thú.

Thư ký hiểu ý, mở ra một tập tài liệu khác: “Sức khỏe ông Phó ngày một kém đi, bên phía nhà họ Chung mọi việc đều bình thường, nhà họ Doanh và nhà họ Mục ở để đề có qua lại…”

Nghe nói tình hình thành phó Hộ có biến động, Giang Mạc Viễn đan hai tay vào nhau, sắc mặt thoát sáng thoạt tối không trông rõ.

“Tam gia, còn một việc nữa.” Thư ký do dự giây lát, nghĩ tới bài đăng trên Weibo hôm đó: “Nhị tiểu thư nhà họ Doanh…”

Anh ta còn chưa nói xong đã bị cắt ngang.

Giang Mạc Viễn giơ tay, cất giọng lạnh nhạt: “Chuyện của cô ta, tôi không muốn nghe.”

 

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.