Bởi vì tầm nhìn hạn chế, Tông Lạc căn bản không thấy trước mắt là gì, thậm chí còn không hiểu sao Ngu Bắc Châu lại bắt được hắn.
"Buông tay." Hoàng tử bạch y lạnh lùng nói.
Không hề có động tĩnh.
Ngược lại, những ngón tay kia càng lúc càng siết chặt, chặt đến mức suýt nữa bóp nát xương cốt của hắn.
Vì phòng ngừa Ngu Bắc Châu lại muốn làm chuyện xấu gì, Tông Lạc trở tay chuyển kiếm, Thất Tinh Long Uyên xoay một vòng tròn, vẽ ra ánh kiếm kinh hồng rực rỡ, trực tiếp chém thẳng xuống đất.
"Phập!"
Một giây sau, mũi kiếm truyền đến âm thanh sắc nét đâm vào da thịt.
Tông Lạc kinh ngạc cúi đầu.
Hỏa chiết tử không biết đã lăn tới chỗ nào, nhát kiếm này của hắn tuy không dùng nhiều lực, nhưng cũng chính xác nhắm vào đầu vai của Ngu Bắc Châu.
Nếu không muốn bị thương, chỉ có thể buông tay.
Nhưng ngạc nhiên là Ngu Bắc Châu không hề trốn tránh.
Y nắm chặt mắt cá chân của Tông Lạc, tay kia nhẹ nhàng cầm mũi kiếm lạnh như băng tuyết Thương Sơn, để máu tươi từ đầu ngón tay thon dài chảy xuống, mê muội vuốt ve, nhỏ giọng nói mớ: "Sư huynh à, sư huynh, là huynh sao."
Bạch y Hoàng tử nhíu mày.
Nếu như vừa rồi chỉ là hoài nghi, thì hiện giờ hắn có thể khẳng định Ngu Bắc Châu đang có vấn đề.
Hình như rơi vào ảo cảnh mê chướng nào đó.
Nhưng nếu y không tỉnh táo, vậy sao lại nhận ra mình, thật là kỳ lạ.
Ngu Bắc Châu thì thào tự nói: "Cẩn Du!"
Y càng lúc càng nắm chặt Thất Tinh Long Uyên, Tông Lạc cả kinh, vội vàng muốn tra kiếm vào vỏ, không quan tâm nhiều đến những chuyện khác.
Ngu Bắc Châu lúc trước đã từng nói, cho dù muốn chém muốn giết, cũng phải đường đường chính chính đánh thẳng đối phương, chứ không phải lợi dụng lúc người ta gặp nạn.
Tông Lạc hôm nay tới đây cũng chỉ muốn xem chuyện cười của Ngu Bắc Châu, không phải tới để giết chết.
Làm nhục đối thủ truyền kiếp của mình bao giờ cũng sảng khoái hơn đâm thẳng một kiếm, đặc biệt là với một tên biến thái như Ngu Bắc Châu.
Thế là Tông Lạc dùng sức kéo một lúc lâu, cuối cùng phát hiện - - kéo không có nổi.
Bất đắc dĩ, hắn đành vận thêm nội lực vào tay, rồi mới giật lại Thất Tinh Long Uyên từ tay đối thủ.
Nhưng mà Tông Lạc không ngờ, ngay khi kéo lại, người cũng đi theo.
"Leng keng......"
Tiếng xích sắt nặng nề vang lên trong mật thất.
Bạch y Hoàng tử bị một thân thể nóng rực đột nhiên đè xuống mặt đất lạnh băng.
Cảm giác bị đè nặng trên người thật khó chịu, Tông Lạc khuỵu gối định chống lên, lại bị nội lực cuồng bạo mãnh liệt của đối phương đè xuống, vặn ngược hai tay về sau, ấn mạnh xuống đất.
"Ngươi!"
Tông Lạc không kịp phản ứng, đồng tử lập tức giãn ra.
Bình thường sức mạnh vũ lực của Tông Lạc và Ngu Bắc Châu ngang ngửa nhau, nghiêm túc giao đấu khó phân cao thấp.
Bằng không Quỷ Cốc Tử cũng không chờ bọn họ rời cốc sáu năm mới đưa thư tới, để bọn họ tự mình chọn ra người kế thừa y bát Quỷ Cốc.
Nhưng vừa rồi, khi nội lực thâm hậu của Tông Lạc tung ra, lại giống như đá chìm đáy biển, bị người siết chặt cánh tay cuốn hết.
Hắn kinh hãi trong lòng, không thể hành động thiếu suy nghĩ.
Máu tươi sền sệt theo suối tóc đen nhỏ xuống thái dương Tông Lạc, so với nhiệt độ cơ thể còn nóng hơn.
Người kia thân mật tựa đầu, hà hơi vào má hắn: "Sư huynh, huynh thơm quá."
Ngu Bắc Châu ôm lấy thân thể đối phương, y híp mắt lại, giống như một con dã thú xù lông lười biếng.
Tựa như vô số đêm, hắn một mình trở về tẩm điện, không ngủ trên long sàng, mà lại chui vào quan tài băng, ôm ấp sư huynh, tự mình nói chuyện.
Đầu ngón tay nóng rực dính đầy máu cọ vào quai hàm của Tông Lạc: "Nhưng sư huynh à, sao huynh không mở mắt nhìn ta?"
Sự ôn tồn ngắn ngủi đột nhiên dừng lại.
Vết cắn như mưa gió cuồng bạo rơi xuống cần cổ thon dài của Hoàng tử bạch y, mạnh mẽ xé rách băng vải quấn quanh vết thương lần trước còn chưa lành hẳn, hút lấy dòng máu ngọt ngào bên trong.
Mùi vị thơm ngon phút chốc làm dịu đi đôi mắt tràn ngập điên cuồng.
Trong bóng tối, dường như có thứ gì đó đang nổi lên.
Tông Lạc nghiêng cổ, đau đớn chộp lấy thanh kiếm trên mặt đất, dùng cùi chỏ đẩy Ngu Bắc Châu ra.
Mũi kiếm quét xuống, làm bùng lên một tia lửa, tình cờ lướt qua đỉnh hoả chiết tử.
"Phừng."
Âm thanh ngọn lửa bốc lên vang dội trong mật thất yên tĩnh.
Tông Lạc ấn chặt cần cổ còn đang chảy máu của mình, chậm rãi đứng lên.
Trước mặt là một căn phòng tối om, bốn phía không lọt gió, dùng hàn thạch xây thành.
Xung quanh vách tường loang lổ vết máu, phần lớn đều đã lâu năm, chuyển sang màu đen u ám, chứng tỏ nơi này đã từng rất nhiều lần xảy ra chuyện tương tự.
Những thứ này cũng chẳng là gì, hiện giờ đáng sợ nhất chính là vách tường đối diện Tông Lạc.
Trên tường và trần nhà rủ xuống năm sợi dây xích dày bằng cổ tay.
Những xích sắt này phát ra ánh sáng lạnh lẽo, đều dùng vẫn thiết* chế thành. Xiềng xích làm bằng vật liệu này chỉ dành cho các phạm nhân nhận án tử hình hay người phải chịu cực hình trong thuỷ lao Đại Uyên.
Hiện giờ toàn bộ đều đang trói buộc tay chân của Ngu Bắc Châu.
Chẳng trách Tông Lạc lùi lại mấy bước, đối phương vẫn không nhúc nhích, bởi vì y bị xiềng xích khoá chặt, không thể tiến thêm một bước.
Nhưng mà, tất cả đều không là gì sau khi Tông Lạc thấy rõ Ngu Bắc Châu.
Người kia tóc tai rũ rượi, người ngợm giống như vừa được vớt ra từ trong huyết trì, toàn thân đẫm máu hoà cùng hồng y đồng sắc, trên lưng chằng chịt vết thương dày đặc, móng tay rỉ máu.
Ai lại cả gan nhốt Bắc Ninh Vương vào trong phòng tối? Chắc chắn không có khả năng.
Máu tanh khắp phòng và thương thế đầy người, chỉ có thể là do Ngu Bắc Châu tự mình gây ra.
"Thì ra thật sự là huynh, Cẩn Du."
Ngu Bắc Châu ngước mắt mỉm cười, rốt cục tìm về một tia minh mẫn từ trong cơn nóng khát.
Trong bóng tối, khuôn mặt quá mức xinh đẹp của y đỏ bừng theo cách khác thường bệnh hoạn, trên lông mi đen dày treo một chuỗi huyết châu, còn mê hoặc lòng người hơn cả diễm quỷ trong truyền thuyết.
"Ta thật sự rất vui mừng."
Ngu Bắc Châu liếm sạch vệt máu sót lại trên môi, vẻ mặt hài lòng, thở sâu thành tiếng.
Thật khó hình dung, khi tỉnh táo lại, nhìn thấy Tông Lạc y vui cỡ nào.
Hầu như không có ai biết, trong mấy ngàn ngày đêm, Ngu Bắc Châu chưa từng có được một khắc bình yên hay tỉnh táo vào đêm trăng tròn.
Có đôi khi tinh thần thác loạn đến phát điên, Ngu Bắc Châu thậm chí sẽ sinh ra ảo giác, người trong quan tài băng đang mở to mắt nhìn mình, ánh mắt lạnh lùng như nhìn một con kiến.
Nhưng lúc này.
Đôi mắt mà y đã hình dung biết bao lần, khi mở ra lại mênh mông vô tận.
Không có chán ghét, không có ghê tởm, không có khinh thường.
Chỉ có lửa.
Đủ để đốt cháy ngọn lửa trong y.
Đột nhiên nhìn thấy dáng vẻ đối thủ truyền kiếp hiện giờ, đồng tử Tông Lạc chấn động.
Hắn buộc mình phải dời mắt khỏi màu đỏ đang chìm dần nơi đuôi mắt của y, cả những nơi nhuốm máu đầy máu kia cũng bắt đầu bốc cháy.
Không biết vì sao, Tông Lạc bỗng nhiên nhớ tới đoạn miêu tả ngày trước khiến hắn quyết định truy văn.
Hắn biết Ngu Bắc Châu rất đẹp, xứng đáng với danh hiệu nam chính vạn người mê.
Chỉ là sau khi trở thành bia đỡ đạn khó giữ được tính mạng, Tông Lạc cũng không có tâm tư thưởng thức.
Nhưng mà đến khi chân chính nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, hắn mới chợt nhận ra, cho dù có dùng bao nhiêu câu từ hoa mỹ, cũng không thể diễn tả hết cảm giác mỹ cường thảm này.
Nếu đó chỉ là một người trên giấy, Tông Lạc nhất định sẽ sống chết yêu thích điên cuồng.
Nhưng mà, đáng ghét chính là, Ngu Bắc Châu đang cười khanh khách nhìn hắn.
Rõ ràng y là người bị trói buộc, tay không tấc sắt, xương cốt đóng đinh, thế nhưng lại không ngừng cười cợt, giống như nắm chắc phần thắng, tự tại ung dung.
Tông Lạc nãy giờ cố ép bản thân dời đi lực chú ý, đột nhiên nổi quạu.
Hắn nâng kiếm lên, mai mỉa: "Nhìn xem, đây không phải là Bắc Ninh Vương sao, sao lại làm cho bản thân chật vật như vậy?"
Ngu Bắc Châu nhướng mày, tâm tình cực tốt.
Để có thể khóa chặt chính mình mỗi khi phát bệnh giữa tháng, y đã bỏ ra rất nhiều công sức. Chuỗi xiềng xích này còn kiên cố hơn xiềng xích trong ngục thất Đại Uyên, căn bản không có cách nào tự mình thoát ra được, thậm chí muốn tiến lên một bước cũng khó.
Nếu như cảnh tượng này xảy ra ở kiếp trước, Ngu Bắc Châu thầm nghĩ, y nhất định sẽ phẫn nộ đến phát điên, hận không thể lập tức giơ kiếm chém chết kẻ thù truyền kiếp.
Từ nhỏ đến giờ, đừng nói là biết chuyện, chỉ cần người nào nghe thấy một chút âm thanh lúc y phát bệnh, mộ phần đều xanh cỏ.
Ngày này luôn luôn là vảy ngược của Ngu Bắc Châu.
Nhưng nếu là Cẩn Du......
Ánh mắt xâm lược suồng sã dán vào Hoàng tử bạch y, như thể y vừa tìm được công dụng mới của một món đồ chơi, háo hức giống như trẻ con nóng lòng muốn thử.
"Ừm." Ngu Bắc Châu cười nói: "Cho nên sư huynh muốn thừa dịp ta gặp nạn trừng phạt ta sao?"
Y cảm nhận được sự biến hoá của thân thể mình, âm cuối dần dần cao lên, mang theo mập mờ vô hạn, vô tình làm cho người khác đỏ mặt tía tai.
Tông Lạc: "......"
Hắn đột nhiên bắt đầu hối hận vì đã đến phủ Bắc Ninh Vương giờ này.
Vốn định mai mỉa làm nhục Ngu Bắc Châu, chê cười chọc tức kẻ thù cũ. Ai ngờ da mặt của y quá dày, vô sỉ đến mức vô địch thiên hạ, khiến hắn cũng phải bó tay bái phục.
Nhưng nếu quay đầu bỏ đi, thật sự không thể cam lòng.
Huống chi, trước mặt Ngu Bắc Châu, Tông Lạc không muốn tỏ ra yếu thế.
Vì vậy hắn cố kiên trì, đối mặt với ánh mắt trêu tức của đối phương, cầm chắc Thất Tinh Long Uyên.
Nếu sỉ nhục bằng lời không được, vậy thì cứ đánh một trận rồi nói sau.
Ngu Bắc Châu đang bị xiềng xích khóa chặt thành bánh quai chèo, quả thật là một cơ hội trời ban, có thù báo thù, có oán báo oán.
Vì thế Tông Lạc lạnh mặt, dùng vỏ kiếm hung hăng quất Ngu Bắc Châu một trận.
"Cổng thành, Bách gia yến, Đại vu từ, trên vách núi, trong dược trì, toàn bộ trả lại cho ngươi."
"Ta cảnh cáo ngươi, đời này bớt trêu chọc ta, nếu không lần sau sẽ không đơn giản như vậy."
Trong căn phòng chật chội tối tăm, tiếng rên rỉ vang lên trầm thấp, như đang cố gắng kìm nén thứ gì, càng lúc càng thêm sướng.
Sau khi rút giận xong, Tông Lạc lại đá lên người Ngu Bắc Châu một cái.
Nhìn thấy chỗ đó của y dựng lên, lần đầu tiên trong đời, hắn cảm nhận được cái gì gọi là tự bê đá đập vào chân mình.
Đầu tiên là hoảng sợ, kế đến không dám tin, cuối cùng là hoài nghi nhân sinh sâu sắc.
Mặc dù chỉ dùng vỏ kiếm, nhưng hắn hạ thủ không có lưu tình, huống chi trước khi hắn đến đây, Ngu Bắc Châu đã thương tích đầy mình, lại còn không ngừng rỉ máu, Tông Lạc nhìn thôi cũng thấy đau.
Thế nhưng Ngu Bắc Châu không hề nhăn mặt, trái lại càng thêm hưng phấn.
Đó là sự hưng phấn lồ lộ mà mắt thường có thể nhìn thấy.
Hồng y tướng quân thản nhiên liếc xuống thân thể mình, yết hầu chuyển động.
Y bỗng nhiên cười lớn, trong tiếng cười tràn đầy dục niệm nồng đậm, lại nhiễm lên nửa phần lười biếng, giống như ác ma vừa thức tỉnh.
Ngu Bắc Châu thở dài cảm thán:
"À, thì ra là vậy."
Mười năm, cuối cùng y cũng hiểu ra.
Cái loại khát khao bất luận thế nào cũng không thoả mãn được, chính là dục vọng của y đối với người này.