Thấy Tông Hoằng Cửu tới, Diệp Lăng Hàn nghĩ thầm không ổn.
Chuyện lần trước của Tông Thụy Thần, nói cho cùng rốt cuộc vẫn hỏng việc.
Cho dù thủ phạm là Tông Lạc, nhưng dựa theo sự am hiểu của Diệp Lăng Hàn đối với Tông Hoằng Cửu, lúc này chỉ cần Diệp Lăng Hàn xuất hiện trước mặt hắn, Tông Hoằng Cửu nhất định sẽ không quan tâm ai là người đánh mình, mà phát tiết trút giận trên người Diệp Lăng Hàn trước.
Diệp Lăng Hàn cũng không phải kẻ ngốc, làm bao cát da người đã lâu, luôn biết né tránh nguy cơ xui xẻo.
Vì thế vừa nhìn thấy Tông Hoằng Cửu, Diệp Lăng Hàn lập tức quay lưng đi, không dấu vết lui vào trong đám người. Cũng may hôm nay Thanh Tự, triều thần và thế gia công tử đông đảo, hắn trừ tướng mạo hơn người ra, cũng không có gì nổi bật, cho nên không gây quá nhiều sự chú ý.
Đợi một lát, thấy Tông Hoằng Cửu tán gẫu cùng mấy vị thế gia công tử, sau đó nổi giận đùng đùng rời đi, Diệp Lăng Hàn mới thở phào nhẹ nhõm.
Hắn vừa định đổi chỗ, xoay người đi tìm mục tiêu hôm nay của mình, không ngờ bị gọi lại.
"Ơ, đây không phải là Diệp thái tử của Vệ quốc sao?"
Giọng nói cố ý kéo dài từ phía sau truyền đến.
Diệp Lăng Hàn xoay người: "... Bạch công tử."
Xung quanh hắn, một vị công tử cẩm y hoa phục mang theo một đám người vây quanh hắn.
Đám công tử này đều mặc tơ lụa sa tanh, trên người phụ kiện rực rỡ muôn màu xa xỉ, sắc mặt khó coi.
Diệp Lăng Hàn không hiểu vì sao, dâng lên dự cảm chẳng lành.
Tên cầm đầu là đích công tử nhà Đình Úy, ở trong Hoàng thành cũng coi như có số má, ngày thường giao du với Tông Thừa Tứ, hồ bằng cẩu hữu* kề vai sát cánh.
Diệp Lăng Hàn đương nhiên không có khả năng liên quan tới người trước mặt, nhưng Bạch Thái Ninh lại khó chịu nhìn hắn.
Hắn lúc trước vì kiếm thêm một chút lợi ích, hạ mình nâng người, thông đồng không ít quan lại trong triều.
Đình Úy đứng hàng Cửu khanh, bản thân lại có thực quyền, đương nhiên là mục tiêu Diệp Lăng Hàn chú trọng lấy lòng.
Nhiều lần Bạch Thái Ninh nhìn thấy Diệp Lăng Hàn đang mời rượu cha mình, còn bày ra bộ dạng lạnh lùng, vẻ mặt đầy khuất nhục, làm như bị ai ép buộc. Gần đây nam phong thịnh hành, cha gã rất thích, ngoài sáng trong tối nhiều lần mời tới, bí mật cho hắn rất nhiều lợi ích.
Bạch Thái Ninh đối với việc này khịt mũi coi thường, cảm thấy con tin Vệ quốc vừa hèn vừa tệ, sau khi đến Đại Uyên làm chất tử không biết thu liễm, đã vậy còn cực kỳ phóng đãng, không tuân thủ nam đức.
Gã đường đường là thế gia công tử, đương nhiên không thể giữa ban ngày ban mặt đến phủ Chất tử đánh người, chỉ đành đè xuống phẫn nộ.
Hôm nay đã gặp, lý nào lại dễ dàng buông tha.
"Diệp thái tử thật cao hứng, hôm nay cũng có thời gian đến Thanh Tự."
Bạch Thái Ninh vung vẩy quạt xếp, ý vị thâm trường nói: "Rõ ràng mấy ngày trước mới nghe Liêu chấp sự ở Hồi Nam quán nói Thái tử mấy hôm nay bị thương, không xuống giường được, ngay cả thẻ bài cũng vứt đi."
Ngày mồng tám tháng chạp Thanh Tự vốn là ngày trọng đại hàng năm, triều thần hội tụ, hoàng thất tham gia. Dân chúng bình thường đều tế tự trong Vu từ bốn phương, có thể vào Đại vu từ đều là những nhân vật lớn.
Huống chi lúc này học sinh cũng lần lượt tiến vào, Bạch Thái Ninh không có hạ giọng, ngược lại cố ý nói to.
Vì thế những lời này rơi vào tai mọi người, ánh mắt bọn họ nhìn về phía Diệp Lăng Hàn đột nhiên thay đổi, lộ ra vẻ khinh thường không hề che giấu.
Hồi Nam quán là thanh lâu lớn nhất kinh thành Đại Uyên, treo biển bán nghệ không bán thân. Quý phủ quan to quý nhân lúc cần vũ cơ ban nhạc, đều trực tiếp sai hạ nhân cầm chiêu bài đến Hồi Nam quán mời, chỉ cần trả tiền, đôi bên tình nguyện, tiến thêm một bước cũng không phải không thể.
Bạch Thái Ninh cố ý nhắc tới Hồi Nam quán, còn nói không xuống giường được, thâm ý sâu xa không cần nói cũng biết.
"Con tin Vệ quốc lại làm chuyện này? Thật khiến người ta không ngờ tới."
Bọn họ xì xào bàn tán: "Lúc trước nghe hạ nhân trong phủ thường đi phố Hoa Liễu nói chuyện phiếm, ta còn tưởng là nói đùa, không ngờ chuyện này lại là thật, đúng là càn quấy."
"Vệ quốc này đúng là càng ngày càng tệ, mấy ngày trước nghe nói bọn họ định đổi Thái tử. Ta thấy nên sớm đổi đi, kẻo trở thành trò cười cho thiên hạ."
Dù nói thế nào, Diệp Lăng Hàn tuy là con tin, nhưng cũng là Thái tử đương nhiệm.
Thái tử một nước, thế nhưng lại treo biển trong thanh lâu, ngay cả hạ nhân nhìn thấy cũng cảm thấy hoang đường vô lý.
Trong đó, người có phản ứng lớn nhất chính là sứ thần Vệ Quốc được mời đến, sắc mặt lúc trắng lúc xanh.
Đối mặt với những ánh mắt khinh thường miệt thị này, Diệp Lăng Hàn vừa sợ vừa giận, cả người đều run rẩy.
Hắn đã lén tiêu tiền nhờ chấp sự Hồi Nam quán hỗ trợ giới thiệu. Nhưng chuyện treo biển chỉ là dối trá bịa đặt.
"Bạch công tử, cẩn thận lời nói, ta tuyệt đối không thể làm ra loại chuyện như lời của ngươi."
Khuôn mặt hắn lộ vẻ tức giận, dùng hết sức bình tĩnh trả lời: "Còn nữa, ta cùng Bạch công tử trước giờ cũng không có giao tình, hôm nay chỉ là lần đầu tiên gặp mặt, công tử lại biết chuyện thương thế của ta, xem ra ngày thường quan tâm ta không ít, thật là vô cùng vinh hạnh."
Lần này tới phiên Bạch Thái Ninh sắc mặt tối sầm.
Hắn quan tâm Diệp Lăng Hàn? Nực cười!
Trong làng phong nguyệt, mặt hàng ngàn người giẫm vạn người cưỡi như hắn, cũng không soi gương xem mình có xứng hay không.
Vì thế Bạch Thái Ninh đảo mắt, lại nói: "Đúng vậy, lòng yêu cái đẹp ai cũng có. Diệp thái tử dung mạo xinh đẹp như vậy, cho dù là bản công tử cũng không kiềm chế được, xếp hàng đã lâu trong Hồi Nam quán, thầm nghĩ lúc nào mới lọt vào được mắt xanh của giai nhân."
"Nếu đã gặp ở đây, chi bằng quyết định việc này đi, sớm ngày để Diệp thái tử tiếp khách."
Diệp Lăng Hàn nhịn không được nữa, khó xử siết chặt bàn tay.
Ngay cả thị vệ canh giữ cũng nhìn hắn chê cười.
Những tiếng cười trộm kia tựa như giòi độc ăn vào xương, theo sau như hình với bóng, thấy hắn rời đi, âm thanh càng lúc càng cao, không hề che giấu.
"Đi rồi đi rồi, ta thấy hắn đúng là chột dạ."
"Thiệt tình, bình thường thấy con tin Vệ quốc tướng mạo không tệ, không ngờ lại chà đạp bản thân như vậy."
"Đại Uyên chưa từng bạc đãi hắn, y phục, thức ăn của hắn không phải cũng được đãi ngộ như các Hoàng tử sao, không biết nghĩ gì lại thích dùng sắc hầu hạ người khác."
Xung quanh vô cùng náo nhiệt, ngay cả Công Tôn Du luôn luôn cao ngạo cũng không khỏi liếc mắt vài lần, nhớ tới Diệp Lăng Hàn chính là kẻ cầm đầu lần trước, liền nhanh chóng ghim kỹ sự tình, chuẩn bị bẩm báo với chúa công.
Trái lại, sứ thần Vệ quốc lúc này đã trợn mắt ngoác mồm té xỉu.
Cho dù là Diệp Lăng Hàn có muốn hay không, dưới vô số cặp mắt, một con tin như hắn cũng chẳng ai dám tới gần.
Nước mạnh nắm đấm lớn, nước yếu phải trầy da.
Vệ quốc bây giờ như mặt trời sắp lặn, đã không còn thực lực hùng bá bảy nước từ lâu. Huống chi Đại Uyên phát triển không ngừng, thống nhất Trung Nguyên chỉ là chuyện sớm muộn.
Bạch Thái Ninh ở trước mặt nhiều người nói như vậy, ảnh hưởng danh tiếng không nói, trở về nhất định bị trách phạt. Nhưng gã đã đạt được mục đích, ai thèm quan tâm Diệp Lăng Hàn có bị oan uổng hay không, những tin đồn dâm ô sẽ rất nhanh được lan truyền.
Trong cuộc thi săn nghệ, Diệp Lăng Hàn bị Tông Lạc đâm một kiếm bị thương, vết thương tương đối nghiêm trọng, cho dù không cam lòng rời khỏi cuộc thi, nhưng cuối cùng vẫn phải dừng lại vì sợ vết thương ra máu lần nữa.
Không có hi vọng săn nghệ, Diệp Lăng Hàn thiếu điều sụp đổ. May mà hắn lại nhận được một tin tức tốt, nói Sứ thần Vệ Quốc sẽ có mặt tại Thanh Tự, nếu như có thể mua chuộc Sứ thần, để lão về nước nói lời tốt đẹp trước mặt Vệ vương, không chừng mọi việc sẽ có chuyển biến.
Trong hai ngày qua, Diệp Lăng Hàn gần như đã đổi tất cả tài sản mà hắn mua được thành tiền, chỉ để thu hối lộ Sứ thần, bắt lấy cọng rơm duy nhất cứu mạng.
Nhưng hắn không sao ngờ được, chuyện đến trước mắt, lại bị Bạch Thái Ninh không hề liên quan quấy phá.
Mà hắn chỉ cần giải thích cho mình một câu, sẽ thành càng bôi càng đen chói mắt.
Diệp Lăng Hàn đi về phía trước, bước chân dồn dập, cảm thấy trước mắt tối sầm, lỗ tai ong ong.
Sứ thần Vệ Quốc phái tới Đại Uyên vốn là tay sai của mấy huynh đệ hắn, Diệp Lăng Hàn cũng không chắc có thể mua chuộc thành công. Bây giờ lại nghe được những lời này....
Có thể nói, đường về Vệ quốc coi như đứt đoạn.
"Tại sao... tại sao... tại sao tất cả mọi người đều chống lại ta...."
Cả thế gian đều ngăn cản hắn, bức hắn đến đường cùng, để hắn không thể xoay người được nữa.
Trong lòng hắn dâng lên một nỗi bi thương, giống như trời long đất lở, nứt ra một khối, triệt để tan nát, chìm trong vũng lầy không đáy.
Ngay khi Diệp Lăng Hàn hoàn toàn bị tâm trạng tăm tối bao phủ, giống như một con ruồi không đầu đụng loạn, phía trước đột nhiên truyền đến một âm thanh vô cùng quen thuộc.
"Nhi thần...... Cầu phụ hoàng thứ tội."
Diệp Lăng Hàn sợ hãi cả kinh, nhanh chóng từ tâm trạng bi thương phẫn nộ phục hồi tinh thần lại.
Bất tri bất giác, hắn đã đi đến một nơi tĩnh lặng.
Xung quanh là kiến trúc bằng gỗ độc đáo của Vu từ, đan xen thú vị, bốn phía được bao phủ bởi những bụi cây cao, ngăn cản âm thanh, nghe không rõ lắm.
Lúc Diệp Lăng Hàn vừa mới xoay người rời đi, Vu hích* đã bắt tay sắp xếp dẫn đường, đưa các vị khách đi tắm rửa sạch sẽ, đeo mặt nạ sắt, chuẩn bị tham gia nghi thức tế tự kế tiếp.
Nếu không có tình huống đặc biệt, không ai được phép tùy ý đi lại trong Đại vu từ.
Chẳng qua vừa rồi thị vệ chỉ lo nhìn hắn chê cười, nhất thời quên ngăn cản.
"Con tin Vệ quốc đâu? Sao không có bên này?"
"Vừa quay đầu lại, người đã không thấy tăm hơi...... Các ngươi qua bên kia lục soát! Đừng đi tĩnh thất, Bệ hạ mới vừa nổi giận."
Quả nhiên, Diệp Lăng Hàn vừa tỉnh táo lại, chợt nghe cách đó không xa có tiếng thị vệ tìm kiếm.
Hắn dừng một chút, nhanh chóng nhảy lên xà nhà một gian tĩnh thất, cẩn thận giấu mình trong bóng tối.
Lắng nghe một hồi, Diệp Lăng Hàn cũng biết âm thanh vừa rồi phát ra từ đâu.
Là người đã cho hắn hy vọng, rồi lại vùi dập hắn.
Nhát kiếm trên bãi săn, Diệp Lăng Hàn lẽ ra phải hận Tông Lạc đến tận xương tủy.
Hắn nên hung hăng nói ra bí mật của Tông Lạc, để cho thế nhân nhìn thấy bộ mặt thật của Tam hoàng tử thanh cao rộng lượng.
Nhưng hắn không làm được.
Diệp Lăng Hàn tự nhận mình là người có thù tất báo.
Nhưng nhát kiếm kia của Tông Lạc, khiến cõi lòng hắn căm hận, nhưng cũng không ngừng bi ai.
Hắn không hiểu.
Nếu Tông Lạc đã ra tay tàn nhẫn như vậy, vì sao lúc trước còn căn dặn Huyền Kỵ đặc biệt chiếu cố hắn.
Chẳng lẽ... Thật sự không có một chút tình cảm nào sao?
Âm thanh đứt quãng, nhưng vẫn có thể nghe được giọng nói khàn khàn.
"Nhi thần biết tâm ý của phụ hoàng, nhưng hôm nay nhi thần hai mắt đã mù...... Trở thành phế nhân, chẳng những khó lòng phục chúng, mà ngay cả bản thân nhi thần cũng không muốn dùng dáng vẻ này đối mặt với thế nhân."
"Hiện giờ nguyện vọng duy nhất, chỉ cầu xin phụ hoàng...... Tạm thời đừng khôi phục thân phận cho nhi thần."
Diệp Lăng Hàn bỗng nhiên mở to hai mắt.
Chẳng biết từ lúc nào, bàn tay siết chặt của hắn chậm rãi buông ra, đáy lòng phức tạp.
Nếu là Tam hoàng tử, vậy vị kia, trừ Uyên Đế ra thì còn ai nữa.
Sau khi Diệp Lăng Hàn phát hiện Tông Lạc giả vờ mất trí nhớ, nội tâm vô cùng thất vọng, cho rằng đối phương lừa đời dối người, mua danh chuộc tiếng, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới....
Thì ra hắn thật sự bị mù.
Nói dối mất trí nhớ, không muốn khôi phục thân phận, chẳng qua chỉ để duy trì thể diện cuối cùng của mình với tư cách là Tam hoàng tử.