Có Thể Uống Một Ly Không

Chương 146



Sau khi cố gắng tỉnh lại từ cơn ác mộng, Ngu Bắc Châu vẫn ngồi trên giường rất lâu, lâu đến mức mồ hôi lạnh trên người cũng khô lại.

Trong giấc mơ, y đã vô số lần chứng kiến cái chết của Tông Lạc, vô số lần lao tới, vô số lần nhìn người này lướt qua y.

Còn có cái gọi là Thiên Đạo.

Với cảm giác áp bức cực độ đó, Ngu Bắc Châu không hề nghi ngờ, chỉ cần đối phương muốn, y sẽ bị xóa bỏ ký ức một cách cưỡng chế, đưa đến thế giới trước đây được cho là "không có bất kỳ sai sót nào" của "sự phát triển đúng đắn", một thế giới không có sư huynh tồn tại.

May mà y đã tỉnh.

Đúng như lời trong giấc mơ, bất kể trong mơ xảy ra chuyện gì, đó cũng chỉ là một giấc mơ mà thôi.

Nhưng mà.... Ngu Bắc Châu nhớ rất rõ, y thực sự đã chết, nằm trong vòng tay của bạch y Thái tử, mỉm cười ra đi, trái tim y đã vỡ vụn dưới mũi tên Thần Cơ nỏ.

Việc tha cho y, không có nghĩa là cơn ác mộng sẽ tốt bụng đến mức giúp y chữa trị vết thương chí mạng.

Nhưng hiện giờ, trái tim của y vẫn còn đập.

Đập mạnh trong lồng ngực, không giống y chút nào.

Cuộc đời như một giấc mộng dài, tỉnh dậy rồi lại là người trong mộng.

Ngu Bắc Châu im lặng hồi lâu, ngồi trên giường vận chuyển nội lực, đặc biệt kiểm tra lại vết thương ở ngay trái tim mới bị xé nát, phát hiện ra nơi đó mặc dù vẫn chưa thể hồi phục hoàn toàn, nhưng thực sự đã thoát khỏi nguy hiểm đến tính mạng, lúc này mới chậm rãi xuống giường.

Con ưng xấu xí cũng bị thương đang nằm bên cạnh y, thấy vậy, nó dùng cái cánh đã được băng bó đập vào cánh tay của chủ nhân.

"Biết rồi biết rồi."

Nam nhân áo đỏ thờ ơ trả lời.

Đây có lẽ là lần y đối xử tốt nhất với con ưng này. Hàng ngày, y chỉ phớt lờ hoặc chê nó xấu, không xứng với dung nhan tuyệt mỹ của mình.

Ngu Bắc Châu mang giày xong, đẩy cửa căn phòng tối tăm ra.

Ngay lập tức, ánh nắng ban mai bên ngoài không còn bị che khuất, cảnh sắc mùa xuân tràn ngập như dòng chảy tranh nhau ùa vào, chiếu sáng căn phòng chật chội đầy mùi thuốc.

Bên ngoài là một thung lũng sâu hun hút, trên mặt đất phủ đầy cỏ xanh, ở giữa là dòng suối trong lành chảy từ trên đỉnh núi tuyết xuống, bên cạnh dòng suối mọc đầy hoa thơm rực sắc.

Ở khúc cua sông trồng một số cây cối không rõ tên, hình thù kỳ lạ, trên cành nở đầy những chùm hoa rực rỡ, thỉnh thoảng một cơn gió nhẹ thổi qua, cuốn cánh hoa bay thả vào dòng suối, hương hoa nồng nàn lan khắp trong cốc.

Những tòa nhà có hình dạng kỳ lạ được xây dựa vào núi. Càng đi vào sâu trong thung lũng, địa hình càng cao, các tòa nhà cũng bám vào vách đá, nguy nga tráng lệ.

Xa hơn nữa thì không thể nhìn thấy, quanh sơn cốc tràn ngập sương mù. Đó là một pháp môn mê chướng được cố ý tạo ra bằng Kỳ môn độn giáp. Nếu ai đó vô tình lạc vào, không biết cách giải trận, sẽ mãi mãi lang thang như hồn ma vất vưởng trong màn sương mù ở cửa thung lũng.



"......Thật là một khung cảnh quen thuộc."

Chỉ cần một cái nhìn,Ngu Bắc Châu đã nhận ra mình đang ở đâu.

Đây là nơi y và Tông Lạc lần đầu tiên chân chính gặp nhau, cùng nhau bái sư học nghệ, chung sống suốt mười năm. Thế ngoại đào nguyên trong truyền thuyết, người bình thường không thể nào tới được, cũng không ai biết vị trí cụ thể của nó ở đâu — Quỷ Cốc.

Y bước nhanh hơn.

Sơn cốc rộng lớn yên tĩnh, chỉ có tiếng chim hót vang lên.

Mơ hồ giữa thực và mơ, Ngu Bắc Châu không rõ đây là thế giới sau khi tỉnh dậy, hay lại bước vào một giấc mơ khác. Cách duy nhất để phân biệt là tìm ra người đó.

Mọi thứ đều là giả, trong vở kịch rối kéo dài hai kiếp này, chỉ có một người là thật.

Ngàn vạn người nhượng bộ lui binh, chỉ có một người ngược dòng tiến tới.

Thoát khỏi xiềng xích của số phận, đứng trước mặt y.

Trong mắt Ngu Bắc Châu chỉ có một người, mãi mãi chỉ có người đó.

Có hắn, là tinh hà rực sáng. Không có hắn, chỉ là đêm tối mênh mông.

Nam nhân áo đỏ thuần thục đi qua Quỷ Cốc, vòng qua bia ngắm, cọc gỗ, và đám bù nhìn rơm. Dù thời gian đã trôi qua rất lâu, nhưng chúng vẫn không hề có dấu hiệu hư cũ, giống như mười năm trước lúc y rời khỏi đây.

Khu vực này ban đầu là đạo tràng của một tiên nhân, sau khi tiên nhân phi thăng, linh khí trên thế gian suy giảm, nó được truyền lại cho hậu thế, được gọi là Quỷ Cốc, tuân theo tổ huấn truyền thừa đến nay.

Ngu Bắc Châu mở cửa gỗ tất cả các phòng, đặt chân đến mọi nơi có thể có người ở, nhưng y vẫn không nhìn thấy người mà y ngày đêm mong nhớ.

Cuối cùng, chỉ còn một chỗ cuối cùng.

Đó là điện chính được xây dựng trên vách đá dựng đứng của thung lũng.

Những điều được học ở Quỷ Cốc rất đa dạng, một nửa bên trong thung lũng đã được đào sâu, chứa đầy sách. Trong đó có mỹ học kiến trúc không được chú ý nhiều trong thời kỳ chiến loạn. Chẳng hạn như điện chính được xây dựng ngay chính giữa vách đá dựng đứng, toàn bộ cấu trúc bằng gỗ, hành lang chín khúc uốn lượn, xây dựng như đường Thục ở giữa không trung. Nếu hôm nào đó trời nổi sương mù, nhìn từ xa, giống như một toà tiên cung lơ lửng giữa tầng mây, đẹp không tả xiết.

Ở phía sau vách đá dựng đứng, có một thác nước chảy qua trung tâm của điện chính, đổ xuống như một sợi đai ngọc.

Đại sảnh của điện chính thậm chí còn mở một lối đi đặc biệt cho thác nước, có thể đứng ở lưng chừng núi để ngắm nhìn cảnh tượng thác nước từ trên cao đổ xuống hồ sâu, tạo thành những hạt ngọc văng tung tóe.

Giữa hoa thơm cỏ lạ của Quỷ Cốc, nam nhân áo đỏ bước từng bước lên cao.

Trong khung cảnh phảng phất như đóng băng, y là điểm sáng duy nhất.

"Két——"

Cánh cửa nặng nề của điện chính được đẩy ra.

Ánh sáng mờ ảo từ cuối hành lang gỗ tràn ra, chiếu sáng những hạt bụi lấp lánh trong không khí.

Ở cuối nơi ánh sáng mờ ảo, có một người đang ngồi ngay ngắn trên bồ đoàn.

Trước mặt hắn là thác nước chảy xuống từ đỉnh núi tuyết. Khí lạnh tản ra bao trùm thân thể hắn, hoà vào mái tóc dài bạc trắng, khiến hắn giống như một vị tiên nhân không nhuốm bụi trần.

"Ngươi tới rồi." Tông Lạc nhàn nhạt lên tiếng.

Giọng hắn rất bình tĩnh, giống như dòng thác róc rách trước mặt, đều đặn, trầm lắng.

Dường như đã qua mấy đời.

Đối với Ngu Bắc Châu, từ lúc y chết trên chiến trường đến khi gặp ác mộng rồi tỉnh dậy, chỉ cách một cái chớp mắt.

Nhưng đối với Tông Lạc, bảy ngày đã trôi qua.

Hắn thậm chí không biết mình đã trải qua bảy ngày đó như thế nào.

"Sư huynh, ta hận huynh lắm."

Trên đồng cỏ hoang, sau khi thì thào nói lời tỏ tình lấy hận làm yêu, hồng y Tướng quân trời sinh kiêu ngạo phô trương dựa vào vai hắn, xuôi tay nhắm mắt.



Sau một lúc lâu, Tông Lạc mê man đứng dậy.

Hắn không biết mình định đi đâu, chỉ điên cuồng chạy về phía trước.

Tiếng gió gào thét, tiếng gươm đao thiết mã trên chiến trường, khói lửa chiến tranh... tất cả đều rời xa hắn.

Bạch y của Thái tử đã bị nhuộm thành màu máu đỏ, đuôi áo vẫn còn vết máu nhỏ giọt. Trong thoáng chốc, người ta còn tưởng rằng hai đệ tử của Quỷ Cốc đã bỏ qua hiềm khích, hòa hợp với nhau. Nhưng nào biết rằng một trong số họ đã không còn thở nữa.

Nếu nói, trên đời này còn ai có thể cứu được Ngu Bắc Châu, ngoài Thái Vu ở Đại Uyên xa xôi ra, thì chỉ có sư phụ của họ là Quỷ Cốc Tử mà thôi.

Quỷ Cốc ở trong lãnh thổ của Vệ Quốc, nhưng cách chiến trường khá xa.

Tông Lạc đã để Chiếu Dạ Bạch bị thương ở lại, bảo nó trở về doanh trại sau khi đình chiến để báo tin. Sau đó một mình mang theo thân thể vẫn còn giữ được một chút hơi ấm của Ngu Bắc Châu, ngày đêm chạy đến Quỷ Cốc.

Trời bắt đầu đổ mưa.

Mưa rất lớn.

Tông Lạc ôm Ngu Bắc Châu, quật cường xông vào Quỷ Cốc, quỳ xuống trước cửa sư môn.

Bên trong đại điện, cách một cánh cửa, là Quỷ Cốc Tử nhắm mắt trầm ngâm không nói.

"Sư phụ...... Sư phụ, xin người cứu y."

Bờ môi khô khốc của hắn tràn đầy vết máu, y phục hoa quý phủ đầy bụi đất, tóc bạc quấn lấy tóc đen trên vai của hắn, đông cứng thành từng vảy máu, tan thành tơ máu dưới cơn mưa lớn, nhuộm đỏ bậc thềm.

Quỷ Cốc Tử được mệnh danh là bản lĩnh cao cường nhất thế gian, là người truyền thừa của Quỷ Cốc.

Cả Tông Lạc và Ngu Bắc Châu, đều là đệ tử xuất sắc của ông. Ông vốn nghĩ rằng, trong hai đệ tử này, cuối cùng sẽ có một người sống sót trong cuộc quyết chiến để kế thừa y bát của ông.

Nhưng không.

Quỷ Cốc Tử đã đợi ở đây cả một năm trời, nhưng điều ông nhìn thấy lại là cảnh tượng này.

"Sư phụ, cầu xin người."

Tông Lạc dập đầu thật sâu, đặt người trong lòng xuống trước mặt mình.

Mái tóc hoa sương rũ xuống, giống như tâm tình quyết liệt của hắn.

"Chỉ cần y có thể sống lại...... Con có thể hy sinh tất cả, cầu xin sư phụ thành toàn."

Lão nhân tiên phong đạo cốt thở dài: "Nó đã chết rồi."

Không chỉ chết, mà còn chết đến không thể chết nữa.

Bạch y Thái tử vẫn giữ nguyên tư thế đó trong mưa, hoàn toàn không có ý định đứng dậy.

"Con có biết, đó là cấm thuật trong cấm thuật không?"

Quỷ Cốc Tử lạnh lùng khiển trách: "Từ nay về sau, cả hai sẽ vui buồn sống chết có nhau. Số mệnh và đau khổ gắn liền với người kia, tuổi thọ giảm đi một nửa."

Cổ họng Tông Lạc chuyển động hai lần.

"Đệ tử biết, nhưng đệ tử nguyện ý."

Mọi thứ giống như đang tái diễn cuộc đối thoại giữa Ngu Bắc Châu và Thái Vu trong mộng.

Hắn còn có gì không thể từ bỏ chứ?

Khi bước vào đại trận phanh thây xé xác, hắn không nghĩ ngợi gì.

Đau quá. Nỗi đau thấu tận xương tủy.

Thứ trong lồng ngực hắn bị ma thuật xé ra một cách tàn nhẫn, chia thành hai khối máu thịt mơ hồ, một nửa được đưa vào lồng ngực của người khác.

"Nếu không có tiên đan bảo vệ tâm mạch cuối cùng, chậm thêm mấy canh giờ nữa, dù cho tiên nhân hạ phạm cũng không cách nào cứu chữa."



Quỷ Cốc Tử vốn đã sắp đến thời khắc cuối cùng, nếu không cũng không truyền tin cho hai đệ tử, bảo họ lựa chọn người kế nhiệm vị trí Quỷ Cốc Tử. Nhưng mà Tông Lạc kiên quyết muốn cứu Ngu Bắc Châu, nói gì cũng không nghe, cho nên Quỷ Cốc Tử cũng chỉ có thể tiêu hao hết công lực cả đời, sử dụng cấm thuật.

Những công lực này, vốn dĩ là để truyền cho Quỷ Cốc Tử đời sau.

"Con đi đi, vi sư cũng nên toạ hoá rồi."

Lão nhân mệt mỏi phất tay: "Dù có thành công hay không, nó có được cứu sống hay không. Hai sư huynh đệ các con, ai kế thừa Quỷ Cốc Tử, cũng không được làm tổn hại thanh danh của môn phái ta."

Vì thế tiếp theo, Tông Lạc ngồi trong đại điện suốt ba ngày.

Hắn duy trì tư thế đó, không dám đến sương phòng nhìn thêm một cái.

Mặc dù đã sử dụng cấm thuật, nhưng vẫn có nguy cơ thất bại khá cao.

Mãi đến khi Ngu Bắc Châu từng bước một bước lên bậc thang, đẩy cửa ra, Tông Lạc cuối cùng mới lên tiếng.

Dáng vẻ hắn thanh tĩnh như tuyết rơi trên cành mận, sợ đánh thức giấc mơ đẹp đẽ này.

"Ta sẽ không bao giờ tha thứ cho ngươi, Ngu Bắc Châu."

Sau khi trải qua những niềm vui, nỗi buồn và sự giác ngộ lớn lao, Tông Lạc cuối cùng cũng hiểu ra.

Tại sao Ngu Bắc Châu lại giữ lấy thù hận của mình không chịu buông, tại sao biết rõ hắn không phải là Tam hoàng tử mà vẫn một lòng một dạ hận hắn như vậy.

"Ta biết."

Người phía sau lồng ngực run lên, mỉm cười nghèn nghẹn.

Cánh tay đã hồi phục nhiệt độ quấn quanh vai Thái tử bạch y, nhiệt độ nóng bỏng.

Dù là Ngu Bắc Châu trong mộng trở về thời điểm đầu tiên, hoàn thành nhân quả để Tông Lạc xuyên thư.

Hay là Tông Lạc quỳ gối trong mưa gió bùn lầy, dùng cấm thuật cắt đôi trái tim hắn.

Họ đều đồng ý không đề cập tới.

"Sư huynh không cần tha thứ cho ta, mãi mãi cũng không cần tha thứ cho ta. Bởi vì ta chỉ muốn huynh nợ ta, chúng ta nhất định phải mắc nợ nhau."

Ngu Bắc Châu cười tươi rồi hôn lên môi hắn, cực kỳ triền miên và đẫm máu.

Y hiện giờ không muốn làm gì khác, chỉ muốn làm tình với người này.

"Còn bây giờ...... Xuân tiêu ngắn ngủi. Yêu hận tình thù, ai quan tâm chứ?"
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.