Vào cái ngày mà ta chết, trong phủ được trang hoàng lộng lẫy, mỗi một ngóc ngách, xà cột đều thẫm sắc đỏ mừng vui, gánh hát nổi danh nhất Giang Nam đã dựng sân khấu trong vườn từ sớm, nửa toà thành cũng giăng đèn kết hoa.
Đó là ngày tân hôn đại hỉ của ta, cùng một nam nhân xa lạ chưa từng gặp mặt.
Kiếp trước mẫu thân vờ bệnh nặng lừa ta trở về, chỉ vì trong nhà nợ nần chồng chất, nam nhân kia lại giàu có khắp một phương, mẫu thân nói gả cho hắn, tất cả nợ nần đều có thể giải quyết.
"Ngữ Lam, con là nữ tử, trước sau gì cũng phải thành thân, suốt ngày chạy nhảy bên ngoài còn ra thể thống gì? Yên ổn mới là chuyện đúng đắn." Mẫu thân đang thêu khăn trùm đầu dùng khi thành thân, hình một đôi uyên ương nghịch nước, tài may vá của bà nổi danh trong ngoài, đôi uyên ương kia vô cùng sống động.
"Mẹ, dù hắn có là công tử ăn chơi trác táng, thích tầm hoa vấn liễu cũng mặc kệ sao?" Ta không cam lòng hỏi.
"Cái gì mà ăn chơi với không ăn chơi, có nam nhân nào mà không tam thê tứ thiếp? Đều là chuyện bình thường, con nhìn mấy di thái thái của cha con đi." Cây kim thêu mảnh bằng sợi tóc bà đang cầm uốn lượn lên xuống, chỉ thêu qua lại giữa không trung, cảnh tượng vui mắt, ngữ điệu lại nói mãi thành quen. "Bây giờ con là con gái đã xuất giá, lại còn đường đường là Đại phu nhân, dù hắn có bao nhiêu tiểu thiếp đi chăng nữa, cũng không phải mặc cho con nhào nặn sao?"
"Con không lấy chồng, con đã có người yêu, sẽ không gả cho một nam nhân xa lạ."
Phụ thân quỳ trên đất khổ sở cầu xin, phía sau ông ta là một hàng dài người đang quỳ, những di nương hoặc huynh muội ngày thường không bao giờ nói chuyện với nhau, lúc này lại khóc đến chết đi sống lại, ta bị bọn họ bức ép lên kiệu hoa.
Chiếc váy cưới bằng gấm thêu rườm rà, khăn voan uyên ương nghịch nước đỏ thẫm, A Tuyết vẫn còn ở xa ngàn dặm chờ ta đến cưới nàng.
Ta ngồi trước gương đồng nâng lên tấm khăn voan, cô gái trong gương trang điểm diễm lệ, ánh mắt bi thương.
A Tuyết tốt của ta, ta không về được nữa rồi.
Không đợi được ta đưa nàng đi, có phải cha mẹ nàng cũng sẽ sắp đặt hôn sự với người nàng không quen biết, phá huỷ cuộc đời nàng?
Tiếng nhạc trống bên ngoài vô cùng náo nhiệt, cách thật xa vẫn nghe có người không ngừng nói lời chúc mừng.
Chúc mừng, mừng vui ở đâu đây?
Nữ nhân trong gương rút ra cây trâm trên đầu, không chút do dự đâm vào tim mình.
"Ta tên Lê Tuyết, mẹ ta kể ngày sinh ra ta trời đổ tuyết thật to, nên mới đặt cho ta cái nên này, ngươi tên gì?"
"Ngữ Lam? Cái tên này thật là dễ nghe."
"Ngữ Lam, hình như ta yêu nàng mất rồi, làm sao bây giờ?"
A Tuyết, ta cũng yêu nàng.
A Tuyết, ta còn muốn dạy nàng ca hát, dẫn nàng đi xem phong cảnh Giang Nam, ở đây sống cùng nàng một đời.
A Tuyết, kiếp sau có được không? Kiếp sau ta nhất định sẽ đầu thai làm nam nhân, quang minh chính đại cưới nàng làm vợ.
A Tuyết, hát cho ta thêm một khúc đi.
...
Ta mở mắt ra, trời vẫn tối đen như vậy, nhưng ta lại cảm thấy dài như thể trôi qua cả một đời, bất tri bất giác mà giấc mộng hai mươi năm rốt cuộc cũng hoàn chỉnh.
"Cuối cùng ngươi cũng tỉnh."
A Quỷ nói.
Chúng ta đang ở trên đỉnh của toà tháp cao nhất Lê Đài Thành, rất gần với ánh trăng sáng rọi, đêm nay chợt dài đến vô cùng.
"Sao ta lại ngủ thiếp đi?" Ta không biết mình ngủ bao lâu, ôm đầu mờ mịt đứng dậy, trước mắt đã hoàn toàn thay đổi.
"Ta nào biết, ngươi đã ngủ một ngày một đêm." A Quỷ ngồi trên lan can, chân hướng ra ngoài, nàng lại đổi một thân xiêm áo, là chiếc váy vàng nhạt ta nhìn thấy lần đầu gặp mặt, y phục thế này không thường thấy ở đại mạc, nàng nói với ta như thể đang hiến báu vật, rằng đây là cha nàng mang về lúc làm ăn ở Trung Nguyên.
"Giờ gì rồi?"
A Quỷ liếc nhìn ta, "Giờ Mùi."
Ta nhìn sắc trời, đêm đen gió lớn, là giờ Mùi, mà cũng giống như giờ Tuất, giờ Hợi*.
A Quỷ nhảy khỏi lan can, lơ lửng giữa không trung, đưa tay ra với ta, "An Tầm, ta dẫn ngươi đi xuống."
Ta cúi đầu nhìn thử mặt đất cách đây hơn chục trượng, nuốt nước bọt, rồi lần nữa nhìn A Quỷ. Nàng vẫn đưa tay về phía ta, trong mắt đầy chờ mong. Ta hạ quyết tâm, đưa tay cho A Quỷ.
Nàng thật sự đưa ta bay lên, sau khi phiêu phiêu đáp xuống đất, ta mới nhận ra rằng, nàng không còn gọi ta là "Ngữ Lam" nữa.
Nàng nói rằng, Lê Tuyết chết, Kha Ngữ Lam cũng đã chết.
Đêm tân hôn, Kha Ngữ Lam dùng một cây trâm đâm xuyên qua buồng tim, Lê Tuyết dùng ba tấc lụa trắng treo cổ trên xà nhà. Kha Ngữ Lam được giải thoát, nhưng một khắc kia, Lê Tuyết lại vĩnh viễn bị mắc kẹt ở nơi này.
"Đau không?" Ta hỏi.
A Quỷ ngạc nhiên, "Cái gì?"
Ta cả gan tiến lên, đưa tay sờ cổ của nàng, vẫn không có nhiệt độ như cũ, cũng không có vết thương.
"Khi chết có đau không?"
A Quỷ chớp mắt suy nghĩ một lúc, rồi sờ lên cổ mình, "Lúc đầu thì đau lắm, ở cổ nghẹn lại thứ gì đó, nhả không ra, nuốt không trôi, sau đó thì không còn cảm giác." Nàng thắt cổ mình, thè lưỡi, làm ra vẻ mặt méo mó, "Sau đó hồn phách tách khỏi thi thể ta, cỗ thi thể kia có dáng vẻ thế này." Ta lại không cách nào nặn ra được nụ cười giả tạo.
A Quỷ thấy ta không cười, thu lại vẻ mặt, ngượng ngùng nói: "Chẳng thú vị chút nào."
Nhất thời không ai lên tiếng, cả hai chúng ta đều im lặng.
Trong Lê Đài không có vật sống, ngoại trừ gió cũng chỉ có cát, tiếng côn trùng kêu rả rích cũng khó mà nghe được, không biết A Quỷ đã phải chịu đựng thế nào trong suốt hai trăm năm này.
Một lúc sau, A Quỷ tự giễu mà cười nói: "Còn tưởng rằng chết đi rồi sẽ được giải thoát, khó trách người ta nói thà sống tồi còn hơn chết tốt."
"Là ta phụ nàng."
A Quỷ liếc mắt nhìn ta một cái, khi đang định mở miệng thì đột nhiên biến sắc mặt, cười lạnh nói: "Lại có khách nhân đến."
Một người mặc trang phục đạo sĩ tiến vào thành, trên người treo lỉnh kỉnh đủ loại vũ khí, đứng trước mặt chúng ta, nói với ta: "Bạch công tử, Bạch viên ngoại cố ý nhờ bần đạo dẫn ngươi trở về."
Ta vừa liếc mắt đã nhận ra, nàng chính là đạo sĩ giả lừa ăn lừa uống nhà ta suốt mấy tháng trời.
Đạo sĩ giả nói người khác gọi nàng là Vô Chân đạo nhân, sau khi coi số mạng cho ta xong liền ăn vạ ở nhà ta, cách chừng ba năm rưỡi lại đến xem ta một lần, sau này ta mới biết nàng cũng là nữ phẫn nam trang, không kỵ đồ mặn, chuyên môn là hết ăn lại uống ở nhà ta.
Thì ra ngoại trừ ăn uống nàng cũng có chút bản lĩnh, có thể đi vào Lê Đài Thành này.
"Món nợ nàng ấy thiếu ta còn chưa trả hết đã muốn đi? Đi được sao?" A Quỷ khinh miệt nói.
Vô Chân thoáng quét mắt qua A Quỷ, nhàn nhạt nói: "Kẻ ma quỷ như ngươi cũng có chút bản lĩnh, có thể sống sót được đến hôm nay." Thấy sắc mặt A Quỷ trắng bệch, nàng ấy lại nói tiếp: "Nếu ta là ngươi, lúc này đã tìm một nơi yên tĩnh để trốn thật kỹ, tránh cho yêu ma quỷ quái khác dòm ngó."
Nhất thời ta không hiểu ý tứ trong lời đạo sĩ, "Đạo trưởng, ngươi nói tìm một nơi yên tĩnh để trốn thật kỹ là có ý gì?"
"Bạch công tử có điều không biết, lệ quỷ này..."
A Quỷ cắt ngang lời nói của Vô Chân, dựa vào vai ta giả vờ thoái mái nói: "Đạo trưởng quả nhiên là cao nhân, nhãn lực rất tốt, nhưng Bạch công tử đã là người của tiểu nữ, tiểu nữ xin khuyên đạo trưởng một câu, chớ đoạt người yêu của kẻ khác."
"Chẳng qua bần đạo là được người giao phó, cô nương, người quỷ khác đường, không bằng sớm ngày buông xuống ân oán, rửa sạch tội nghiệt, bớt đi nỗi khổ bị liệt hoả thiêu tâm." Vô Chân bấm ngón tay tính toán, ánh mắt trầm xuống, "Thời gian đến rồi."
A Quỷ đang dựa vào đầu vai ta đột nhiên cắn chặt hàm răng, ôm ngực ngã quỵ xuống đất.