Cô Thành Thiếu Niên

Chương 29: Chương 29:




Chương 29: Cậu có thích cậu ấy không?
Edit: Xiaoxin
Ra khỏi ga xe lửa, đứng trên mảnh đất quê hương đã lâu không về, cảm giác Ôn Uẩn Chi bây giờ khó mà diễn tả thành lời.
Cô thật sự đã đến Thanh Thành. Ngồi máy bay nửa tiếng, rồi ba tiếng đi xe lửa.
Con đường nhỏ hẹp, khí hậu nóng ẩm, người dân thô ráp mà mộc mạc. Những hình ảnh quen thuộc đó vẫn giống như trong trí nhớ của cô.
Cô bắt một chiếc taxi, nói với tài xế đi về hướng Hoa viên Thanh Tuyền.
“Cô không phải người ở đây à?” Bác tài dùng tiếng phổ thông không mấy thành thạo hỏi cô.
Cô mỉm cười: “Tôi là người ở đây. Chẳng qua là mấy năm nay làm việc ở nơi khác.”
Nghe cô nói là người dân ở đây, đến nơi khác làm việc. Bác tài trở nên phấn khởi, hỏi cô làm việc ở đâu.
Cô thuận miệng nói là thủ đô. Bác tài nhiều lời, nói từ công việc đến kinh tế, rồi là thành phố phát triển.
“Thanh Thanh thay đổi không nhiều, vài năm nay cũng không phát triển mấy.” Bác tài cảm thán: “Thanh niên đều đi nơi khác. Chỉ có người già là còn ở đây.”
Cô yên lặng lắng nghe. Trong lòng chợt thấy thương cảm. Năm ấy, cô về lại thủ đô không quá nửa tháng là đến Paris.
Nửa năm sau, dưới sự giúp đỡ của bố cô, gia đình bác cả chuyển lên thành phố làm ăn. Bây giờ họ có một đứa con, tên là Ôn Niệm Đường.
Lúc con trai họ chào đời, vừa hay Hoa viên Thanh Tuyền ở phố Bắc phá dỡ để xây mới. Vì thế gia đình nhà bác cả đã chuyển đến thành phố N từ tám năm trước. Năm đứa bé 13 tuổi, ông bà nội qua đời.
Đến nơi, cô lấy 50 tệ ra trả tiền xe, nói không cần thối lại, rồi xách túi xuống xe.
Cô chỉ mang một túi xách du lịch, bên trong đều là những nhu yếu phẩm cần thiết.
Hoa viên Thanh Tuyền ở phố Bắc nay đã thành chợ nông sản tầm trung, bên trong người vào người ra liên tục, náo nhiệt vô cùng. Cô đứng cách đó không xa, nghe láng máng tiếng tiểu thương hét to.
Cô bước vào bên trong, hỏi thăm một người phụ nữ nom hiền lành. Cô hỏi không biết mười năm trước, những người ở phố Bắc đã chuyển đi đâu rồi.
Người phụ nữ đó là tiểu thương bán rau, vừa nhặt rau vừa nói chuyện bằng tiếng phổ thông cứng nhắc: “Tôi là người sống ở phố Bắc trước đây, chỉ biết một số người chuyển đến khu mở rộng bên kia. Số còn lại thì không rõ lắm.”
Cô lập tức hỏi tới: “Vậy dì có biết nhà họ Cố không ạ? Nhà họ có một người con trai tên Cố Viêm Sinh.”
Người phụ nữ hoang mang nhìn cô, “Nhà họ Cố? Cố Viêm Sinh là ai?”
“Là nhà ở trong cùng ở phố Bắc.” Cô giải thích: “Chủ nhà đó có một người con riêng tên là Cố Viêm Sinh.”
Nghe vậy, người phụ nữ chầm chậm nhớ lại, rồi nói, “À - cô nói Cố Gia Khải à, có vợ giết người rồi đi tù.”
Ôn Uẩn Chi cắn môi, “ừ” một tiếng
“Tôi không rõ là nhà họ chuyển đi đâu, chỉ biết là khi đó Cố Gia Khải có về lại.” Người phụ nữ nói: “À, tôi nhớ rồi, vợ ông ấy qua đời trước khi mãn hạn tù, nghe nói là mắc bệnh viêm gan B gì đó, nghiệp chướng (đáng thương) làm sao.”
Ôn Uẩn Chi ngạc nhiên, mẹ Cố Viêm Sinh sao lại qua đời sớm như vậy? Cô hỏi một cách khô khan: “Vậy dì có biết con nhà họ ra sao không?”
“Không rõ nữa.” Người phụ nữ lắc đầu.
Cô lại hỏi quán ăn Lưu Đại Trang ở ngã tư đường đã dọn đi đâu rồi. Lúc ngồi trên xe taxi, cô phát hiện quán ăn nhà Lưu Dương trong trí nhớ của mình đã biến thành một siêu thị tầm trung.
Ngoài Tạ Phi, Lưu Dương cũng là bạn thân với Cố Viêm Sinh, cô thấy cần thiết phải hỏi.
Người phụ nữ nói: “Vài năm trước đã chuyển đi rồi, chắc là lên thành phố.”
Cô vẫn muốn hỏi tiếp, nhưng bên cạnh có một người khách đến hỏi mua, “Bà chủ, cải thảo bán như thế nào?”
Việc làm ăn đến cửa, sự chú ý của người phụ nữ bị dời đi, lập tức trả lời: “2 tệ 8.”
Người khách đứng trước hàng cải thảo lựa hàng, người phụ nữ giới thiệu, “Đây là cải thảo của nhà tôi tự trồng đấy.”
Ôn Uẩn Chi nhìn dì ấy vài giây rồi xoay người rời đi. Đã mười năm rồi, tin tức của một người thật không dễ gì mà tìm được.
Biểu hiện thường ngày của Cố Viêm Sinh lạnh nhạt, ít tiếp xúc với người khác. Vì thế mà không có mấy người biết được tin tức của anh.
Chỗ này gần phố Tây, cô định tìm Chu Ninh, thử xem cô ấy có biết được tin tức gì của Cố Viêm Sinh không.
Hỏi dò một nhà sống ở đây, cô mới biết được địa chỉ nhà của Chu Ninh, số 34. Cô đi qua con ngõ chật hẹp, rất nhanh đã tìm được ngôi nhà có địa chỉ số 34.
Nhấn chuông cửa, ra mở cửa là một người đàn bà hơn sáu mươi, tóc hoa râm, đeo kính viễn.
“Chào dì, ngại quá.” Cô mỉm cười rồi nói: “Cháu là bạn cấp 3 của Chu Ninh, tên là Ôn Uẩn Chi.”

Nghe cô nói là bạn của Chu Ninh, người đàn bà ấy nở một nụ cười rạng rỡ: “Là bạn của Ninh Ninh à.” Bà nhiệt tình mời mọc: “Nào, cháu vào nhà ngồi đi.”
Cô gật đầu nói vâng, theo bà ấy vào trong nhà. Bà dùng cốc giấy dùng một lần rót nước cho cô. Cô nói cảm ơn, cầm lấy cốc trong tay nhưng không uống.
Cô đi thẳng vào vấn đề, hỏi dò Chu Ninh có ở nhà hay không. “Cháu tìm bạn ấy vì có việc rất gấp ạ.”
Người đàn bà lắc đầu tỏ ý Chu Ninh không có ở nhà, thở dài một tiếng: “Nó đang làm việc ở Vũ Hán, chỉ có Tết là về nhà được một lần.”
Bà ấy hỏi: “Cháu tìm nó có chuyện gấp gì à?”
Lòng bàn tay cô cảm nhận được hơi nóng của cốc nước truyền đến, “Cháu muốn hỏi bạn ấy về một người.” Chợt, cô nói: “Dì à, dì có thể cho cháu số của Chu Ninh không ạ? Khi đó cháu chuyển trường nên bây giờ không có cách liên lạc được với bạn ấy.”
Mẹ Chu nói được, nói cô chờ bà ấy một tí. Bà ấy lấy điện thoại ở trong phòng ngủ rồi tìm số điện thoại và Wechat của con gái.
Ôn Uẩn Chi đặt cốc nước lên bàn trà, lấy điện thoại di động lưu lại phương thức liên lạc của Chu Ninh. Cô không nán lại lâu, uyển chuyển từ chối lời mời ăn cơm tối của mẹ Chu.
Rời khỏi phố Tây. Cô bắt một chiếc taxi đến khu mở rộng, gọi điện thoại cho Chu Ninh, nhưng máy bận.
Cô lại hỏi bà chủ bán đồ ăn sáng rằng có nhà nào ở Hoa viên Thanh Tuyền ở phố Bắc chuyển đến đây không, chủ hộ tên là Cố Gia Khải.
Bà chủ ở đây đã mười năm, tỏ ý mình chưa từng nghe qua cái tên Cố Gia Khải. Cô lại hỏi tiếp, vậy dì đã nghe qua cái tên Cố Viêm Sinh chưa.
Đối phương lắc đầu tỏ vẻ mình chưa nghe qua. “Cô có thể hỏi người ở phố Bắc chuyển đến đây, khu đó là những hộ chuyển từ phố Bắc lại ấy.” Dì ấy giương cổ, duỗi tay chỉ về chỗ kia.
Cô cảm kích nói câu cảm ơn. Theo lời bà chủ mà đi theo hướng đó. Một đôi nam nữ mặc đồng phục xanh trắng đang đi về phía cô rồi ghé vào quán bán đồ ăn sáng. Nam sinh nói với bà chủ mình muốn một bát mì, một phần bánh bao súp mang đi.
Cô nghe thấy tiếng, quay lại nhìn đôi nam nữ. Nếu cô nhớ không nhầm thì đây là đồng phục của THPT số 1 Thanh Thành. Ngoại trừ vài chi tiết mới, thì gần như giống y như cũ.
Nhìn bà chủ gói bánh bao súp đưa cho bạn nữ, làm cô không khỏi nhớ đến Cố Viêm Sinh mua đồ ăn sáng cho mình, nước đậu nành lên men[1] và bánh bao súp.
[1] là một món ăn nhẹ ở Bắc Kinh có lịch sử hơn 300 năm. Nước đậu nành lên men được bằng cách lên men đậu xanh từ bã đậu. Theo Baidu.
Mua xong đồ ăn sáng, đôi bạn cấp 3 dắt tay nhau rời đi. Hai người tay trong tay sánh bước. Cô bật cười, bọn trẻ bây giờ yêu đương là phải quang mình chính đại.
\\
Hỏi những người đã từng sống ở phố Bắc chuyển đến đây, Ôn Uẩn Chi vẫn không thu được tin tức gì của Cố Viêm Sinh. Người dân ở đây đều tỏ ý mình không biết nhà của Cố Gia Khải chuyển đi đâu.
Một thím tràn đầy sức sống nói: “Tôi biết này, lúc đầu ông ta dẫn một đứa con gái về, mấy ngày sau thì đi mất. Lúc mà phố Bắc bị giải tỏa thì ông ta có về một lần.”
Cô lại hỏi tiếp: “Vậy là con riêng của ông ấy à thím. Dạo gần đây ông ấy cũng không về lại sao?”
Thím ấy cười cười, “Không phải con của ông ta, trưởng thành thì đi kiếm tiền, về đây làm gì nữa. Lão Cố đối xử với con bé cũng chẳng tốt.”
Ngay cả hàng xóm làng giềng còn nói như vậy, thì có thể biết được Cố Gia Khải đối xử với Cố Viêm Sinh thế nào.
Ôn Uẩn Chi đè nén sự ấm ức đang dâng lên trong lòng, cô nói cảm ơn rồi xoay người rời đi.
Sắc trời đã tối, cô chỉ có thể tìm tạm khách sạn nào để qua đêm, sáng mai lại tiếp tục. Cô tính sáng mai đến trường một chuyến, hỏi thăm các giáo viên năm đó. Nếu như không thu hoạch được gì thì đến chính quyền địa phương hỏi lý do vì sao Cố Viêm Sinh tách hộ khẩu.
Đến khách sạn, Cố Hướng Nam gọi video cho cô, hỏi kế hoạch tìm người của cô đi đến đâu rồi.
Cô đang ngồi trên chiếc giường êm ái trong khách sạn, mệt mỏi nói với người trong video: “Mấy người hàng xóm cũ không ai biết anh ấy ở đâu. Còn ông bố kia thì cùng chẳng biết đi đâu.”
“Chưa biết chừng nhà hộ đang phát đạt ở đâu thì sao.” Biết cô bụng dạ sốt ruột, Cố Hướng Nam an ủi: “Người mà chị từng thích khi xưa chắc chắn bây giờ cũng không khó khăn gì đâu.”
Ôn Uẩn Chi quyết định đến Thanh Thành, Cố Hướng Nam càng chắc chắn rằng cô có ý với Cố Viêm Sinh. Nếu như không thích, sao phải nhọc công chạy đến đây chỉ vì một người bạn.
Ôn Uẩn Chi bây giờ chẳng buồn phản bác, mà cũng không có lý do gì để bác bỏ. Hai chị em trò chuyện đôi câu, Cố Hướng Nam nhắc nhở Ôn Uẩn Chi chú ý an toàn, điện thoại không được tắt máy, có chuyện gì thì gọi cho anh.
“Cho dù là nam hay nữ thì cũng phải chú ý. Đừng thấy người ta trông hiền lành thì là người tốt.”
Khác với tính tình trầm tĩnh của Cố Hướng Vinh, Cố Hướng Nam lại hoạt bát phóng khoáng. Đối với cô, anh ấy là em trai, đôi lúc lại là anh trai. Ôn Uẩn Chi bật cười, “Chị biết rồi.”
Cố Hướng Nam thở dài. Con gái một thân một mình ra ngoài không an toàn tí nào. Là anh xúi Ôn Uẩn Chi ngàn dặm xa xôi đến nơi hẻo lánh này. Giả sử xảy ra chuyện, ông cụ và Cố Kỳ Sâm giết anh mất.
Kết thúc cuộc gọi video, Ôn Uẩn Chi đi đến trước buồng tắm. Cô trước tiên là kiểm tra kỹ mọi ngóc ngách, xem có thiết bị theo dõi hay không rồi mới dám cởi quần áo đi tắm. Lúc kiểm tra nhà tắm, cô cũng kiểm tra trong phòng ngủ một lượt.
Sau khi sấy khô tóc, cô bước ra khỏi nhà tắm, lấy điện thoại xem tin nhắn Weibo, vẻ mặt vui sướng. Chu Ninh đã thông qua nghiệm chứng bạn tốt của cô, lập tức gửi vài tin nhắn qua cho cô.
[Chu Ninh: Thật sự là Ôn Uẩn Chi sao?!]
[Chu Ninh: Trời, mẹ tớ nói cậu đến nhà tớ.]
[Chu Ninh: Cậu đến đó có việc gì vậy?]
[Chu Ninh: Bây giờ cậu thế nào rồi? Lúc nào tụi mình gặp nhau đi.]

Từng đoạn tin nhắn đều thể hiện sự quan tâm đến cô. Ôn Uẩn Chi nhướng mày, nhanh chóng trả lời: “Tớ là Ôn Uẩn Chi. Vừa từ nhà cậu về không lâu. Sức khỏe, trạng thái, tinh thần của dì đều tốt. Tớ đến nhà cậu là vì muốn hỏi cậu về tin tức của Cố Viêm Sinh. Cậu còn phương thức liên lạc của bạn bè, giáo viên của lớp 12/12 năm đó không?
Bên kia rất nhanh đã trả lời: “Cậu có tiện gọi video không?”
Cô đáp bằng hai chữ có thể. Bên kia gọi cho cô, cô nhấn nút nhận. Khi nhìn thấy mặt nhau, cả hai đều hơi ngơ ngác.
Ôn Uẩn Chi: “Cậu đẹp hơn trước nhiều lắm.”
Chu Ninh: “Trông cậu vẫn không thay đổi.”
Hai người đồng thanh, rồi nhìn nhau mà bật cười.
Chu Ninh nói trước: “Sau khi thi đại học, lúc điền nguyện vọng tớ đã mong muốn thoát khỏi ngôi trường đó nên đã cắt đứt liên lạc hết cả rồi.”
Ôn Uẩn Chi thầm tiếc nuối, nhưng cũng hiểu ý của cô ấy mà gật đầu. Cấp 3 không phải là hồi ức đẹp đẽ gì đối với Chu Ninh. Đối phương đã từng nói với cô, cô ấy muốn nhanh chóng tốt nghiệp rồi rời khỏi THPT số 1 Thanh Thành,  thẳng tiến bước vào đại học.
“Tớ nghe Hoàng Di nói” Cô nói: “Cố Viêm Sinh khi đó đã nghỉ học.”
Chu Ninh kinh ngạc, “Cậu nói lớp phó học tập Hoàng Di? Cậu gặp cậu ấy à?”
“Ừ.” Cô gật đầu: “Tớ gặp cậu ấy ở thủ đô.”
“Cậu gặp cậu ấy cũng không có gì bất ngờ.” Chu Ninh nói: “Tớ nhớ khi đó lớp chúng ta có mỗi cậu ấy đến thủ đô.”
Cô ấy ngồi xuống chiếc ghế sô pha màu xám, tiếp tục nói: “Cuối cùng là vì sao Cố Viêm Sinh lại nghỉ học, tớ cũng không rõ lắm. Dù sao hôm cậu đi, cậu ấy cũng không đến trường. Vài ngày sau giáo viên chủ nhiệm chỉ nói cậu ấy đã nghỉ học, sau này sẽ không đến trường nữa.”
“Thì ra là thế.” Ôn Uẩn Chi tiếc nuối mà nhướng mày.
Chu Ninh im lặng nhìn cô một lát, “Uẩn Chi, bây giờ cậu tìm Cố Viêm Sinh…”
Ôn Uân Chi có chút không tự nhiên mà gật đầu, bỗng nhìn cô ấy rồi nói: “Cậu ấy đã tách khỏi hộ khẩu của Thanh Thành từ mười năm trước. Bây giờ lại không tìm thấy tin tức gì của cậu ấy, tớ… rất lo.”
Chu Ninh kinh ngạc: “Cậu ấy tách hộ khẩu?”
Ôn Uẩn Chi gật đầu. Rung động thời thanh xuân ngây ngô, mặc dù đã bay theo thời gian nhưng giờ đây khi nghe thấy Cố Viêm Sinh đã tách hộ khẩu từ mười năm trước. Chu Ninh không khỏi lo lắng. “Tớ nhớ giáo viên chủ nhiệm lớp chúng ta khi đó là Chu Toàn, rất nhiều năm về trước bị điều đến thành phố. Ngày mai tớ đi hỏi thử người bên phòng đào tạo trường, xem họ có biết chút gì không.”
Ôn Uẩn Chi nói: “Tớ định ngày mai đến THPT số 1 một chuyến.”
Chu Ninh nhìn cô. Ấn đường của cô đã phần nào bớt đi nét trẻ con, thay vào đó là dáng vẻ phong tình của người con gái trưởng thành. Nhưng ánh mắt cô vẫn sạch sẽ, trong suốt như vậy. Gương mặt đầy đặn, sáng bóng vẫn xinh đẹp như xưa. Làm cô ấy không khỏi nhớ đến ngày cô chuyển đến lớp mình. Thiếu nữ đứng trên bục giảng tự nhiên, phóng khoáng giới thiệu bản thân với tất cả mọi người.
‘Trở về năm tháng tuổi trẻ’, ngôn ngữ hiện giờ trên mạng có thể diễn tả về Ôn Uẩn Chi khi ấy.
Cô cười cười: “Nhìn cậu, tớ cảm giác như mình quay về những năm còn học cấp 3.”
Ôn Uẩn Chi mỉm cười, “Vậy sao. Tớ còn lo cậu không nhận ra tớ nữa chứ.”
“Sao có thể?” Chu Ninh lắc đầu. Ký ức năm cấp 3, cô không thể nào quên được. Ngoại trừ Liễu Văn Văn, thì là Ôn Uẩn Chi.
Hai người như thái cực khác nhau. Đối với cô, người trước là ác quỷ, người sau là thiên sứ.
Hai người hàn huyên đôi chút về bản thân dạo gần đây. Chu Ninh nói mình khi đó thi vào Sư phạm Vũ Hán, bây giờ thì đang làm trong bộ máy giáo dục. Còn nói cho Ôn Uẩn Chi nghe mình đang hẹn hò với một bác sĩ, mùa xuân năm sau chuẩn bị kết hôn.
Cô cảm thấy như vậy không tệ, thậm chí còn thấy rất tốt. Ôn Uẩn Chi từ tận đáy lòng mà vui thay cô ấy. Lúc đối phương hỏi về vấn đề tình cảm, cô chưa kịp trả lời.
Chu Ninh của hiện tại đã trở nên hoạt bát hơn xưa, cười cười mà đoán mò: “Đừng nói là cậu chỉ chú tâm vào ba lê, đi biểu diễn nên là không có thời gian yêu đương đấy nhé.”
Ôn Uẩn Chi gật đầu.
“Lại bận, phải có thời gian tìm bạn trai chứ.” Im lặng một lát, Chu Ninh do dự: “Uẩn Chi, có phải cậu thích Cố Viêm Sinh?”
Hai má Ôn Uẩn Chi đỏ dần lên. Mặc dù cô hiểu về tình cảm lứa đôi, nhưng vẫn chưa trải nghiệm thực tế bao giờ. Chợt có người thấy được tâm tư của mình khiến cô cảm thấy không được tự nhiên.
Chu Ninh bây giờ là người từng trải. Cô cười mỉm, “Đều là con gái với nhau, cậu đừng giấu nữa, có gì đâu mà ngại.”
Cô vịn trán: “Tớ không ngại.” Cô không phải là người hay xấu hổ. Nhưng đây là phản ứng tự nhiên của con gái chứ bộ.
Chu Ninh cười cười rồi thở dài một hơi. “Cậu không biết đâu, khi đó Cố Viêm Sinh thích cậu.”
Cô hỏi: “Cậu biết chuyện sao?”
Câu này chứng tỏ là đã biết. Đều người nhạy cảm, sao có thể không cảm nhận được.

Chu Ninh nói thật: “Tớ nghĩ mấy cô mà thích Cố Viêm Sinh đều biết cậu ấy thích cậu. Ngoại trừ những người chỉ say nắng cậu ấy nhất thời.”
Cô ngồi trước hai người, đã nhiều lần nghe Cố Viêm Sinh và Ôn Uẩn Chi nói chuyện. Trước đây, cậu ấy không nói chuyện với nữ sinh.
Không những thế, đại hội thể thao năm đó, Cố Viêm Sinh đẩy Ôn Uẩn Chi chạy 1500m, có thể gọi đó sự kiện oanh tạc hơn một nửa trường học khi ấy.
Những lời này đã để cho thấy rằng câu chuyện năm đó không chỉ đơn giản như ở bên ngoài. Mặc dù Ôn Uẩn Chi thử hỏi, nhưng giọng điệu lại là trần thuật lại: “Vậy, lúc đó cậu cũng…”
Nhưng đó là lần rung động đầu tiên thời thanh xuân. Chu Ninh thản nhiên gật đầu: “Ừ, khi đó nhiều người thích cậu ấy lắm.”
Ôn Uẩn Chi kinh ngạc khi biết năm ấy Chu Ninh thích Cố Viêm Sinh, chợt cô hiểu rõ mà gật đầu. Mặc dù Cố Viêm Sinh lạnh lùng, ít nói nhưng anh lại có sức hút hư hỏng của chàng trai mới lớn mà không thể nào diễn tả được. Lại thêm nhan sắc xuất chúng, trí tuệ siêu phàm, con gái trong trường thích anh nhiều không kể siết cũng là điều hợp lí.
Chu Ninh đang ở một mình, bạn trai cô ấy đến thăm nên Ôn Uẩn Chi không làm phiền cô ấy nữa. Sau khi tạm biệt, cô nhấn nút kết thúc cuộc trò chuyện.
\\
Ôn Uẩn Chi dậy rất sớm, ăn qua loa rồi mang theo ít bánh mì, sau đó thì bắt taxi đi đến THPT số 1 Thanh Thành. Vì không tắc đường nên chưa đến mười phút đã đến nơi.
Xung quanh đều là những bạn học sinh dậy sớm đến trường, mặc đồng phục, sau lưng đeo ba lô, tinh thần phấn chấn.
Cô đăng ký thông tin cá nhân ở phòng bảo vệ, sau đó đi đến phòng giáo vụ.
Trong văn phòng chỉ có một giáo viên nữ trẻ tuổi, cô nói rõ mình là ai và mục đích đến đây với đối phương.
“À học sinh cũ,” Giáo viên nữ tiếc nuối: “Tôi không có tài liệu nào của họ, chủ nhiệm vẫn chưa tới. Chắc là anh ấy có hồ sơ liên quan đến các bạn ấy. Cô có thể hỏi anh ấy.”
Lần đầu tiên trong đời bị phạt trước mọi người, khi đi qua phòng văn phòng tổng giám thị của trường học, Ôn Uẩn Chi nhớ rõ giám thị khi đó là một giáo viên tên La Ngọc Anh. “Giám thị bây giờ là ai vậy?”
“Họ Ngô, tên là Ngô Phương Châu.”
Cô tiếp tục hỏi: “Vậy có một người từng là giám thị ở đây tên là La Ngọc Anh, bây giờ cô ấy…”
“Cô nói cô La Ngọc Anh à.” Giáo viên nữ nói: “Cô ấy vừa nghỉ hưu năm trước.”
Cô tiếc nuối “à” một tiếng, trong lòng không thể không cảm thán cho cảnh còn người đi.
Cô yên lặng ngồi trên băng ghế gần cửa ra vào, chờ tổng giám thị Ngô Phương Châu kia tới. Giáo viên nữ đang đối mặt với máy tính, chỉ có tiếng rõ phím vang lên trong căn phòng này.
Có thể tầm 15-20p, một người đàn ông trung niên nom hiền lành, nho nhã cầm cặp da bước vào.
Giáo viên nữ chào giám thị ấy. Người đàn ông trung niên cũng đáp lại cô ấy.
Ôn Uẩn Chi lập tức đứng dậy, mỉm cười: “Chào thầy.”
Người đàn ông nhìn sang cô. Cô lặp lại những gì đã nói với giáo viên nữ trước đó với đối phương. Nghe cô nói xong, người đàn ông nói: “Cô nói Cố Viêm Sinh?”
Cách nói chuyện này hình như ông ấy biết Cố Viêm Sinh. Ôn Uẩn Chi mừng rỡ: “Thầy còn nhớ anh ấy?”
Ngô Phương Châu để cặp đen lên bàn, thở dài: “Nhớ chứ. Thủ tục nhập học khi ấy của cậu ta là do tôi làm.” Mấy năm trước, ông phụ trách công tác tuyển sinh. Ông vẫn nhớ rõ Cố Viêm Sinh và một nữ sinh khác cùng là thủ khoa trong kì thi THPT của huyện. Nữ sinh ấy thì lên thành phố học, còn cậu thì vào THPT số 1 Thanh Thành vì được miễn học phí hai năm học.
“Vậy thầy có biết vì sao anh ấy nghỉ học không?” Ôn Uẩn Chi nôn nóng.
“Tôi nhớ là cậu ta mấy ngày liền không đến lớp, giáo viên chủ nhiệm đến nhà cậu ta thì mới biết được là cậu ta đã rời khỏi Thanh Thành. Mà bố của cậu ta cũng không còn ở đấy nữa.”
“Thủ tục thôi học là do dì cậu ta làm.” Ngô Phương Châu nhớ lại: “Tiệm may gần trường THPT trực thuộc đại học ấy.”
Những lời này làm Ôn Uẩn Chi nhớ đến người phụ nữ vừa ôm con vừa sửa quần áo
Mà khi đó là do Cố Viêm Sinh chạy xe đưa quần đồng phục đã được sửa cho cô.
Ngô Phương Châu tiếp tục: “Dì cậu ta không nói rõ lí do thôi học, chỉ nói là không muốn học nữa. Mấy ngày sau thì nghe tin mẹ cậu ấy qua đời vì mắc viêm gan B.”
Ôn Uẩn Chi lại dâng lên cảm giác bi thương. “Thầy, ở đây còn lưu trữ phương thức liên lạc hay địa chỉ của họ không?”
Ngô Phương Châu nghi hoặc nhìn cô: “Cô là gì của Cố Viêm Sinh…”
Cô trả lời một cách nhạt nhẽo: “Bàn bè. Khi ấy tôi và anh ấy là bạn học một thời gian, sau này thì tôi chuyển trường.”
Ngô Phương Châu gật đầu. Mở máy tính, tìm hồ sơ của học sinh tốt nghiệp khóa 09. Hồ sơ cá nhân, địa chỉ và số điện thoại của học sinh đều được lưu lại.
Ông mất khoảng hai phút để tìm hồ sơ của Cố Viêm Sinh, ngoại trừ địa chỉ số 78 phố Bắc đường Thanh Tuyền huyện Thanh Thành thì chỉ có một dãy số điện thoại.
Cho dù biết số điện thoại đã hết hạn nhưng Ôn Uẩn Chi vẫn lưu số này vào điện thoại của mình.  Đồng thời cô còn nhờ Ngô Phương Châu kiểm tra số điện thoại của Tạ Phi, Lưu Dương và Diệp Li. Ngay cả địa chỉ của Diệp Li cô cũng ghi lại.
“Tất cả đều là bạn học của tôi.” Cô nói
Cuối cùng, cô còn hỏi thăm Ngô Phương Châu phương thức liên lạc của La Ngọc Anh, Chu Toàn. Hai người từng là giáo viên của THPT số 1 Thanh Thành.
Mặc dù bây giờ không còn liên lạc với nhau, nhưng Ngô Phương Châu vẫn còn số của hai đồng nghiệp cũ. Sau đó, ông đọc số cho Ôn Uẩn Chi.
“Cảm ơn thầy, làm phiền thầy rồi.” Có được tin tức, Ôn Uẩn Chi cứ lặp lại lời cảm ơn, rồi cầm túi xách ra khỏi văn phòng.
Bây giờ là thời gian tập thể dục buổi sáng. Có một số học sinh đến muộn, và một số giáo viên đang chạy xe vào trường.
“Là Ôn Uẩn Chi à?” Một chiếc xe hơi màu đen từ từ dừng lại trước mặt cô, cửa sổ xe hạ xuống, một gương mặt xinh đẹp thanh tú hiện ra. Bà vừa tò mò vừa đoán vừa nhìn chằm chằm Ôn Uẩn Chi.
“Bởi vì người cô yêu không có ở đó. Anh ấy ở đây nên cô quay về.” Một giọng nói dịu dàng từ quá khứ truyền đến tâm trí cô, Ôn Uẩn Chi vừa bất ngờ vừa vui sướng: “Cô Dương?!” Cô chạy nhanh lên đằng trước.
“Thật sự là cô rồi!” Mặc dù mười năm trôi qua, nhưng dáng vẻ của Dương Uyển Thanh vẫn không thay đổi nhiều, chỉ có khóe mắt lộ ít vết chân chim nhàn nhạt. “Sao em lại ở đây? Không phải em đang ở Pháp sao?” Bà vừa tò mò vừa phấn khích hỏi cô

“Em có chút chuyện nên đến đây.” Ôn Uẩn Chi mỉm cười. Cô nhìn người đàn ông ngồi ở ghế lái, đối phương trông mảnh khảnh, già giặn, gương mặt trắng nõn. Chắc đây là người yêu của cô Dương.
Dương Uyển Thanh giới thiệu hai người với nhau: “Đây là vũ công Ôn Uẩn Chi mà em nhắc với anh trước đây, mấy năm trước em ấy có đến trường chúng ta học. Uẩn Chi, đây là người yêu cô, Tô Mộc Thanh.” Người đàn ông gật nhẹ đầu xem như chào hỏi với Ôn Uẩn Chi.
Ôn Uẩn Chi cười nhẹ: “Chào sư công[2].”
[2] sư công là cách gọi chồng của cô giáo
Cách xưng hô này khiến người đàn ông mỉm cười. Dương Uyển Thanh cũng bật cười, “Em xem anh ấy già rồi.”
Ôn Uẩn Chi cười cười: “Bây giờ cô có lớp không? Có tiện nói chuyện không ạ, em muốn hỏi cô chút chuyện.”
Dương Uyển Thanh trống hai tiết đầu, tỏ vẻ không thành vấn đề. Bà ấy xuống xe, đóng cửa lại rồi chào tạm biệt với chồng mình.
Tô Mộc Thanh quay đầu xe rồi chạy ra khuôn viên trường. Ôn Uẩn Chi và Dương Uyển Thanh đi đến văn phòng cô Dương.
Vị trí Văn phòng của Dương Uyển Thanh vẫn giống hệt mười năm trước, nhưng bên trong đã sửa sang lại. Hai người hàn huyên về tình hình bản thân gần đây, chợt Ôn Uẩn Chi hỏi thăm về Cố Viêm Sinh
“Em nói Cố Viêm Sinh?” Dương Uyển Thanh nhớ lại: “Cô không rõ nữa. Cô chỉ nghe giáo viên khác nói cậu ấy khi đó đã nghỉ học. Điều đó thật đáng tiếc cho nhà trường.”
Ôn Uẩn Chi đã đoán được kết quả cũng sẽ như vậy nhưng cô vẫn cảm thấy tiếc nuối.
“Em đến đây là vì tìm cậu ấy à?” Dương Uyển Thanh cười khanh khách mà ghẹo cô.
Cho dù là có bao nhiêu tuổi, đã là đàn bà con gái thì vẫn thích hóng chuyện. Trong mắt Ôn Uẩn Chi chợt hiện lên sự bất lực, cô gật đầu và “ừ” một tiếng.
Mặc dù đã hơn ba mười, nhưng Dương Uyển Thanh vẫn có hơi thở của những người trẻ. Cách nói chuyện ngọt ngào, trong trẻo: “Nhìn em thế này, có vẻ như Cố Viêm Sinh năm đó không phải là đơn phương.”
Ôn Uẩn Chi ngây ra một lát, “Cái gì?”
Dương Thanh Uyển cảm thán: “Không phải em mượn phòng tập để luyện múa sao. Hai lần cô đi qua để lấy đồ thì vô tình bắt gặp cậu ấy nhìn lén em tập múa.”
Thiếu niên tuấn tú nhìn trộm bị người khác bắt gặp, mặt đỏ tai hồng làm bộ làm tịch bỏ đi. Bà ấy không nhịn được mà cười nhẹ, cảm khái yêu thầm tuổi mới lớn thật đẹp làm sao.
Ôn Uẩn Chi thầm rung động, nắm chặt ngón tay. Năm đó, cô cảm giác Cố Viêm Sinh có ý với mình. Đã nhiều năm trôi qua, theo năm tháng, cô càng hiểu rõ hơn về tình cảm đã từng tồn tại giữa hai người chúng ta.
Cô có chuyện phải làm nên không ở lại lâu với Dương Thanh Uyển. Hai người để lại phương thức liên lạc rồi chào tạm biệt nhau.
Cô gọi cho Cố Viêm Sinh, Tạ Phi, Diệp Lưu và Lưu Dương. Nhưng tất cả đều là số không còn sử dụng. Chu Toàn, La Ngọc Anh đều trả lời như Ngô Phương Châu.
Cô dựa theo địa chỉ mà Ngô Phương Châu đưa, đi thẳng đến nhà Diệp Li. Song, Diệp Li lại không có ở nhà, trong nhà chỉ có anh trai và bác dâu. Hai người đều nói rằng sau khi Diệp Li ra ngoài học đại học, sau đó thì ở lại làm việc, chỉ về nhà một lần vào dịp Tết.
Cô hỏi hai người số điện thoại hiện tại của Diệp Li. Rời khỏi nhà Diệp Li, cô đứng trước một cửa hàng rồi gọi điện thoại cho Diệp Li.
Đầu dây bên kia rất nhanh đã nhận máy. “Alo.”
Cô nhìn dòng người dòng xe lướt qua. “Cho hỏi có phải Diệp Li không? Tôi là Ôn Uẩn Chi.”
“…Ôn Uẩn Chi?”
Diệp Li vẫn nhớ cô. Nghe cô nói xong mục đích tìm cô ấy: “Tôi cũng là nghe từ người khác mới biết tin cậu ấy đã thôi học.” Ý trong lời nói, cô cũng không biết Cố Viêm Sinh ở đâu.
“Cậu đã từng tìm anh ấy chưa?” Ôn Uẩn Chi nhớ khi ấy Diệp Li rất thích Cố Viêm Sinh.
Diệp Li nói: “Tôi đã đến nhà cậu ấy mấy lần nhưng cậu ấy không ở đấy.”
Cô hỏi cô ấy có phương thức liên lạc của Tạ Phi, Lưu Dương không. Diệp Li nói mình không có, mấy năm rồi không liên lạc với hai người họ.
Ôn Uẩn Chi thở dài, tiếp tục hỏi: “Vậy người dì sửa quần áo của cậu ấy thì sao, dì mà có tiệm gần trường THPT trực thuộc đại học năm đó ấy. Cậu có biết dì ấy ở đâu không?”
Diệp Li nhớ lại: “…Hình như dì ấy tên là Trương Huệ. Tới nhớ nhà dì ấy gần trường nghề. Không biết bây giờ có còn ở đấy không.”
Không dễ gì có được tin tức này, Ôn Uẩn Chi cảm kích nói cảm ơn. Diệp Li nói không có gì. Còn nói: “Khi ấy tuổi trẻ bồng bột, thiếu chín chắn nói với cậu vài chuyện hơi buồn cười. Bây giờ nghĩ lại thấy mình thật trẻ con.”
Thời gian đã trôi qua lâu đến vậy, mọi người đều đã trưởng thành. Ôn Uẩn Chi cười nhẹ, hỏi: “Bây giờ cậu còn…”
Biết cô muốn hỏi gì, Diệp Li lập tức trả lời: “Bây giờ tôi có người yêu rồi. Mười năm rồi, sao còn có thể thích cậu ấy được chứ.”
Mười năm rồi, sao còn có thể thích cậu ấy được chứ. Câu nói này khiến Ôn Uẩn Chi ngây ra. Năm tháng vô tình có thể làm tình yêu biến mất, hơn nữa đây còn là tình cảm thời học sinh ngây ngô.
Cô không biết Cố Viêm Sinh vẫn còn thích cô hay không. Cô chỉ biết mình vẫn còn thích anh ấy. Cô đã đi đến bước này thì không thể bỏ dỡ nửa chừng. Nhất định phải tìm được anh ấy. Không vì điều gì, chỉ để an lòng.
Cô nghe thấy Diệp Li tiếp tục nói: “Mặc dù Cố Viêm Sinh đẹp trai, thông minh. Nhưng tính cách lại nhàm chán, bạn trai bây giờ của tôi thú vị hơn cậu ấy nhiều.”
Anh ấy không phải là rất nhàm chán. Cô thầm nghĩ.
Diệp Li còn đi làm nên không nói nhiều với cô. Sau khi chào tạm biệt, hai người ngắt cuộc gọi. Ôn Uẩn Chi bắt taxi đến trường nghề.
Cô có cảm giác, nếu như cô tìm được Trương Huệ, cô sẽ biết được tin tức của Cố Viêm Sinh.
Tác giả có lời muốn nói: Thật sự là tôi rất muốn viết cho hai người gặp nhau nhanh nhanh, nhưng mà viết ra thì cứ như rồi ó ( ̄▽ ̄")
PS: Tiệm ăn sáng kia là nơi Cố Viêm Sinh và Tạ Phi từng đi qua.
Xiaoxin: có lẽ mấy bạn sẽ thắc mắc là trong thoại nói về Cố Viêm Sinh thì lúc là cậu lúc là anh. Mình để vậy vì mọi người gần như đã quên Cố Viêm Sinh, ký ức chỉ dừng về ở thời cấp 3. Còn đối Ôn Uẩn Chi, Cố Viêm Sinh vẫn luôn trong lòng cô, chỉ là cô không thể hiện ra cũng như không nhắc đến và cô cũng nghĩ mình đã quên mất Cố Viêm Sinh.
 


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.