Con người lão Thẩm nhìn có vẻ cây ngay không sợ chết đứng, đương nhiên thực tế cũng vậy, mồm miệng thường chẳng bao giờ nhả ra nổi câu nào tốt lành. Có điều mấy năm nay đã đỡ hơn rồi, trong đó chắc chắn có một phần lớn công lao của tôi. Tôi cảm thấy bản thân xứng đáng nhận được huy chương cống hiến cho đời.
Ồ, tạm thời không nhắc đến vấn đề này, tôi đề nghị chuyện trao thưởng để sau bàn kỹ hơn.
*
Mặc dù lão Thẩm nhìn như đầu đội trời, chân đạp đất, nói chuyện hay làm việc cũng ngang ngược đến độ khiến tôi phải nghiến răng kèn kẹt, nhưng mà con người em ấy thì....
Em sợ xem phim kinh dị. Đây là kết luận tôi đúc rút được sau nhiều năm chung sống với em. Nếu không phải tôi quan sát tỉ mỉ tinh tế thì chắc cũng chẳng phát hiện nổi.
Thật ra tôi cũng không thích xem phim kinh dị lắm, chỉ là thỉnh thoảng nổi hứng, tìm chút cảm giác giật gân, kích thích hoặc là muốn xả stress thì mới xem phim kinh dị.
Thẩm Thần Hàm chưa bao giờ xem phim kinh dị cùng tôi. Cho dù tôi kéo lấy tay bắt em phải xem cùng thì người này cũng có thể tìm ra cả trăm cái cớ chứng tỏ mình rất bận rộn, bận đến không rời ra được.
Đây là kết luận tôi đúc rút ra được sau khi quan sát từ nhiều góc độ. Kết hợp với những ngày sau đó, tôi nhiều lần tìm cách kiểm chứng, cuối cùng đã có thể cộp dấu xác nhận.
Thẩm Thần Hàm không dám xem phim kinh dị.
Em từng viện đủ mọi lý do hợp lý như đi tắm, đi vệ sinh, đi giặt đồ, đi xem tài liệu, đọc sách, làm việc, họp online, vân vân để từ chối tôi. Em bảo đi tắm, đi vệ sinh, tôi nói "anh đợi em". Em bảo đi giặt đồ, tôi bảo em bỏ đồ vào máy giặt rồi quay lại xem cũng được....
Mấy cái cớ của em ngày càng trở nên quái lạ, lúc bị tôi nhìn thấu, em còn thẹn quá hóa giận, nổi khùng một trận với tôi.
Tất nhiên tôi không thể chiều theo em ấy được!
Tôi ôm lấy em, cùng nhau xem bộ phim kinh dị đầu tiên trong đời kể từ sau khi em thành niên. Thật ra bộ phim ấy chẳng đáng sợ tí nào, tôi đã tỉ mẩn chọn lọc trong những bộ phim mình đã xem, chọn ra bộ đỡ kinh dị nhất, thậm chí còn có chút hài hước để thưởng thức cùng em.
Suốt ba ngày sau hôm xem phim, trong nhà lúc nào cũng đèn đuốc sáng trưng. Ban đêm, nếu lỡ uống nhiều nước mót vệ sinh, Thẩm Thần Hàm cũng phải đánh thức tôi dậy đi cùng.
Thậm chí buổi sáng sau khi thức giấc, em cũng phải gọi tôi dậy vì trong nhà quá yên ắng. Buổi tối nếu tôi lỡ ngủ trước, em cũng phải gọi dậy cho bằng được.
Trải qua ba ngày bị giày vò, tôi thậm chí có ảo giác rằng Thẩm Thần Hàm không phải sợ mà đơn thuần chỉ là muốn báo thù việc tôi bắt em xem phim kinh dị.
Từ đó trở đi, tôi quyết định không bao giờ kéo em cùng xem phim kinh dị nữa.
*
Mấy hôm trước là rằm tháng bảy âm lịch, buổi sáng tôi còn chú ý dặn em hôm nay là rằm cúng cô hồn, buổi tối tan ca nhớ về sớm.
Ấy thế mà trong cái rủi có cái xui, buổi tối em tăng ca đến hơn mười một giờ, dừng xe ở một chợ đêm cách nhà xa lắc xa lơ, còn vờ vịt gọi cho tôi hỏi: "Anh ăn đêm không?"
Mẹ kiếp, tôi bị em cấm ăn đêm cả năm nay rồi, giờ còn gọi hỏi tôi có ăn đêm không. Tôi đang ngồi ở nhà đợi em, dùng ngón chân để nghĩ cũng biết em không dám đi qua đoạn đường vắng người nên muốn tôi qua đón.
Nhưng mà tiên sư em ấy lái xe cơ mà? Lái thẳng vào gara rồi nhảy vào thang máy lên nhà không phải xong chuyện rồi sao?
Tôi nói: "Không ăn, anh vệ sinh đánh răng xong, chuẩn bị đi ngủ rồi."
Thẩm Thần Hàm lập tức nổi đóa: "Em còn chưa về, anh ngủ gì mà ngủ?"
Tôi thay đồ, tỉnh bơ nói: "Chưa ngủ, còn không phải đang căng mắt đợi em về đây?" Tôi nhịn cười: "Sao vậy, em đói à? Vậy mua rồi mang về nhà ăn đi, hơn mười một giờ rồi. Không phải anh đã bảo em hôm nay là rằm cô hồn phải về sớm sao, gì mà thèm ăn vậy?"
Thẩm Thần Hàm tức giận: "Sư bố anh...."
Tôi ngay lập tức tỏ thái độ: "Anh cúp máy đây."
Thẩm Thần Hàm: "Không được!"
Tôi: "Tại sao?"
Em: "Không được là không được! Anh qua đây đón em về!"
Tôi: "Gì cơ? Nghe không rõ."
Em: "Mẹ kiếp, anh đừng đùa nữa! Mau đến đón em!"
Tôi nhịn cười: "Ăn nói cho đàng hoàng."
"......" Bẵng một lúc lâu, Thẩm Thần Hàm cố gắng mềm giọng xuống, nhưng em không tài kìm hãm được cái nết của mình, kêu lên khiến tôi nghe mà buồn cười: "Lão Cố, lão Cố, anh nhanh đến đón em đi mà..."
Tôi ậm ừ, quẹo ra khỏi cửa khu: "Em đứng ở chỗ tượng điêu khắc đó đợi anh, độ năm phút nữa anh tới."
Thẩm Thần Hàm: "Được, anh nhanh chút." Qua một lúc, em lại hỏi: "Có cần mua gì đó cho anh ăn không? Không phải tối qua anh nói muốn ăn xiên nướng sao?"
"......" Tôi: "Không phải em không cho anh ăn à?"
Thẩm Thần Hàm bắt đầu càm ràm: "Ăn nhiều không tốt cho sức khỏe, hệ tiêu hóa của anh vốn đã kém. Tối ăn nhiều rồi đi ngủ, rối loạn nhu động dạ dày thì lại càng không tốt."
"......" Tôi vừa tức vừa buồn cười: "Vậy sao em còn bảo mua cho anh ăn?"
Thẩm Thần Hàm không chút ngượng ngùng đe nẹt tôi: "Em cũng không ngờ là anh dám ăn."
Tôi: "Không muốn đi đón em nữa làm sao đây, giờ anh quay về cho em đứng trước tượng điêu khắc chờ cả đêm luôn nhé."
Em lại sốt ruột lên tiếng: "Anh đến chưa vậy, gần mười hai giờ rồi này, mấy người ở đây ăn xong sắp về luôn rồi."
"Đến rồi đến rồi." Lúc tôi đến cửa chợ đêm, thấy cả con đường còn sáng đèn, không ít người vẫn đang ngồi ăn. Thẩm Thần Hàm thấy tôi liền chạy lại.
Tôi hỏi em: "Xe đỗ ở đâu rồi?"
Em bước tới, nắm lấy tay tôi, ghé sát tai tôi, nói: "Đỗ ở đây, sáng mai em qua lái xe đi."
Tôi nắm lấy em, đi ngược trở về. Âm thanh của chợ đêm xa dần, ánh sáng cũng mỗi lúc một leo lét. Thẩm Thần Hàm bỗng hỏi tôi: "Anh có ngửi thấy mùi gì trên người em không?
Tôi ghé gần lại, ngửi ngửi: "Có mùi gì đâu, bao nhiêu ngày em chưa tắm rồi?"
Thẩm Thần Hàm: "Tào lao, có ngày nào mà em không tắm?"
"......" Ồ.
Thẩm Thần Hàm: "Anh ngửi kỹ lại xem."
Tôi nghiêng người, rúc vào cổ Thẩm Thần Hàm, mùi dầu gội và sữa tắm vẫn như thường lệ, tôi nhìn em: "Ngửi thấy rồi"
Thẩm Thần Hàm liếc xéo tôi: "Em đứng ở chỗ thoát gió hơn mười phút, trên người toàn mùi thì là!"
Tôi lại sáp tới ngửi cho kỹ. Em không nói, tôi cũng chẳng ngửi ra. Nói rồi chợt phát hiện quả nhiên toàn là mùi thịt nướng thì là, nước bọt bất giác tiết ra.
Đợt đầu năm tôi về quê ăn quá nhiều thịt cá, đến lúc vào bệnh viện vì viêm dạ dày mới phát hiện ở nhà mình ăn uống hết mực thanh đạm. Thẩm Thần Hàm không cho tôi đi mua đồ ăn một mình, lúc nào cả hai cũng cùng nhau đi. Vì vậy nguyên liệu lúc nào cũng phải qua sự chọn lọc của em, đủ tư cách mới được vào giỏ hàng.
Nhiều lần tôi phàn nàn em chuyện bé xé ra to, riết rồi lặp lại trọn bộ quy trình trở mặt, cãi nhau, bỏ nhà đi bụi, làm hòa. Cuối cùng, em đỏ hoe mắt, nói rằng không muốn sức khỏe của tôi suy yếu, còn muốn bên tôi lâu thật lâu. Tôi lập tức mềm lòng, bắt đầu kiểm điểm lại sự thiển cận không biết điều của mình. Em muốn tôi ăn uống lành mạnh, còn chẳng phải vì muốn tốt cho tôi sao?
Vì vậy, thói quen ăn uống lành mạnh ấy được duy trì đến tận bây giờ. Lâu rồi cũng không cảm thấy có vấn đề gì nữa, thình thoảng cuối tuần ra ngoài ăn còn không quen.
*
Tôi ậm ừ, cảm thấy Thẩm Thần Hàm càng có tuổi càng dông dài. Hồi hai mươi mấy tuổi, lúc nào tôi cũng phải lải nhải mãi mới thấy con người cao quý kênh kiệu này ừ một cái, bày tỏ đã nghe thấy. Nghĩ đến đây, lại thấy hơi buồn cười. Thời gian trôi nhanh quá, khiến tôi chẳng còn nhớ được hết dáng vẻ ban đầu của em nữa.
Thẩm Thẩn Hàm nhấc tay nhìn đồng hồ, còn mười mấy phút nữa là đến mười hai giờ.
Tôi nổi ý xấu ghé bên tai em cười: "Nói đến cúng cô hồn, ở quê anh có chuyện này, kể về một chị...."
Tôi mới rủ rỉ được nửa câu đầu, nửa câu sau còn chưa kịp bịa xong, Thẩm Thần Hàm đã bất thình lình phản kích, tung chiêu sư tử gầm.
Tôi đang định cười thì bị em nhào tới cù lét: "Tổ sư anh bị khùng hả!"
Tôi vừa chạy vừa né, vừa xích ra được vài bước, em đã chạy lại giữ lấy tôi. Tôi hễ dừng chân là lại bị em cù, chỉ đành tiếp tục vừa chạy vừa né.
Cứ thế về đến tận cửa nhà. Cửa vừa mở, tôi kéo Thẩm Thần Hàm vào đè lên cửa, hít ngửi mùi trên người em. Mùi thì là sớm đã bay hết, chỉ còn lại mùi dầu gội, sữa tắm rất đỗi quen thuộc.
Còn có mùi của Thẩm Thần Hàm
Tôi cúi người hôn em: "Để anh nếm thử Thẩm Thần Hàm vị thì là nào."