Sau khi cụ lớn Thẩm ngày càng biếng nhác rửa bát xong, thoắt cái đã xuất hiện sau lưng tôi. Lúc con game chuyển cảnh thì thấy em lù lù đằng sau với vẻ mặt lạnh lùng. Tôi đang định an ủi em trong lúc chờ game chạy thì thấy em bĩu môi: "Ngoài game ra anh không còn việc gì làm nữa à?"
Ý gì đây! Lòng tôi không khỏi buồn bực, đúng là nằm không dính đạn mà. Em vô duyên vô cớ quát tháo tôi, tôi cũng đã khoan dung độ lượng chẳng tính toán gì rồi, vậy mà giờ em lại còn soi mói tôi. Sống kiểu này thì sao sống nổi đây nữa hả trời!
"Lão Thẩm à." Tôi ngẩng đầu, liếc nhìn em. "Anh nghĩ em cũng không thể đến tháng được, chắc không có hội chứng tiền kinh nguyệt tổng hợp gì đó đâu nhỉ?"
Mí mắt Thẩm Thần Hàm giật giật, lại định nổi điên. Tôi khổ quá đi mất, khổ hơn cả khổ qua. Nhưng tôi phải ra đòn phủ đầu trước, mất gì chứ không thể mất oai được: "Làm gì thế! Em lại định mắng anh đấy à? Tự em nghĩ ra một cái cớ thích đáng đi rồi hẵng đến cãi nhau với anh!"
Thẩm Thần Hàm bị tôi chặn họng, giơ tay lên tựa hồ muốn tác động vật lý với tôi. Tôi lập tức nhảy dựng lên khỏi bàn máy tính, chạy đến bên giường cầm lấy gối của mình rồi lao tọt ra khỏi phòng: "Anh tự mình kiểm điểm lại, tối nay anh ngủ phòng cho khách."
Thẩm Thần Hàm đằng sau cầm chiếc gối còn lại ném về phía tôi. Nhưng thần kinh vận động của tôi ổn áp lắm, đã chạy được mấy mét rồi, thành thử chiếc gối em ném qua cũng chẳng chạm đến tôi, chỉ nghe em giận dữ quát lên sau lưng mình: "Mẹ kiếp, lão Cố, anh càng sống càng thụt lùi đấy à? Qua mấy ngày nữa em phải bón sữa cho anh luôn đúng không?"
"Tiên sư, em có sữa cho anh uống không mà nói?" Tôi vừa ôm gối chạy về phòng cho khách còn không quên tranh thủ cãi lý.
Vừa vào phòng cho khách, khóa cửa lại, tôi liền nghe thấy bên ngoài có tiếng lão Thẩm đạp cửa: "Tổ sư, anh ra đây ngay!"
Tôi đứng bên trong nghe tiếng em đạp cửa có hơi buồn cười. Đối với tôi, cái sự tác oai tác quái trình độ này của lão Thẩm còn chẳng được tính là cãi nhau. Con người em trái tính mười năm như một, chẳng bao giờ nói ra lời muốn nói. Người khác không đoán được em muốn gì, em lại thẹn quá hóa giận.
Bây giờ em thẹn quá hóa giận như thế này, chỉ cần tôi ghẹo vài cái là thôi. Tôi đứng bên trong nghe em đập cửa liên hồi, bỗng nghe em quát lớn: "Mẹ kiếp, anh ngủ phòng cho khách cả đời đi, đừng có ra ngoài nữa!"
Lúc này tôi mà lên tiếng thì em có thể "pặc pặc pặc" đem chuyện mười năm trước lần đầu chúng tôi gặp nhau, tôi giẫm phải dây giày của em, suýt nữa ngã dập mặt cuối cùng còn kéo đứt mấy cái nút áo của em ra để chửi tôi.
Chuyện khác không thấy em nhớ rõ, ba cái chuyện mất mặt của tôi thì lại nhớ rõ mồn một.
Mãi không nghe thấy bên ngoài có tiếng gì. Tôi nghĩ em tức giận bỏ đi rồi, bèn chuẩn bị mở cửa ra xem thì nghe thấy tiếng đạp cửa, sau đó lại không nghe thấy gì nữa.
Tôi lại đứng trong phòng đợi thêm mấy phút rồi lén lút hé cửa thì giật mình thấy em ngồi xổm dưới đất trước mặt tôi. Không biết cụ lớn này lại làm sao, tôi vội vàng mở cửa ghé lại: "Làm sao vậy?". Quay người sang, mới thấy Thẩm Thần Hàm đang gục đầu, tay bít ngón chân mình. Em nhìn tôi đi ra với đôi mắt đỏ hoe rồi hằn học nói: "Mẹ kiếp, anh có giỏi thì cả đời đừng có ra ngoài nữa! Kiểu gì cũng có ngày ông đây dỡ luôn cái cửa phòng này!"
"......" Tôi ngồi xổm xuống, gỡ bàn tay đang bít ngón chân của em ra, mới phát hiện tên này đạp cửa đến sưng cả chân luôn. Tôi cạn lời. Sự cạn lời này còn kèm theo chút xót xa nực cười: "Em đạp cửa thì mang dép vào mà đạp, chưa thấy ai tự hành mình như em." Tôi dìu em đứng dậy, đỡ em ngồi lên sô pha rồi xoa nắn ngón chân em: "Có gãy xương không?"
Thẩm Thần Hàm hít thở sâu, giọng điệu ấm ức: "Đạp bay dép rồi." Lúc tôi xoa ngón chân, em lại xuýt xoa: "Đau..."
Tôi ngẩng đầu nhìn em, tận tình khuyên bảo: "Chìa khóa dự phòng treo trên tường đó, em đạp cửa làm gì?"
Thẩm Thần Hàm lúng búng nói: "Không nhớ nữa."
Tôi còn định bảo, không phải trí nhớ em tốt lắm sao, lúc chửi tôi thì lông gà vỏ tỏi, chuyện to chuyện nhỏ gì cũng nhớ rõ thế, vậy mà trong nhà có chìa khóa dự phòng lại không nhớ. Nhìn bộ dạng đáng thương của em tôi cũng không nỡ thêm mắm dặm muối nữa.