Cố Sự

Chương 167: Ngày Mưa Gió.



Chương 167: Ngày Mưa Gió.

Trường An giải quyết xong chuyện của Tiểu Hắc Ngư, hai người cũng không nén lại sau núi quá lâu, hôm nay không câu được cá, lại xảy ra quá nhiều chuyện làm cho hắn có chút mệt mỏi.

Trở lại Kỳ Liên Sơn, hắn cùng Tiểu Hắc ăn bữa tối cùng ba cân thịt bò mà Thiên Ảnh hôm trước mang đến, công nhận ba cân thịt bò mà Thiên Ảnh mang đến ăn rất ngon, so với thịt vịt nhà Trương Đồ Tể ngon hơn rất nhiều.

Ăn xong bữa tối hắn cũng không có gì để làm, ban đêm chính là thời khắc hưởng thụ cuộc sống, một đĩa đậu phộng rang, cùng một bình rượu nhỏ cùng Tiểu Hắc nhìn ngắm bầu trời đêm vô cùng yên tĩnh mà dịu dàng.

Sáng sớm hôm sau vẫn như thường lệ, đám Tiểu Hỏa Tử lại lên núi đi học, Thiên Ảnh cũng xuất hiện cùng đám hài tử, hắn cũng không hiểu nàng tại sao thường xuyên đến nơi này, hắn đơn giản chỉ là muốn dạy cho đám hài tử đọc sách viết chữ, còn lại thì cũng không có chuyện gì quá tốt.

Buổi sáng dạy xong học trò hôm nay hắn không kể chuyện, đám hài tử ở lại một lát cảm thấy nhàm chán liền xuống núi, hắn cũng không nói gì chỉ nhẹ nhàng mỉm cười, buổi trưa ăn cơm cùng Tiểu Hắc, ngồi trên chiếc ghế dựa mà đọc sách một cách bình thường như hằng ngày.

Buổi chiều hoàng hôn vừa xuống, hắn cảm thấy hôm nay bầu trời rất đẹp liền đi ra sau núi phác họa hoàng hôn lặng xuống. Tiểu Hắc cảm thấy rất nhàm chán không ở cùng hắn, Tiểu Hắc đi tới hồ nước nhỏ cùng Tiểu Hắc Ngư trò chuyện.

"Tiểu Hắc Ngư, ngươi từ đâu tới, sao lại lưu lạc đến nơi này?" Tiểu Hắc nằm trên mặt đất nhìn xuống nước hỏi.

Tiểu Hắc Ngư nghe thấy giọng nói uy nghiêm của Tiểu Hắc, hắn từ dưới nước bơi lên vội vàng trả lời.

"Tiền bối, ta là một con cá nhỏ của Hắc Hà Sông, năm năm trước bị mưa cuốn trôi đến nơi này, hằng ngày nghe Tiên Sinh dạy học, đánh đàn từ đó sinh ra linh trí".

"Trận mưa năm năm trước không ngờ lại mang ngươi đến nơi này, đây cũng xem như tạo hóa của ngươi!" Tiểu Hắc nhớ lại năm năm trước hắn cùng Trường An đến nơi này, ngày đó đúng là một ngày mưa to gió lớn, nhớ năm đó Kỳ Liên Sơn toàn bộ tuyết đều bị cơn mưa này cuốn trôi đi toàn bộ.

Năm đó hắn cùng Trường An đến Kỳ Liên Sơn nơi này rất đơn sơ, không có thứ gì ngoài một ngọn núi tuyết hùng vĩ to lớn, sau khi Trường An đến đây hắn đào đường, trồng cây, đào hồ cá, xây nhà mới có khung cảnh tuyệt đẹp như hiện tại.

"Tiền bối, người sinh ra ở ngọn núi này sao?" Tiểu Hắc Ngư từ khi sinh ra linh trí đến nay đều quan sát hắn cùng Trường An làm rất nhiều chuyện, từ đó hắn cũng học theo hai người bọn hắn mà hành xử, mới xảy ra cớ sự bắt cóc Tiểu Niếp Niếp.

"Không phải, ta tới từ một nơi rất xa, đợi khi ngươi hóa hình hoàn hảo, ta liền dạy ngươi tu luyện!" Tiểu Hắc mỉm cười nhìn Tiểu Hắc Ngư ôn tồn nói, dù sao ở nơi này có Tiểu Hắc Ngư hắn cũng sẽ không buồn chán.

"Đa tạ tiền bối" Tiểu Hắc Ngư vui vẻ bơi một vòng tròn tỏ vẽ thiện ý.

"Ngươi ở nơi này an tâm tu luyện, không được ăn trộm cá, không được hại người hiểu chưa!" Tiểu Hắc dặn đó, ngoắc đuôi đứng dậy đi lại gần Trường An.

"Ồ, trò chuyện xong rồi, vậy về nhà thôi!" Trường An hôm nay vẽ bình minh rất thoải mái, người khác nhìn vào làm sao phân biệt được hắn là Tiên hay Phàm.

Hai người Trường An cùng Tiểu Hắc trở lại ngôi nhà nhỏ, nổi lửa lên nấu bữa tối, bữa tối của hai người cũng rất đơn giản, một nồi cháo hành cùng mấy miếng thịt bò nướng còn lại lúc buổi trưa xem như hết một ngày.

Ngày hôm sau khi hắn cùng Tiểu Hắc tỉnh lại thì trời hôm nay mưa rất to, so với trận mưa năm năm trước còn to hơn rất nhiều, bầu trời mây đen kịt, sấm sét vang vọng, cuồng phong mãnh mẽ, mưa từ trên trời xối xả mà rơi xuống.

"Kỳ lạ, bây giờ là mùa hè làm sao lại có mưa lớn như vậy?" Trường An hiếu kỳ nhìn lên bầu trời khó hiểu.

"Chủ nhân chẵng lẽ là có người độ kiếp?" Tiểu Hắc cũng không quá để ý trận mưa này.

"Làm sao có thể là độ kiếp, độ kiếp sẽ có dẫn lôi phát nổ, mà ngươi nhìn bầu trời chỉ đơn giản là mưa rất to!".

"Chủ nhân chuyện này cũng không có gì lạ, năm năm trước chúng ta đến không phải cũng mưa rất lớn sao?".

"Ừm, có lẽ ta đã quá đa nghi rồi!" Trương An cũng lắc đầu đi vào nhà, có lẽ hắn tiếp xúc với phàm nhân quá nhiều, nên không biết từ lúc nào hắn cũng đã chân chính trở thành phàm nhân.

Nói ra hắn cũng không phải Nhân Tộc, hắn sinh ra tại Mộc Giới, bản thể là một loại Cổ Thụ vạn năm tu luyện mà thành hình, hắn vì để bản thân mình không chịu người khác ức hiếp, trăm ngàn vạn năm hóa hình tu luyện, đến nay đã không biết trải qua mấy trăm cái kỷ nguyên, những người năm đó cùng hắn tranh phong cũng không còn lại mấy người.

Sau khi hắn đóng cửa trở vào nhà, thì trên bầu trời lúc này sấm chớp nổ vang càng ngày càng lớn, bầu trời lơ lững một gốc cây cháy đen, trên thân còn có vô số cánh hoa bị đánh nát, có thể thấy cái cây này bị sấm sét đánh đến nổi không còn hình dáng.

Trời mưa ngày còn to, sấm sét ngày càng lớn, mưa cứ thế liên tục mấy ngày, vì vậy đám học trò cũng không thể lên núi đi học, hắn cũng không ra khỏi nhà mấy ngày này, ở bên trong nhà cùng Tiểu Hắc ăn cơm uống rượu.

Ba ngày sau, mưa cuối cùng đã tạnh, sau cơn mưa trời sáng càng thêm sáng, tiếng chim hót líu la khắp nơi, bầu trời trong xanh mát mẻ, những ngày này đối với người phàm mà nói rất thoải mái.

Trường An đẩy cửa ra ngoài, nhắm mắt cảm nhận bầu không khí trong lành sau cơn mưa, hắn cũng không rõ từ đâu có một thơm nứt mũi lại truyền đến, không biết từ lúc nào trong sân lại có thêm một gốc đào to lớn.

Gốc đào này cao hơn trăm trượng, che phủ toàn bộ đỉnh núi, cả ngọn núi tỏa ra mùi thơm nhẹ nhàng của hoa đào, những trái đào mọng nước từ trên thân cây tỏa ra đầy Tiên Khí phiêu táng cực kỳ phi phàm.

"Kỳ lạ gốc đào này lại từ đâu đến?" Trường An rất hiếu kỳ, không hiểu tại sao dạo gần đây liên tục xảy ra mấy chuyện kỳ quặc.

"Tiểu Hắc, ngươi thử dò xét thử xem, gốc đào này là thứ gì" Trường An đi vào nhà đá vào cái mông của Tiểu Hắc một cái, sau đó đem hắn ra ngoài phân phó.

"Chủ nhân, ngươi không mở pháp nhãn mà tự xem, lúc nào cũng làm phiền đến bổn Hoàng" Tiểu Hắc có chút giận giữ không vui, mấy ngày này hắn luôn phải làm những việc phiền phức này,

"Ngoan, ta hiện tại chỉ là cái phàm nhân, làm sao có thể xem rõ được nó là thứ gì, nên nhờ đến ngươi một chút!" Trường An ngồi xuống dỗ dành Tiểu Hắc, đừng tưởng Tiểu Hắc đã sống hơn 500 vạn năm thì nó trưởng thành, Tiểu Hắc đối với hắn giống như đứa trẻ mà thôi.

"Hừ" Tiểu Hắc hừ lạnh một cái, sau đó đi lạnh gần gốc đào to lớn vừa xuất hiện trong sân nhà của hai người bọn họ.

Tiểu Hắc mở ra pháp nhãn dò xét gốc cây đào, hắn liếc mắt liền biết gốc đào này tại sao xuất hiện tại nơi này.

"Gốc đào này độ kiếp Yêu Đế thất bại, bị lôi kiếp đánh trở về bản thể, Nguyên Linh trong cơ thể gần như tan hết rồi" Tiểu Hắc có chút tiếc nuối lắc đầu.

"Độ kiếp thất bại rơi xuống Nhân Gian sao?" Trường An nhìn gốc đào có chút tiếc nuối sau đó nhìn Tiểu Hắc tiếp tục nói.

"Tiểu Hắc, ngươi cứu nó đi, dù sao tu luyện lâu như vậy cũng không dễ dàng, chết thật đáng tiếc".

"Hừ, Chủ nhân ta không rãnh, người muốn cứu thì cứu ta không cứu" Tiểu Hăc có chút giận dỗi nằm xuống, không thèm để ý đến Trường An.

Trường An cũng cười cười không nói gì, hắn đi vào nhà tranh, sau đó lấy ra một lọ thủy tinh, bên trong không biết chứa thứ gì, nhưng có thể nhìn thấy thứ bên trong lọ thủy tinh này không tầm thường.

Tiểu Hắc nhìn thấy Trường An mang theo lọ thủy tinh đi ra cũng giật mình một cái, không ngờ Chủ nhân nhà hắn lại dùng đến thứ quý giá như vậy cứu gốc này đào yêu.

"Chủ nhân, người định dùng đến Sinh Mệnh Thần Mộc cứu nó sao, không phải quá lãng phí".

"Nó đã xuất hiện ở nơi này, nó với ta cũng xem như có duyên, cứu sống nó một mạng cũng không tệ, hằng ngày lại có cây che bóng mát, có đào tiên thưởng thức cũng không quá thua thiệt" Trường An cười cười mang theo Sinh Mệnh Thần Mộc đi lại gần gốc đào, hắn chỉ nhẹ nhàng lấy ra một giọt đánh vào thân cây.

Trong chớp mắt thân cây đào lóe lên ánh sáng, thân cây sinh cơ dào dạt bùng nổ, Nguyên Linh bên trong thân cây cũng thức tỉnh, bắt đầu mở miệng nói chuyện.

"Đa tạ ân công cứu giúp" Gốc Đào vui mừng nhìn Trường An.

"Ngươi cùng ta co duyên, sau này ở nơi này cùng ta tu hành đi, sau này rất có lợi cho ngươi!" Trường An mỉm cười, sau đó quay người đi vào nhà tranh cất đi Sinh Mệnh Thần Mộc.

"Tiểu Đào giới thiệu một chút ta là Hắc Hoàng, sau này ta bảo kê ngươi, gọi ta một tiếng Đại Ca là được" Tiểu Hắc đi lại gần gốc cây ngồi xuống cùng Gốc đào trò chuyện.

"Xin chào Hắc Hoàng đại ca" Gốc Đào không dám vô lễ, liền gọi Tiểu Hắc làm đại ca.

"Tiểu Hắc người làm cái gì đó, sao lại đặt tên cho nó rồi, gọi Tiểu Đào cùng không tệ, từ nay gọi Tiểu Đào đi!" Trường An bước ra khỏi nhà tranh mỉm cười.

"Chủ nhân, chủ nhân, ta nhìn người rất thân thiết, người cũng là người của Hoa Giới giống ta sao?" Tiểu Đào nhìn thấy Trường An có một loại nào đó cực kỳ thân thiết, nhìn như đã từng gặp mặt, nhưng không biết đã gặp ở đâu.

"Ta không phải người của Hoa Giới, ta sinh ra ở Mộc Giới, bản thể của ta cũng là một gốc Thần Thụ giống ngươi, ngươi cảm thấy thân thiết cũng là chuyện bình thường".

"Được rồi, ngươi tỉnh dưỡng đi. Tiểu Hắc mở cổng lát nữa đám học trò sẽ tới" Trường An nhìn Tiểu Đào dặn dò, sau đó liếc mắt nhìn Tiểu Hắc phân phó.

Một ngày mưa to gió lớn, trong sân nhỏ của Trường An cùng Tiểu Hắc lại xuất hiện thêm một thành viên, nơi này một người, một chó, một con cá nhỏ, một gốc cây đào cứ thế trôi qua quãng thời gian buồn tẻ này.

Siêu Phẩm truyện Bóng Đá Việt Nam. Main lý trí, chịu khó. Hack không quá bá, cần rèn luyện mới có thể thành tài. Main hiện chuẩn bị sang Bundesliga. Cam đoan chất lượng nhảy hố. Mời bạn đón đọc
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.