Cố Sự

Chương 165: Ngày Mới.



Chương 165: Ngày Mới.

Trường An khép lại cuốn sách, giọng nói cũng từ từ chậm dần.

"Câu chuyện của Sở Tích Nguyệt đến đây kết thúc!".

Trường An nhìn lên bầu trời, thấy trời cũng đã tối nhưng đám học trò vẫn ở lại nghe hết câu chuyện mà hắn kể, hắn cảm thấy có chút vui vẻ, có chút hoài niệm những chuyện trước kia.

Hắn vân du biết bao nhiêu Đại Lục, vân du khắp Lục Giới, nhưng chưa bao giờ cảm thấy vui vẻ như hiện tại.

"Tiên Sinh, câu chuyện này thật sự quá ghê tợn a!" Nữ hài tử lên tiến nhìn hắn nói, trong giọng nói có chút sợ sệt.

"Các ngươi không phải muốn nghe về Tiên Nhân sao? Ta kể cho các ngươi nghe về Tiên Nhân rồi!" Trường An mỉm cười xoa đầu lên đầu tiểu hài tử.

"Nhưng mà thật đáng sợ!" Tiểu Hỏa Tử cũng lạnh cả người khi nghe hết toàn bộ câu chuyện của Sở Tích Nguyệt.

"Tiên Nhân chính là như vậy, tranh tạo hóa với trời, đoạt tạo hóa với đất, con đường Tiên Lộ dài dằng đẵng không phải các ngươi muốn bước lên liền bước lên được, đôi lúc các ngươi phải từ bỏ rất nhiều thứ, con đường trường sinh không phải ai cũng có thể thành công!" Trường An ngước nhìn lên bầu trời, bầu trời đêm tối, ánh trắng chiếu rọi cả một ngọn núi.

"Nhưng mà thành Tiên cũng rất thú vị nha!" Tiểu Hỏa Tử cười hì hì nhìn hắn nói.

"Trời cũng đã tối, các ngươi không về nhà sao?"

"Hôm nay bọn ta muốn ở lại cùng với Tiên Sinh!".

"Nhà ta không còn nhiều thức ăn cho các ngươi, các ngươi cũng nên về đi thôi!".

"Nhưng trời đã tối, chúng ta không thể trở về được, Tiên Sinh dẫn bọn ta trở về nhà được không?" Tiểu Hỏa Tử khuôn mặt có chút sợ khi nghe hắn nói đến phải xuống núi một mình, cũng phải dù sao bọn chúng cũng chỉ là hài tử 7, 8 tuổi.

"Ta không đưa các ngươi về được, để Tiểu Hắc đưa các ngươi về vậy!" Trường An thở dài một tiếng, liếc nhìn Tiểu Hắc phân phó.

"Không muốn, không muốn, Tiểu Hắc chỉ là một con chó đen, làm sao bảo vệ được bọn con!" Tiểu Hỏa Tử hai má phụng phịu, không chịu đứng dậy.

"Tiểu Hắc rất lợi hại nha, ngươi đừng lo lắng" Trường An cười cười nhìn Tiểu Hỏa Tứ nháo trò.

Bên cạnh một nữ nhân cực kỳ xinh đẹp lên tiếng nói, hắn xém chút nữa cũng quên hiện tại ở nơi này còn có người khác ngoài hắn cùng đám học trò.

"Tiên Sinh, để ta dẫn đám tiểu tử này trở về cũng được" Thiên Ảnh khuôn mặt xinh đẹp nhận việc này.

"Vậy có làm phiền đến cô nương?".

"Không phiền!".

"Được rồi, đám hài tử các ngươi cùng Thiên Ảnh tỷ tỷ trở về đi, ngày mai lại phải đến sớm đi học." Trường An gõ nhẹ lên đầu Tiểu Hỏa Tử một cái, cảnh cáo hắn đừng nên nháo trò.

"Thiên Ảnh tỷ tỷ rất xinh đẹp, vậy bọn ta cùng Thiên Ảnh tỷ tỷ đi về nhà vậy, tạm biệt Tiên Sinh" Đám hài tử hành lễ khom người một cái sau đó xuống núi cùng Thiên Ảnh trở về nhà.

Nhìn thấy bóng dàng của Thiên Ảnh cùng Hoa Bà Bà dẫn đám hài tử từ từ biến mất khỏi tầm mắt, hắn mới ngồi xuống yên tâm, ngồi xuống lật sách, uống trà.

"Chủ nhân không ăn cơm sao?" Tiểu Hắc lại gần, trời hôm nay đúng là đã tối, cơm tối của bọn hắn còn chưa chuẩn bị.

"Trời tối thế này rồi, ăn uống cái gì nữa, ta còn phải nghỉ ngơi, ngày mai đám nhóc lại náo một trận nữa cho xem!" Trường An nhìn Tiểu Hắc buồn cười, ngươi đường đường là Yêu Hoàng mà lại đói bụng.

"Vậy thôi, ta lại đi ngủ đây".

"Tiểu Hắc, ngươi không tính trở lại Yêu Giới một chuyến sao? Dù sao cũng đã hơn 500 vạn năm không gặp người nhà!" Trường An nhìn Tiểu Hắc nói chuyện, hắn không biết Tiểu Hắc có buồn hay không.

"Chủ nhân đã 500 vạn năm, những bằng hữu năm đó ta cũng đều quên hết, có lẽ cái tên Hắc Hoàng từ lâu cũng đã biến mất khỏi dòng sông lịch sử của Yêu Giới rồi" Tiểu Hắc hóa thành một nam tử ngồi đối diện Trường An cùng nhau uống trà.

"Hậu đại của ngươi biết đâu vẫn còn tìm kiếm ngươi thì sao?".

"Chủ nhân chuyện của ta cũng không muốn nhắc đến nữa, còn ngài thì sao? Không muốn gặp lại đám đồ đệ năm đó?" Tiểu Hắc nhìn hắn hỏi ngược lại.

"Bọn chúng có cuộc sống riêng của bọn chúng, việc gì phải gặp chứ!".

"Đúng rồi chủ nhân, Sở Tích Nguyệt cùng Hoàng Long là ai? Ta chưa từng nghe người nhắc đến" Tiểu Hắc từng gặp rất nhiều đệ tử của hắn, nhưng Hoàng Long cùng Sở Tích Nguyệt thì lần đầu hắn mới nghe tới.

"Hoàng Long là con cá chép nhỏ hóa thành Chân Long ta thu nhận làm Đại Đồ Đệ ở Sông Hoàng Hà, còn về Tiểu Nguyệt Nguyệt nàng tự mình bước lên Ma Thiên Sơn bái sư, thời gian đó ta vẫn còn ở Tiên Giới trốn tránh việc Thiên Nguyên nàng ấy rởi khỏi ta, nên ngươi không biết cũng là chuyện bình thường".

"Ồ, ta cũng muốn gặp hai người này một lần, lần sau rảnh rỗi liền đi tìm bọn hắn" Tiểu Hắc uống hết hớp trà, hóa lại bản thể trở lại trước cổng đi ngủ.

Trường An cũng cười cười nhìn Tiểu Hắc, tiểu tử này đúng là nhiều chuyện, đi theo hắn 500 vạn năm lại không một chút nào thay đổi.

Sáng Sớm.

Gió núi nổi lên, trong bình minh biển mâyy phiêu tán, Hắc Hà Lĩnh như có từng tòa tiên đảo nổi lên trong biển mây, gió núi lại nổi lên, ngọn núi bị che khuất trong đám mây biển, sóng biển, khí tượng thật là hùng vĩ. Thỉnh thoảng trong biển mây sẽ xuất hiện một đớm trắng nho nhỏ tráng kiệt, phóng lên trời, từ từ rơi xuống rồi biến mất, hóa thành từng đợt, từng đợt du vân là một cảnh tượng hằng ngày của Kỳ Liên Sơn.

Lúc này sáng sớm bóng hình nữ tử xinh đẹp xuất hiện, trên tay cầm theo ba cân thịt bò, đi lên núi.

Người này chính Thiên Ảnh, nàng hôm nay đến đây một mình, không dẫn theo ai, chỉ một mình đến cùng ba cân thịt, tựa hồ như ba cân thịt là cực hạn của nàng có thể mang tới.

"Thiên Ảnh cô nương, đến sớm như vậy sao?"

"Tiên Sinh, tiểu nữ có một ít thịt bò từ nhà đem đến, mong Tiên Sinh nhận lấy" Thiên Ảnh đem ba cân thịt bò để trước mặt hắn.

Thực ra những thịt bò này cũng không phải thịt bò bình thường, đều là thịt Yêu Thú cực phẩm, ba cân thịt bò đối với nàng đã là cực hạn có thể đem đến, tông môn của nàng cũng rất vất vã mới bắt được một con, nàng lấy thân phận Thánh Nữ mới nhận được ba cân mà thôi.

"Tiên Sinh, có một số việc tiểu nữ muốn hỏi không biết Tiên Sinh có thể giải đáp hay không?".

"Chuyện gì, nếu ta biết ta liền không dấu diếm!".

"Tiên Sinh, ta hiện tại tu vi cũng đã là Thiên Nhân Cảnh, không biết cảnh giới tiếp theo là gì? Mong tiên sinh giải đáp".

"Ngươi không biết việc này? Trưởng bối của Tông Môn không nói cho ngươi sao? Lại đi hỏi ta!".

"Tiền bối, trong tông môn tu vi cao nhất cũng chỉ Thiên Nhân Thượng Vị Đỉnh Phong, cảnh giới tiếp theo bọn họ thật sự không rõ!"

"Haizz, ta cũng không hiểu, các ngươi tu luyện ngay cả cảnh giới tiếp theo là gì còn không rõ, làm sao có thể bước lên con đường tu hành. Thôi được rồi ngươi đã hỏi chuyện này cũng không có gì để dấu diếm" Trường An không tin được những tu luyện giả ở Tinh Mang Đại Lục lại không rõ ràng cảnh giới tu luyện.

Hắn cũng hết cách đành mở miệng tiếp tục nói.

"Thiên Nhân Cảnh, Thánh Nhân Cảnh, Chuẩn Đế, Đại Đế, Tán Tiên".

"Tiên Sinh không phải là Nhân Tiên Cảnh như trong câu chuyện Tiên Sinh đã nói sao? Sao lại có Tán Tiên Cảnh?" Thiên Ảnh tuy không biết cảnh giới phia trên Thiên Nhân Cảnh là gì, nhưng nàng biết rõ cảnh giới khi phi thăng thành tiên, dù sao nàng cũng nghe toàn bộ câu chuyện về Sở Tích Nguyệt nên nàng rất rõ ràng.

"Tán Tiên chính là những người độ kiếp phi thăng thất bại, may mắn giữ được một mạng mới gọi là Tán Tiên. Tán Tiên chia mười hai cảnh giới nhỏ, từ Nhất Kiếp Tán Tiên đến Thập Nhị Kiếp Tán Tiên, sau khi đạt được đỉnh phong của Thập Nhị Kiếp Tán Tiên lần nữa độ kiếp phi thăng thành Huyền Tiên Cảnh, đây cũng xem như một con đường tu luyện mạnh mẽ ở Nhân Gian".

"Tán Tiên so với Nhân Tiên thì ai mạnh hơn ai?" Thiên Ảnh cũng hiếu kỳ hỏi rõ.

"Tán Tiên lấy Linh Khí tu hành, Nhân Tiên lấy Tiên Khí tu hành, ngươi nghĩ ai mạnh hơn?".

"Tiên Sinh, ta minh bạch!".

"Được rồi, ngươi có thể xuống núi, hôm nay ta chỉ dạy học, không kể chuyện!".

"Tiên Sinh, ta còn một chuyện nữa muốn hỏi!".

"Chuyện gì, trời sắp sáng, ta còn phải dùng bữa!".

"Tiên Sinh, ta tu luyện đã mấy trăm năm, ta cũng không hiểu rõ cái gì là đúng, cái gì là sai, rốt cuộc đúng sai là như thế nào, câu hỏi này đã làm ta ray rức mấy trăm năm, ta rất khổ tâm không biết đối diện với nó như thế nào?" Thiên Ảnh vừa nói tuôn ra những đau buồn trong lòng, có một số việc nàng muốn giải quyết, nhưng lại không rõ nên làm như thế nào.

"Đúng sai? đúng sai không quan trọng, quan trọng là ngươi muốn làm thế nào? Đúng cũng được mà sai cũng được, ngươi nghĩ nó đúng nó liền là đúng, ngươi nghĩ nó là sai nó liền sai, những việc ngươi làm đừng trái với lương tâm của ngươi là được, thế gian này không có đúng sai tuyệt đối chỉ là ngươi nhìn nhận thế nào mà thôi, đừng hối hận là được!".

"Đa tạ Tiên Sinh!".

"Không có gì, rời núi đi!"

Thiên Ảnh bóng dáng cũng đã biến mất, mặt trời cũng đã lên trên đỉnh đầu, nhìn ba cân thịt trên bàn mà không thể làm gì hắn cũng buồn phiền một phen, hôm nay hắn liền lỡ thêm một bữa cơm, đành để dành đến trưa.

"Tiên Sinh, chúng ta tới!" Tiểu Hỏa Tử cùng một đám học trò chạy lại gần hắn khom người hành lễ.

"Tiểu Hỏa Tử hôm nay lại tính bày trò gì đó?" Trường An nghiêm túc nhìn hắn hỏi.

"Không có, Tiên Sinh người lúc nào cũng bắt nạt ta!" Tiểu Hỏa Tử khuôn mặt ủy khuất nói.

"Được rồi, vào lớp thôi!"

Một buổi sáng lại bắt đầu, một ngày mới lại đến, nhân sinh cuộc đời của Trường An lại tiếp tục, hắn vẫn ở một góc nhỏ Nhân Gian dạy học, cuộc sống của hắn cứ thế trôi qua hằng ngày, có người sẽ nói vô vị mà nhàm chán, nhưng đây mới là cuộc sống chân chính mà hắn mong muốn.

Thiên thu, vạn cổ, sách ghi tên.
Triệu hoán kỳ tài, vượt giới lên.
Nhiệt huyết dâng trào, Thiên Mệnh Chiến.
Quần long hội tụ, mấy ai quên?
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.