Quân Hoa ngồi trên sô pha bắt chéo chân, động tác uống trà hơi dừng lại, y thở dài, khóe môi gợi lên nụ cười tươi, nhẹ giọng nói:
"Cuối cùng cũng về rồi, ngươi mà về trễ hơn một chút nữa là ta đã suy xét có nên nhặt xác cho ngươi hay không đấy."
"Dong dài!"
Gần cửa phòng bệnh đột nhiên tụ lại đóm sáng màu vàng kim, người đàn ông có tròng mắt cùng màu như rắn xuất hiện giữa không gian trống rỗng đang phát sáng, quần áo của hắn đã biến mất không thấy, chỉ còn một tấm vải dài màu trắng quấn quanh xương hông, khó khăn lắm mới che được chỗ đó, một sợi dây tơ hồng xuyên ngọc châu buộc chặt tấm vải trắng tuyết bên hông hắn.
Trên khuôn mặt uy nghiệm tuấn mỹ mang theo vài vết thương, đồ đằng từ cổ chân lan tràn lên, qua đôi chân thon dài rắn chắc, cơ bắp nhô lên trên bụng nhỏ, ngực và cánh tay đang chảy máu, sau đó thuận theo cổ chạm lên gương mặt mới chút mới dừng.
Tròng mắt màu vàng kim không chứa bất kì cảm xúc gì, chỉ có nhìn xuống xem thường hết thảy, màu tóc ngắn màu đỏ sậm chải ra sau đầu, vài sợi tóc rơi xuống trán, hai bên thái dương có hai cái sừng nhỏ như hai huyết san hô.
Người trở về, đúng thật là Thiên Kích.
Quân Hoa cười cười, tiếp tục uống nước trà.
Nguyễn Hành Chu vẫn luôn đứng trước cửa sổ nhìn ra đám sương mù bên ngoài, anh nghe được tiếng động nên quay đầu lại, kinh hỉ trừng lớn hai mắt:
"Thiên Kích?!"
Thiên Kích nhìn anh một cái, đôi chân trần đột nhiên sải bước nhanh chóng đi về phía anh! Mái tóc đỏ chải ra sau, phần tua rua trên tấm vải dệt trắng như tuyết va vào nhau.
Mùi màu và sát khí chưa tan vẫn còn bừng cháy trong con ngươi, mang theo vẻ sắc bén đầy tính xâm lược!
Trái tim Nguyễn Hành Chu đập kịch liệt, nhịn không được mà lùi ra sau hai bước.
Bộp –
Lưng va mạnh lên bức tường lạnh lẽo, Thiên Kích đè lên người Nguyễn Hành Chu, bàn tay to nắm lấy gáy anh tránh cho anh đập đầu với tấm kính, cũng khiến anh phải ngước đầu lên.
"Há mồm."
Giọng nói quen thuộc vẫn trầm thấp khàn khàn như cũ.
Nguyễn Hành Chu vì khiếp sợ mà đứng hình, không phản ứng lại, Thiên Kích cúi đầu, cắn bờ môi của anh...
Nguyễn Hành Chu:... Hở?
Hở?!!!
Vì sao mới vừa về đã hôn tui?! Chẳng lẽ nào, có lẽ nào, có thể nào! Có phải biến tui trở thành nữ thần may mắn rồi không?!
Như bên nước ngoài á –
Thịt môi mềm mại bị người nọ nhẹ nhàng gặm cắn một lát, Nguyễn Hành Chu đỏ mặt, đôi mắt phát sáng.
"Chậc, em không hé miệng thì ta vào thế nào!"
Thiên Kích ngẩng đầu, nhíu mày nhìn chằm chằm Nguyễn Hành Chu, một bàn tay to khác bóp hai má Nguyễn Hành Chu, buộc anh phải chu môi như con cá vàng, cực kì buồn cười.
"Nhanh lên, để Long châu bay vào."
Bay?
À, thì ra chỉ là muốn đưa Long châu cho mình thôi.
Nguyễn Hành Chu đang đỏ mặt rung động, nghe vậy thì biểu cảm trong nháy mắt bị tê liệt, trừng đôi mắt cá chết nhìn Thiên Kích đến gần rồi sau đỏ đẩy mạnh Long châu vào miệng anh, nhưng trước khi Thiên Kích rời đi, hắn còn dùng sức chà chà môi châu trên đôi môi hồng nhạt một chút.
Máu toàn thân như tụ lại một chỗ trên môi rồi bị người ta hút hết, Nguyễn Hành Chu hơi run run, cơ thể tê tê như bị điện giật.
Anh dùng mặt gỗ nhìn Thiên Kích, khóe môi của người đàn ông mạnh mẽ lạnh lùng bỗng nhiên cong cong rồi lại nhanh chóng khôi phục về nguyên dạng, buông Nguyễn Hành Chu ra, quay đầu nói chuyện với Quân Hoa.
Nguyễn Hành Chu: "....."
Ảnh cố ý.
Nhất định là cố ý!
Anh liếm liếm môi, đau đớn trên cơ thể nhanh chóng bị xua tan theo Long châu đi vào cơ thể, chỉ để lại sự ấm áp.
"Ngụy Đa Diệp đâu?"
Thiên Kích đi đến sô pha, ngồi xuống.
Giá trị bản thân của Nguyễn Hành Chu tất nhiên sẽ không ở phòng bệnh bình thường, có TV, sô pha, trên bàn trà thấp có đặt trái cây và bộ trà cụ.
Bàn tay màu nâu nhạt cầm lấy quả táo, răng nanh sắc bén chợt lóe, quả tảo bị cắn một miếng to.
Quân Hoa uống nước trà, dùng một tư thế cực kì thả lỏng ngồi trên sô pha, nói:
"Nhóc đầu trọc đó hao hết yêu lực, ừm, ở kia kìa."
Y hắt cằm.
Thiên Kích nghiêng người, thấy trong góc phòng bệnh có đặt một chậu hoa gốm sứ lớn, hẳn là có cây phát tài đang lớn lên ngon lành bị người ta nhổ ra, tàn nhẫn ném ở một bên, một cái cây hòe nhìn rất giống người, mặt dày vô sỉ ngồi xổm trong chậu hoa như tu hú chiếm tổ, cái đầu trụi lủi, còn dùng cành cây lấy ấm nước tự tưới nước cho mình.
Ngay lúc Thiên Kích nhìn qua, cây hòe đó còn hưng phấn vặn vẹo.
Ngụy Đa Diệp: Đại lão, anh về rồi! Hoan nghênh hoan nghênh!
Thiên Kích: "..."
Thì ra lời lúc trước mà thằng nhãi này nói đều đúng hết.
"Sau khi ngươi đi thì ta và nhóc đầu trọc vẫn luôn vận chuyển linh lực cho trứng rồng trong bụng Nguyễn Hành Chu, nhưng trứng rồng thật là... không riêng gì Ngụy Đa Diệp, ngay cả ta cũng không thể không tạm thời ngồi đây để nghỉ ngơi."
Quân Hoa buông chén trà, đôi tay đan vào nhau đỡ lấy đầu gối, hỏi Thiên Kích:
"Bên của ngươi thế nào?"
Thiên Kích trả lời:
"Ta bị thương nhẹ, linh lực của Mãng Quân không tồi, nhưng ta có thể nhìn ra hắn không có kinh nghiệm thực chiến gì, rất nhanh hắn đã bị ra cắn trúng mạch máu, sau đó lột da giao long đào tẩu."
"Đào tẩu?"
Ngươi cảm thấy ta sẽ tin à? Quân Hoa cười, hừ một tiếng, đôi mắt đào hoa híp lại:
"Ta coi như hắn đã đào tẩu."
Thiên Kích cong khóe môi:
"Nhưng hắn đã để lại cho hắn hang ổ Vân Trầm, ta đã đi qua."
"Sớm đã vườn không nhà trống rồi đúng không."
Quân Hoa cắt ngang lời hắn.
"Ừm, nhưng Vân Trầm chạy rất vội nên đại đa số đồ đạc ả đều không dọn theo."
"Ừm – Hửm!? Nên ngươi sẽ không – "
Quân Hoa hiểu ra trừng lớn đôi mắt, Thiên Kích lười biếng dựa lưng lên sô pha, khóe môi nhếch lên tràn ngập vẻ thích thú tàn ác, hắn giơ tay búng một cái, phía sau lưng vẽ ra một cái miệng hang động!
Đinh linh leng keng
Những chiếc hộp được chế tác tinh xảo xếp thành một ngọn núi nhỏ.
Á đù, á đù, a a a a a!!!
"Ông trời của con ơi... chúng ta giàu rồi..."
Quân Hoa há to miệng, ngơ ngẩn đứng lên, nỉ non:
"Bây giờ ta rất muốn nhìn cái bản mặt của Vân Trầm, chắc ả cay đến điên rồi!?"
Phòng chừng tất cả đồ đạc mà ả cất giữ đều bị Thiên Kích dọn sạch hết ổ!
"Ai bận tâm đến ả."
Vẻ mặt Thiên Kích nhàn nhạt, hắn bị Vân Trầm hố không ít cũng nhiều, chút đồ này đã tính là gì.
Nguyễn Hành Chu che bụng nhỏ đi đến chỗ đồ đạc đó, ngồi xổm xuông lựa trước vài cái, nghĩ thầm, mấy thứ này thật sự quý báu đến vậy hả
Anh tùy tiện mở một hộp ra, bên trong là một loại linh chi lạ vẻ ngoài sáng bóng, trong giây phút mở ra, cái mùi chua đắng của thuốc nhào lên mặt anh, không biết có phải là ảo giác hay không mà bụng nhỏ đang trướng đau cũng hết không ít.
Nguyễn Hành Chu: "..."
Miễn bình luận, thắp nến cho Vân Trầm, Amen.
Vùng ngoại thành của thành phố X.
Trong một khu nghỉ dưỡng tư nhân khổng lồ, một căn phòng được ngăn cách bởi một tấm rèm tre, một người phụ nữ phẫn nộ đập hết tất cả nội thất có thể đập trong phòng, mái tóc dài rối tung rống giận như một kẻ điên, trên mặt đất đều là những đồ nội thất bằng sứ đã bị vỡ tan, những bức tranh trân quý bị xét nát.
Nhưng ả không hả giận, mấy cái thứ chó má này làm gì so với những bảo bối mà ả đã tổn thất?!
"Đáng chết, Thiên Kích đáng chết!! A a a a!"
Vân Trầm xoay người đạp lên bàn trà pha lê, nhưng mọi thứ trên đất đều bị đập nát nhừ, trái tim bị lửa giận thiêu đốt mới hiện lên một ít sáng khoái.
Ả loảng choạng đi đến trước gương, vén tóc mình lên, một khuôn mặt đầy rẫy những vết sẹo bỏng xấu xí hiện ra!
"Mặt của ta..."
Vân Trầm run rẩy dùng ngón tay mảnh khảnh xinh đẹp của mình vuốt ve phần hoàn hảo còn lại của khuôn mặt, da thịt trắng nõn non mềm cùng với đôi mắt mỹ lệ, nếu không nhìn sang má trái, thật sự đẹp đến khuynh thành.
Nhưng hết thảy đã bị hủy hoại!
Đều là do tên nhân loại kia còn có Thiên Kích bày kế hãm hại ả! Tất cả là do bọn nó sai!
Bọn chúng không những đoạt đi những thứ của riêng ả mà còn khiến ả hủy dung, bởi vì lúc ấy Vân Trầm dùng linh thể cho nên long hỏa trực tiếp đốt bỏng hồn phách của ả, vết sẹo trên mặt cho dù có đổi thêm vài tấm da người xinh đẹp cũng sẽ mọc ra lại.
"Ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua..."
Tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho những người đã tổn thương ả! Vân Trầm xõa tóc, cầm gương lên đập nát, tiếng nứt vỡ vang lên, ả hít khí, khuôn mặt dữ tợn phẫn nộ trong chớp mắt biến thành tươi cười.
Chờ sửa sang lại xong, Vân Trầm cầm mặt nạ trên đất lên, bước chân thướt tha ra ngoài.
Xuyên qua hành lang và đình viện, đi vào một phòng khác ở đằng sau, trong phòng có nam có nữ có già có trẻ, họ đều mặc một chiếc áo khoác dài màu đen có phù văn kì lạ, trong phòng đều là những đồ trang trí cổ quái như là một tổ chức tà giáo ngầm.
"Vân Trầm đại nhân!"
Những người đó khi nhìn thấy Vân Trầm, ánh mắt tỏa sáng, vây quanh đi lên, bọn họ là những tín đồ cuồng nhiệt nhất của "tổ chức", cho Vân Trầm một lượng lớn tiền tài và nhân lực, sùng bái Vân Trầm không thôi.
Nhìn những tín đồ này, khuôn mặt lạnh lùng của Vân Trầm giấu dưới lớp mặt nạ bỗng tươi cười, tuy trong lòng không muốn quan tâm đến bọn họ, nhưng giọng nói rất dịu dàng:
"Chư vị, Huyền Địa đâu?"
"Đệ tử của ngài..."
"Vân Trầm đại nhân, ta ở đây."
Một người phụ nữ vóc dáng nhỏ xinh đi từ ngoài cửa vào, đi đến trước mặt Vân Trầm:
"Ngài có gì muốn phân phó sao, Vân Trầm đại nhân?"
Vân Trầm "hòa ái" gật đầu:
"Nhiệm vụ mà chúng ta hợp tác với Mãng Quân đã thất bại, nhưng ta cũng không trách hắn, dù gì kẻ địch của chúng ta cường đại như vậy, việc hắn ta thất thủ về mặt tình cảm có thể tha thứ được, Mãng Quân là một người cực kì hữu dụng, ngươi đi tìm hắn đi, sau đó... Giao cái này cho hắn."
Huyền Địa nhận lấy tờ giấy của sư phó, tầm mắt hai người chạm nhau, Huyền Địa gật đầu, lập tức xoay người đi làm.
Vân Trầm nhìn bóng dáng của đệ tử, khuôn mặt dưới lớp mặt nạn vặn vẹo đầy biến thái.
A, cái tên phế vật Mãng Quân đó.
Vì kế hoạch báo thù của ta, ta phải khiến ngươi bị ép khô đến giọt máu cuối cùng!
Một tháng sau.
Chuyện lúc trước đã trở nên dĩ vàng, cuộc sống vẫn tiếp tục trở về quỹ đạo, Thiên Kích đưa da giao long của Mãng Quân cho Quân Hoa, thứ này đủ để đền bù cho lượng linh lực đã mất của Lang Yên và những tiểu yêu bị mất yêu đan khác, còn những Yêu tộc đã chết cũng sẽ được đưa về cho người cùng tộc.
Công ty của Nguyễn Hành Chu gần đây tương đối bận rộn, anh thường xuyên ở đến khuya mới cùng Thiên Kích về nhà, mà Ngụy Đa Diệp vì muốn ở chung với anh nên có cãi cọ với đội trưởng ban ngành đặc thù, nói cái gì mà không muốn bỏ cuộc sống giàu sang.
Nhưng chỉ cần lão đại của cậu ta yêu cầu, Ngụy Đa Diệp vẫn trộm tăng ca, đến chi viện trước.
Có thể nhìn ra nhân duyên ở ban ngành đặc thù của Ngụy Đa DIệp rất không tồi, đội trưởng của cậu ta còn cố ý đến đây để thăm Nguyễn Hành Chu, bên ngoài là cảm ơn Nguyễn Hành Chu đã chăm sóc, nhưng trên thực tế thì lo cái tên nhóc nhà mình quá ngốc nên đến đây thăm dò một phen.
Nhìn thấy Ngụy Đa Diệp ăn sung mặc sướng, còn béo thêm một vòng, anh ta cũng không đến nữa.
Những ngày tháng không mặn không nhạt trôi qua, thậm chí ngoài dự đoán mà không có bất kì sự kiện thần quái nào xảy ra trong một tháng nay.
Nguyễn Hành Chu nhàn rỗi nên cũng đã quên đi những tháng ngày kích thích gặp quỷ mỗi ngày, khi anh trầm mê trong phim cung đấu không thể rời nổi.