"Sao ngươi có thể nghĩ ra chuyện cho Nguyễn Hành Chu mượn long châu?! Hả? Há há, ý tưởng thông minh lắm đấy!"
Quân Hoa ngồi trên ghế sô pha che mặt, biểu cảm có thể dùng từ dữ tợn để miêu tả trừ cái nụ cười giả tạo kia, y nhìn thẳng vào hai tên không nên nết đang ngồi trên sô pha đối diện!
"Quá khen."
"Bà mẹ nó ta không khen ngươi!"
Gân xanh trên trán của vị tiên quân luôn luôn ôn hòa đang nhảy nhót, tức mình đập lên bàn một cái!
Thiên Kích cứ như đại gia lưng dựa sô pha, hai chân bắt chéo, lười biếng cầm một viên kẹo, mà từ khi biết mình một phát nuốt hết long châu, Nguyễn tổng tài mặt liệt nằm trên sô pha có thể tự mình biểu diễn vở kịch thế nào gọi là bà vợ khắc chồng, hai mắt anh vô hồn sống không còn gì luyến tiếc, từ Chu mặt than tiến hóa thành Chu cá mặn.
... Tui chết rồi.
Nguyễn Hành Chu hai tay đặt trên ngực mình, nở một nụ cười an tường, khiến cho hai người kia chiêm ngưỡng dung nhan của người chết.
Quân Hoa đau đầu dời tầm mắt ra khỏi người Nguyễn Hành Chu đến cái người ngồi bên cạnh, y nhìn chằm chằm Thiên Kích giận tới mức bật cười, nghẹn nửa ngày trời cũng không nhịn nổi nữa....
Phụt!
Một cọng cỏ nhỏ màu xanh biếc nhảy ra từ đỉnh đầu của y!
"A."
Thiên Kích cong khóe môi, ý bảo nhìn đầu của y đi:
"Đầu mọc cỏ rồi kìa." (ý chỉ bị cắm sừng)
"Có cái đách! Là rễ cây ông đây sinh sôi nẩy nở!"
Quân Hoa nghiến răng rống giận:
"Đồ rồng ngu! Ngươi đưa Long châu cho cậu ta thế nào thì lấy về thế đó lại cho ta! Bây giờ Vân Trầm muốn mạng ngươi, đại yêu thần bí thì muốn Long châu của ngươi! Nếu lúc này ngươi đưa long châu cho Hành Chu, thì ngươi sẽ bị đạp cho cạp đất hiểu không!"
Mấy từ đạp cho cạp đất này chạm đến long uy (uy nghiêm của rồng) và tôn nghiêm của con rồng già.
Thiên Kích sầm mặt, cười lạnh:
"Ngươi muốn biết ta cho hắn thế nào à? Được thôi, ngươi xem cho kĩ."
Nói xong, hắn kéo Nguyễn Hành Chu đang cosplay thi thể lên, môi in lên môi anh, cạy miệng anh ra một cách thuần phục, viên kẹo màu đỏ chợt lóe, lộc cộc! Hoàn thành việc vận chuyển!
Cục u trên má của Thiên Kích biến thành cục u trên má của Nguyễn Hành Chu.
Nguyễn Hành Chu: "..."
Quân Hoa: "..."
"Làm vậy đó."
Thiên Kích ngẩng đầu, liếm một ít đường còn dính trên miệng hắn, cười như không cười:
"Bay thẳng vào."
Bay?!
Bay mả cha nó chứ!
Bà mọe nó chứ trước mặt ta mà bây chụt tới chụt lui còn dám gọi đó là bay!
Quân Hoa lộ ra biểu cảm ghét bỏ:
"Ngươi có thấy ghê không thế!"
Sau đó, y quay đầu qua một bên, Nguyễn Hành Chu vừa rồi còn đang "yên nghỉ" giờ đang im lặng mút kẹo, túi xách từ má trái chuyển qua má phải, mút một vòng, còn mút chùn chụt ngon lành!
Nguyễn Hành Chu: Chồng yêu cho kẹo, thơm quá!
Quân Hoa:... Bà mọe nó bộ ghét bỏ một xíu không được hả ông kia!!!
Nguyễn Hành Chu chú ý đến tầm mắt của Quân Hoa, lập tức không mút nữa, đôi tay đan vào nhau đặt trên bụng nhỏ, khuôn mặt không có chút biểu cảm nào.
Nguyễn Hành Chu mặt mày an tường: Tui chết rồi.
Quân Hoa: "... Tôi thấy hết rồi."
"Xin lỗi."
Nguyễn Hành Chu biết mình đã lộ nên vạn phần áy náy, tiếp tục mút đường.
Mút mút mút mút.
Trong nháy mắt, vị thánh quân tiên thảo cảm thấy mình đã già đi mấy trăm tuổi, đỉnh đầu mọc đầy lá cây xanh biếc, y mệt mỏi lấy lá trà ra, rồi thả vào chén trà mấy viên cẩu kỷ.
Xong rồi, hết cứu rồi.
Hết cứu được đôi chồng chồng ngu ngục này nữa rồi!
"À đúng rồi."
Nguyễn Hành Chu mút kẹo xong diễn vở "xác chết vùng dậy", hỏi:
"Hai người cứ luôn miệng nhắc đến Vân Trầm, Vân Trầm là ai?"
Tõm, cẩu kỷ màu đỏ khô quắt thả xuống nước trà, phát ra tiếng vang nho nhỏ, không khí chợt lạnh đi. Dáng cười của đại gia Thiên Kích cũng cứng lại, Quân Hoa cũng buông ấm trà của mình xuống.
"Vân Trầm..."
Quân Hoa lạnh mặt, khuôn mặt hoàn toàn không cười nữa.
"Quân Trầm từng là một nữ nhân nhân loại bình thường."
Y bưng trà lên uống một ngụm để bình ổn cảm xúc, tròng mắt xinh đẹp khẽ nhúc nhích rồi dừng trên người bạn tốt ở đối diện:
"Tôi đúng thật là có biết một chút, nhưng không biết toàn bộ, cậu vẫn nên hỏi cái đồ rồng ngu bị lừa tài lửa sắc bên cạnh cậu đi."
Âm cưới kéo dài đầy ái muội, nụ cười hãm sâu trên khóe môi Quân Hoa.
Lừa sắc?
Lừa sắc?!!
Chòm tóc ngố giống như ăng ten bắt được tín hiệu mà dựng thẳng đứng! Cương thi Nguyễn Hành Chu thẳng tấp ngồi dậy, đôi tay nắm lấy cái cổ của rồng nhà anh!
"Chuyện lừa sắc là chuyện thế nào! Người phụ nữ đó có phải bà vợ hai khi trước của anh không? Thôi không sao đâu, em sẽ không tức giận với Kích Kích đâu."
Cương thi tiên sinh mắng xong rồi nhe nguyên hàm răng trắng bệch, nở một nụ cười dữ tợn:
"Em sẽ không quan tâm đâu, há há, thật sự không có quan tâm đâu!"
Thiên Kích bị anh véo mặt tới mức lớp màng mắt xém lòi ra khỏi khóe mắt: Có cái quần què mà tin em được! Em cái đồ đố phụ! (bà vợ đố kỵ)
Quân Hoa ở một bên vừa uống trà vừa xem trò vui hết sức vui mừng, nhấp một ngụm nước trà rồi sau đó động tác của y cứng đờ:
"Ngươi nói rõ ràng cho ta biết ai mới là vợ đầu hả!"
Tui là loại cỏ sinh sôi theo giống loài vô tính đó! Huống hồ chi mắt ai mù đến độ đi nhắm cái tên rồng xấu tính ế từ trong trứng này hả?
(ổng tức vì nghĩ ổng là vợ cả của Thiên Kích =))
... Ặc, Nguyễn Hành Chu không tính!
Vân Trầm, lúc đầu ả không phải có cái tên này.
Hoặc nên nói, ban đầu ả thậm chí còn không có tên, trong quốc gia xa xưa bị chiến loại tàn phá chỉ có máu trên binh khí cùng với mùi rỉ sắt là có sinh động như thật, sống sót hoặc là tử vong, có lẽ chỉ cần một lý do đơn giản là cản đường các quý tộc, hoặc hậu quả là đàn ông trong nhà đều bị lôi đi sung quân.
(Ý chỉ thời đó việc lỡ cản đường quý tộc có thể sẽ chết hoặc là đàn ông trong nhà mình bị lôi đi ra chiến trường hết.)
Lưu dân giống như bụi bặm.
Không chỉ không đám một đồng mà còn cực kì chướng mắt.
Một đứa bé đã bảy tám tuổi nhưng nhìn thì giống như 4 tuổi, nước da ngâm đen trên người cột một cái túi vải bố tanh tưởi, túi vải bố đó là xác mà đứa bé dành được ở bãi tha ma gần đó.
Người hầu bị nhà có hơi phú quý đánh chết, hoặc vợ lẽ bị ngột chết cứ thế mà quăng ra ngoài bãi tha ma một cách tùy tiện.
Xác chết sẽ không cảm nhận được rét lạnh, nhưng những người còn sống thì có.
Những người ném thi thể sau khi xong việc đều vội vàng ời đi, lưu dân đói khổ lạnh lẽo xông lên thi thể như ruồi bọ, họ gấp không chờ nổi mà đi cướp một ít vật tư còn lại trên người xác chết
Ả không thể cướp từ người lớn, thậm chí ở trong mắt những lưu dân đã đói đến phát điên, một đứa trẻ như ả cũng có thể là thức ăn...
Người chỉ có một miếng vải nho nhỏ, xương sườn lộ trên lớp da hơi mỏng, tứ chi khô như nhánh canh, chỉ có bụng hơi phình ra vì nhét đầy nước và cỏ.
Nơi ả đi lại không có một ngọn cỏ, thứ nằm đầy trên đất chỉ là đám người đã chết.
Không có mục đích, không có điểm chung, chỉ biết đi theo phía sau đội ngũ của đám người sống, không ngừng đi về phía trước...
Rồi có một ngày, ả gục ngã.
Cô bé mở miệng nhỏ của mình để thở, ngửa đầu nhìn không trung xanh thẳm, dọc đường bôn tẩu, đó là lần đầu tiên ả ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Bầu trời đẹp như thế, vì sao cuộc sống của người dưới này lại thống khổ đến vậy?
Nếu có thể sống sót thì tốt rồi, ả nghĩ.
Tròng mắt khô khốc chuyển động, cô bé như một hình nhân kì dị gian nan bò đến nguồn nước gần đó, muốn uống nước, muốn sống sót!
Ả không từ bỏ, cho nên ả đã gặp một bước ngoặt kỳ tích trong cuộc đời mình!
Thọ mệnh ngàn năm, mỹ mạo vĩnh cửu, tài phú dùng hoài không cạn, còn những tên quý tộc từng đạp mình dưới lòng bàn chân – giờ đây đã trở người bị người khác đạp dưới chân!
Tất cả tất cả đều quy về con rồng nhỏ ả nhặt được ở bờ sông.
"Lúc đó ta chỉ là con rồng con mà thôi, mới có 500 tuổi."
Thiên Kích nói xong thì kéo cái mónsg trên cổ mình xuống, không kéo xuống được.
"Sau đó thì sao?"
Nguyễn Hành Chu chết cũng không buông đôi tay bóp chặt cổ hắn, khóc hu hu hu:
"Cho nên anh ở bên cạnh cô ta?! Đồ tra long! Phẹt!"
"Ở bên nhau cái quần què!"
Mặt Thiên Kích đen như than:
"Con mẹ nó thiếu chút nữa ta bị ả ta ăn rồi!"
Hả?
Nguyễn Hành Chu ngơ ngẩn, mà Quân Hoa cười đến mức không thẳng eo nổi:
"Phụt ha ha, lúc đó con người đều đói đến điên, thấy cái gì cũng muốn ăn, hơn nữa Thiên Kích dạng rồng con giống như một cây lạp xưởng vậy ha ha ha!"
Nguyễn Hành Chu:....
Khuôn mặt của vị Long Quân trẻ tuổi trong nháy mắt đã đen đến mức có thể nhỏ nước, hiện nhiên còn có chút nhớ lại mà sợ.
Năm đó vị Long Quân đại nhân vẫn là cây lạp xưởng, khụ khụ, là rồng con, bị yêu quái tham lam huyết nhục của Long tộc đuổi giết, hắn vất vả lắm mới dùng được cách giết địch một ngàn hại tám trăm để thắng, ngã xuống một chỗ bên dòng suối nhỏ, vừa mở mắt ra đã phát hiện một đôi mắt tham lam đang nhìn chằm chằm mình.
Thiên Kích muốn tắt thở, cẩn thận phân biệt, mới phát hiện đó là một đứa bé loài người.
Vừa lúc, Long Quân nghĩ, vừa lúc hắn có thể tránh trong thế giới loài người để che giấu hơi thở tránh né đại yêu, tu dưỡng cơ thể, chỉ cần hắn hứa hẹn sẽ cho vài thứ tốt thì hẳn có thể nhẹ nhàng khống chế được đứa trẻ nhân loại này.
Vì thế, Long Quân đại nhân mở miệng:
"Ngươi..."
"Hẳn có thể ăn được!"
"Hả?"
Đứa bé đó kích động hô to đầy sung sướng, đánh gãy lời nói của Long Quân, không nói hai lời đã túm đống thịt khô, khụ, là xích long không thể cử động nổi trên đất lên, bỏ vào trong miệng.
Không chỉ bỏ vào mà còn gặm!
Ngay lúc cái đuôi của Long Quân bị hàm răng của nhân loại gặm nửa ngày, dính đầy nước miếng, nó mới tỉnh hồn từ trong trạng thái ngớ người.
Sau đó... nổ tung trong nháy mắt!
"... Cho nên là, lần đầu gặp của anh và Vân Trầm là anh thiếu chút nữa bị bả ăn, bả thì bị cái đuôi của anh làm cho rớt hai cái răng cửa???"
Nguyễn Hành Chu liệt mặt.
Dựng đồng màu vàng kim dao động không ngừng, Thiên Kích im lặng nửa ngày, mới không tình nguyện mà nói:
"Ừm."
Nguyễn Hành Chu: "Nghe ngu thế."
Thiên Kích: "...."
Quân Hoa: "Há há há há ặc ặc ặc!"
"Lúc ấy ả Vân Trầm biến thái cũng chỉ là người thường mà thôi, còn là người sống trong thời đại Chiến quốc, cũng chưa đến tuổi vỡ lòng nữa."
Thiên Kích không kiên nhẫn, nhéo cái chùm tóc ngố của Nguyễn Hành Chu, tiếp tục nói.
Có sự mở màn đầy xấu hổ này, Thiên Kích sau đó vẫn luôn mang theo chút lửa giận và không vui, nếu không phải vì phải trà trộn vào trong nhân loại để tu dưỡng, hơn nữa Vân Trầm lúc đó đúng thật nhìn rất thê thảm, dù cho thân đã bị trọng thương nhưng Thiên Kích có thể nhẹ nhàng ném bay đứa nhỏ nhân loại này!
Vẫn còn một chút thiện niệm (suy nghĩ lương thiện), Thiên Kích mang theo Vân Trầm đi đến một thế giới mà ngay cả nằm mơ cũng không thể mơ nổi.
Như là sự mở màn của cuốn tiểu thuyết tu chân, vai chính nhặt được hồn phách của một vị đại lão mạnh như trâu hay là một bảo vật có ý thức.
Năm đó, cô bé chỉ có thể ăn bùn đi ở phía sau Thiên Kích để tìm được linh bảo và sức mạnh, dần dần cô bé bày ra sức mạnh "thần kỳ" trong loài người, được người ta tôn sùng là tiên đồng mà còn được có cái tên Vân Trầm.
Thọ mệnh của nhân loại quá ngắn ngủi, yêu và thần đều vô cảm với thời gian cho nên vĩnh viễn họ sẽ không có cách nào nhớ kỹ sự trưởng thành của nhân loại, dã tâm, dục vọng,...
Người sẽ thay đổi, nhưng khi đó Thiên Kích không biết.
Hắn không nghĩ đến "đứa bé đáng thương" trong mắt hắn giờ đã được mọi người cung phụng như một vị tiên hạ phàm, ngoài mặt thì ôn nhu, nhưng dã tầm bồng bột, làm lơ sinh tử của người khác!
Quá khứ nghèo hèn như thể là mây khói thoáng qua, ngay cả đau đớn cũng chẳng còn có thể cảm giác được.
Ả thấy mình cao cao tại thượng không gì không làm được! Chỉ cần cúi đầu, dưới chân đều là những tiện dân cung phụng ả, xem ả là tín ngưỡng trong lòng!
Cảm giác này thật là quá tốt... Cảm giác đạp lên sống lưng người khác làm ả say mê, sung sướng đến mức tung bay!
Vân Trầm ngồi trên núi vàng núi bạc lộ ra ánh mắt tham lam và nụ cười như thể muốn cắn nuốt hết thảy...
Ả thề, ả tuyệt đối sẽ không thể để cuộc sống như thế này biến mất, tuyệt đối sẽ không trở về làm một kẻ ăn mày trắng tay dơ bẩn!
Dù cho tất cả đều là do Thiên Kích ban cho, nhưng dù có ban cho ả, thì vì sao không thể vĩnh viên cho ả được?
Vân Trầm như cố ý xóa mờ đoạn ký ức đó, không ngừng nhắc ân cứu mạng trước mặt Thiên Kích, muốn tiên bảo tiên khí, thậm chí vì dưỡng nhan mà bắt đầu không ngừng thử Thiên Kích, uống máu rồng ăn thịt rồng, cuối cùng ả cũng dừng cái ánh mắt tham lam đó trên long châu.
Long châu là nơi chứa sinh mệnh và thần cách của rồng.
Thiên Kích đã cho ả không biết bao nhiêu bí bảo (bảo vật bí ẩn) nhíu mày cự tuyệt, hắn đã mơ hồ nhận ra sự thay đổi càng lúc càng mãnh liệt của ả, Long Quân nheo mắt rốt cuộc cũng ý thức được đứa bé đã từng chỉ nghĩ đến việc sống sót đã thay đổi.
Chắc hắn phải rời đi thôi...
"Ngươi cũng đã đủ sức tự bảo vệ mình rồi, ta sẽ chọn ngày rời đi."
Nhưng Thiên Kích không dự đoán được, sau khi hắn nói xong, ả đàn bà vừa rồi còn tươi cười không ngừng làm nũng, thân mật khen ngợi chợt biến mất, môi đỏ mặt trắng vô cùng dữ trợn, trong mắt ả phun trào ra một thứ không phải là lòng cảm tạ không thôi, mà tất cả đều là oán hận và lửa giận!
"Ngươi dựa vào đâu mà đi? Ngươi dựa vào đâu mà không cho nữa? Không có ta ngươi đã sớm chết ròi! Những bí bảo và tất cả của bây giờ đều là thứ ngươi hẳn nên cho ta! Là thứ hiển nhiên ngươi phải cho!!!"
"Ta chỉ mượn Long châu thôi mà ngươi cũng dám từ chối ta?! Ngươi có cái gì để từ chối ta? Hả? Là ta cứu ngươi! Đưa long châu của ngươi cho ta cái thứ hèn mạt dơ bẩn...."