Từng bông tuyết lớn từ trên cao rơi xuống màn đêm tối, mặt đất, đèn đường, thùng, đỉnh dù của đám đông đi đường người mặc những bộ quần áo mùa đông... Bất cứ thứ gì hiện diện dưới bầu trời đêm đều bị bao trùm một tầng trắng tinh thật dày.
Trong hẻm nhỏ, một cô gái trên đầu có đôi tai dài, phía sau còn có một cái đuôi ngã ra tuyết, cô ngửa đầu, trong hốc mắt là những tinh thể pha lê và ảnh ngược của những đèn đường mờ nhạt và những bông tuyến đang lớn dần.
Một thứ nhỏ nhỏ lạnh lẽo dừng trên đôi lông mi cong dài của cô, áo lông màu trắng sạch sẽ trên người cô bị mở ra, một thứ nóng rực trên người cô bị lấy ra, mang theo nhiệt độ cơ thể và sinh mạng của cô...
Lạnh quá, lạnh quá.
Đôi mắt vô thần xoay chuyển, một đôi mắt có con ngươi dựng đứng màu vàng kim ánh vào.
Cô gái há mồm đầy khó khăn, cầu xin:
"... Ngươi đã cầm nó đi rồi, tha... cho ta đi..."
Người nọ đến gần, đối diện với cô.
Áo lông dê màu đen thuần, chất vải nặng nè đụng vào đầu gối, khăn choàng cổ che toàn bộ bộ phận từ chóp mũi trở xuống, chỉ có sương mù màu trắng phả ra từ trong miệng hắn ta, nó xuyên thấu qua lớp khăn quàng cổ rồi khuếch tán giữa khí lạnh.
"Không được."
Gã ta nói.
Không có chút cảm xúc dư thừa nào chỉ có trào phúc hay nên nói là đắc ý.
Cô gái nghe gã ta nói xong thì cả người hơi run lên, con ngươi co chặt thành một cây kim, cô cắn chặt môi đột nhiên cơ thể bùng lên một làn sương màu tím, vài giây sau làn sương đã tràn đầy trong hẻm nhỏ, che đi tầm nhìn! Đó là thủ đoạn bảo mạng cuối cùng của cô!
Sau đó, lớp quần áo mùa đông dày nặng xẹp xuống, một con hồ ly màu hồng móng đen kéo theo vết thương trên bụng nhanh chóng chạy trốn về phía đầu hẻm!
Cô không phải đối thủ của đại yêu trước mặt, cô chỉ muốn chạy trốn để sống sót!
"Xuy..."
Một con dao nhỏ xuyên qua làn sương dày đặc một cách xuất thần, đâm thẳng tấp vào lưng của con hồ ly lông hồng, đâm nó dính lên đất!
Máu phun tung tóe làm ướt lớp tuyết trắng tinh.
Con hồ ly nhỏ vô lực ngã xuống đất, đôi mắt đen lúng liếng ngập nước mắt, nó kêu rên vài tiếng, cuối cùng chết đi trong đau đớn.
Người đàn ông cao lớn đi ra giữa lớp sương dày, dựng đồng màu vàng kim lạnh lùng đảo qua thi thể của tiểu yêu trên đất, rút con dao trên đất ra, rời khỏi hẻm nhỏ tối đen đầy tuyết.
- 0-
"Thiên Kích, xin lỗi, giờ này mà còn quấy rầy ngươi."
Quân Hoa có chút nôn nóng.
"Buổi tối hôm nay lại có một yêu quái trong danh sách của Kết Yêu Xã bị sát hại, yêu đan cũng bị cầm đi!"
"Yêu đan?"
Cơ thể của Thiên Kích dừng lại, đứng ở huyền quan, tuyết trên đầu vai bị sức nóng trong phòng làm tan ra, thấm vào trong áo khoác màu đen của hắn.
Yêu đan, Long châu, Xá Lợi, Kim đan...
Yêu tộc và Nhân tộc tu hành cả đời toàn bộ sức mạnh đều ngưng tụ một chỗ, chỗ đó còn quan trọng hơn mạng mình.
Quân Hoa: "Đúng vậy, là yêu đan, lúc đầu ta còn nghĩ đó là hành vi của đám người tu tà đạo hoặc là muốn luyện đan, nhưng bây giờ thì xem ra đó là chuyện mà người cùng tộc làm ra! Thiên Kích, phiền ngươi hai ngày này tuần tra xung quanh một chút, làm ơn!"
"Ừm, không có gì."
Con người vàng kim híp lại, Thiên Kích cong khóe môi:
"Còn khách sáo với ta làm gì?"
Quân Hoa ngẩn người, lông mày giãn ra, y ở đầu bên kia điện thoại cười vài tiếng.
"Đúng rồi, sức khỏe của Hành Chu thế nào rồi, thời gian cậu ấy mang thai cũng sắp hai tháng rồi, lúc này là lúc trứng rồng cần sức mạnh, ở chỗ của ta có chút linh thảo và linh dược, có thời gian thì ngươi qua đây một chuyến lấy về bồi bổ cho cậu ấy đi, cơ thể con người lúc này cũng đã yếu dần đi rồi, sớm hay muộn..."
"Không có."
"Em ấy không có dấu hiệu yếu đi."
Âm thanh trong điện thoại im lặng một lát, mà Thiên Kích rũ hai mắt, hắn dùng linh lực nâng điện thoại lên rồi nhanh chóng thay quần áo trên người, bước chân vừa nhẹ vừa chậm đi vào trong phòng ngủ, khi thấy rõ biểu cảm của người trên giường trong lúc ngủ mơ cũng thấy đau đớn thì ánh mắt của Thiên Kích tối đi.
"Thiên Kích..."
Biểu cảm của Quân Hoa đầy phức tạp, thở dài với người bạn tốt đang ở đầu bên kia điện thoại.
"Đây chỉ mới là tháng thứ hai thôi."
Tháng thứ hai, thọ mệnh của nhân loại mang thai trứng rồng sẽ bị cắt giảm rất lớn, mỗi ngày có thể thấy sinh mệnh bị rút ra khỏi thân thể đầy đau đớn.
Tháng thứ ba, cả người như bị một thứ thuốc hút khô, bằng mắt thường có thấy thấy được tốc độ gầy đi.
Mấy tháng dư lại, trứng rồng còn chưa sinh ra thì Nguyễn Hành Chu đã biến thành thi thể nằm trên giường!
Bây giờ có linh dược và linh khí bổ sung, nhưng cũng chỉ có thể đảm bảo anh sẽ sống đến khi sinh con mà thôi, mang thai trứng rồng cũng không phải là loại chuyện tốt gì, nếu không, ban đầu y cũng sẽ không cảnh báo hai người từ lần này đến lần khác.
Câu trả lời vừa rồi của Thiên Kích chỉ là không muốn thừa nhận sự thật mà thôi...
Quân Hoa nhíu mày:
"Thiên Kích, ta đã nói rồi, đừng nên đặt quá nhiều tình cảm lên cậu ấy, ngươi sẽ hối hận."
"Tút!"
Điện thoại bị bên kia cúp.
Câu nói của Quân Hoa bị cắt ngang, giữa lông mày là sự lo lắng ngập tràn.
Chiếc giường mềm mại bị lún xuống.
Thiên Kích ngồi ở mép giường chăm chú nhìn Nguyễn Hành Chu trong chốc lát, hắn thò người lại gần, kéo cái người đang thở dốc không ngừng vào giữa cánh tay mình, như một con rồng khổng lồ đang bảo vệ bảo tàng của nó.
"Đau..."
Nguyễn Hành Chu vô thức nỉ non, mồ hôi lạnh ướp nhẹp mái tóc đen, dính thành từng sợi.
Hắn dùng đôi mắt rồng của mình để xem xét, có thể phát hiện trên người Nguyễn Hành Chu có hai dòng khí màu tím và vàng kim quây quanh, chúng bị trứng rồng đang phát ra ánh sáng nhạt màu từ trong bụng hấp thu.
Tím là quý khí, nhà họ Nguyễn đời đời phú quý, trên người tất nhiên sẽ có quý khí tồn tại.
Vàng kim là công đức làm việc thiện, thiện báo và thọ mệnh của bản thân Nguyễn Hành Chu.
Bây giờ, thọ mệnh của Nguyễn Hành Chu cũng bị hút đi...
"Rất nhanh sẽ không đau nữa."
"Ưm."
Tay chân Nguyễn Hành Chu lạnh lẽo, anh xoay người chủ động nhích đến gần nguồn nhiệt, dùng mặt cọ cọ lên nó.
Khuôn mặt anh tuấn căng chặt dần dần dịu đi, một viên pha lê như đang tản ra thứ sức mạnh mạnh mẽ, bị Thiên Kích đẩy mạnh vào trong miệng Nguyễn Hành Chu.
Linh lực bên trong hạt châu thay thế cho thọ mệnh bị hấp thụ của Nguyễn Hành Chu, mặt của Nguyễn Hành Chu cũng dần hồng nhuận lên với tốc độ có thế thấy bằng mắt thường, tay chân ấm trở lại, hơi thở ổn định.
Thứ sáu, Nguyễn Hành Chu kéo con rồng gần đây cứ mệt người đi dạo công ty một vòng, giữa trưa còn đi đến nhà ăn của công ty ăn cơm.
Đôi mắt trên khuôn mặt than nhỏ nhắn phát sáng, trừng trừng nhìn chén cơm trắng trước mặt, một sợi tóc xoăn trên đầu nhếch lên.
Ngồi cạnh anh là một tên có khí chất như một con thú khó thuần, nhưng mà "con mãnh thú" hôm nay có vẻ có chút lười biếng, ngón tay phải của hắn kẹp điếu thuốc chưa châm lửa, màu da hơi sạm, đôi mắt nửa híp che lắp dựng đồng màu vàng kim, đôi chân dài bắt chéo, chiếc ghế thủ công đằng sau bị bờ lưng rộng lớn của hắn dựa vào khiến nó trông có hơi thấp bé.
Ngay cả máu tóc đỏ sáng bừng cũng bị gió ấm thổi hơi xìu khiến hắn trông có vẻ lười nhác.
Tuy không ngủ nhưng nhìn thấy nào cũng thấy hắn như một con mèo lớn đang ngủ gật.
Đặc biệt là trong thời tiết mùa đông thích hợp để ghé vào trong ổ chăn ngủ đông, quả thật khiến người ăn cơm bên cạnh nhìn mà mệt giùm, nhịn không được mà ngáp một cái.
Sau đó, bạn đối diện nhịn nửa ngày không nhịn nổi nữa cũng ngáp theo một cái, hành động này như bệnh truyền nhiễm, từng cái từng cái ngáp xuất hiện, cuối cùng toàn quân bị diệt...
"Oáp."
Chu mặt than xử xong chén cơm, quay đầu bĩu môi với ông chồng bên cạnh nhà mình, nước canh đọng lại chảy xuống cằm, dựng đồng màu vàng kim chạy qua khóe mắt, bắt được cái hình ảnh ngu ngơ vào trong mắt.
Thiên Kích theo thói quen buông điếu thuốc lá xuống, rút một tờ khăn giấy lau khóe miệng anh, Chu mặt than thừa dịp này nhét bàn tay lạnh lẽo của mình vào trong áo khoác của Thiên Kích, cuối cùng cũng duỗi vào cái nơi âm ấm để cái móng của mình ấm lên.
Bàn tay lạnh lẽo lập tức bị hơi nóng ủ ấm, khóe miệng của Chu mặt than hãm sâu, cong thành một độ cong nhỏ, chỏm tóc ngốc trên trán cũng vì sung sướng mà lay động khoe khoang.
Thiên Kích lau miệng cho anh xong, dùng ánh mắt dịu dàng mà bản thân còn không biết được nhìn anh, khóe môi cũng cong lên một độ cung rất nhỏ, cười cười xoa mái tóc của anh.
Nhóm nhân viên trong nhà ăn của công ty Ayerslan mặt mày vô cảm, kéo hạt trong bồn cơm chó.
Dù biết cái cảnh phía trước là cảnh ngược chó nhưng nhóm nhân viên này vẫn nhịn không được mà ngẩng đầu vừa trộm nhìn vừa ăn cơm.
Chậc, ăn xong rồi còn được lau miệng, chậc!
Con người rắn rỏi uy nghiêm bá đạo, ít nói ít cười trong lời đồn đâu! Mới được Nguyễn tổng EQ âm 250 (250: đồ ngu) của bọn họ theo đuổi có mấy tháng mà đổ đứ đừ luôn rồi vậy?!
Ông ấm áp như vậy bộ xứng với khuôn mặt tra công của ông hả!!
Giống như đi ăn bánh trung thu, trên vỏ viết là bánh trung thu có năm nhân, nhưng thực tế khi ăn vào trong mồm thì mả cha nó là double trứng muối!
Nhóm nhân viên đánh cược Nguyễn tổng của bọn họ không theo đuổi được anh kia, vừa quẹt Alipay chuyển 200 đồng vừa rưng rưng nhai cơm.
Ở đầu bên kia, Thiên Kích hỏi Nguyễn Hành Chu:
"Ăn no rồi?"
Nguyễn Hành Chu liếm liêm đôi môi còn chút hương vị, gật đầu:
"Ừm, no rồi."
Nhóm nhân viên vây xem tự nói thêm trong lòng:.... Tụi tui cũng no rồi.
Tuy đồ ăn hai bên ăn không giống nhau.
"Có phải mấy hôm gần đây anh không ngủ được không?"
Nguyễn Hành Chu nhìn chằm chằm Thiên Kích:
"Có cảm giác như anh đang rất mệt vậy."
"Ừm."
Thiên Kích ngập ngừng, nụ cười biến mất.
"Buổi tối gần đây có hay mơ về chuyện quá khứ, chắc là do mùa đông, ta là xích long, chủ hỏa. Cho nên không thích thời tiết lạnh ẩm."
"Vậy à? Nói ra thì gần đây em cũng mơ một ít giấc mơ kì lạ."
Nguyễn Hành Chu không biết từ chỗ nào lấy ra một cuốn vở đưa cho Thiên Kích xem, anh nghiêm túc xị mặt, nói:
"Vị đại sư mà em quen kia nói mộng thai là điềm báo, có thể là đứa bé trong bụng mẹ đang cố gắng giao tiếp với mẹ, cho nên em mới viết những giấc mơ đó ra."
"Tất cả?!"
"Ừm, tất cả."
Thiên Kích nhìn Chu mặt than một cách kinh ngạc, khuôn mặt nghiêm túc kết hợp với đôi mắt phát sáng đang chờ mong được khen quả thật là dễ thương muốn phun sữa!
"Kích Kích, Kích Kích, anh mau xem giúp em đi, nhóc con muốn nói gì với em vậy!"
Đôi mắt ngâm đen chớp chớp, Thiên Kích im lặng trong một lát mới cười một tiếng, nhận lấy cuốn vở nhìn thoáng qua, chuyện Nguyễn Hành Chu viết rất kỹ càng, tỉ mỉ, ngay cả trong mơ có thấy một chùm cỏ nhỏ cũng được vẽ để minh họa, Nguyễn Hành Chu đã từng học vẽ cho nên chỉ cần vài nét bút đơn giản thôi cũng có thể cho ra hình ra dạng.
"Tuy vài giấc mơ đều có nội dung khác nhau nhưng trước khi tỉnh dậy em đều nghe thấy tiếng chuông cổ rất trầm."
Nguyễn Hành Chu nghĩ nghĩ, trong mắt chứa đựng ánh sáng nhu mì:
"Trước khi đi ngủ em cảm thấy cơ thể rất đau đớn, nhìn khi tỉnh dậy thì tốt hơn rất nhiều, chắc cũng là công lao của nhóc con rồi."
"Chắc là vậy."
Thiên Kích khép vở lại đưa cho anh, thấp giọng nói:
"Tiếng chuông thật ra là long minh (tiếng gọi của rồng), rồng có rất nhiều tiếng kêu khác nhau, khi phẫn nộ hay vui vẻ thì lúc kêu sẽ không giống nhau. Long minh như tiếng chuông thì đại khái là rồng con đang gọi cha mẹ."
Gọi cha mẹ?!
Trong đầu của Nguyễn Hành Chu hiện lên một bé rồng lửa dễ thương như trong phim hoạt hình, bộ vảy mượt mà, giọng đặc mùi sữa gọi anh là mẹ...
Phụt!
Phụt phụt phụt!
Từng đóa hoa màu hồng nhạt nổ tung trên đỉnh đầu của vị Nguyễn tổng vẻ ngoài lãnh khốc vô tình, Nguyễn tổng ngơ ngác trừng lớn đôi mắt, cảm giác cuộc đời mình đã lên đỉnh vinh quang!
"Ê, Nguyễn Hành Chu?"
Thiên Kích giơ tay vẫy vẫy trước mặt anh, tròng mắt màu đen bất động, Long Quân trẻ tuôi cạn lời nhéo mũi, thiếu chút nữa đã bị anh chọc cho tức cười, điện thoại trong túi vào lúc này vừa vặn nhớ đến hắn.
Thiên Kích bắt máy không thành thạo lắm.
"Alo?"
"Thiên Kích!"
Giọng của Quân Hoa vừa nhanh vừa vội:
"Đến Kết Yêu Xa một chuyến, nhanh! Đã xảy ra chuyện rồi!"