"Ừm, án tử này tôi sẽ bàn giao lại, vâng, vâng, ngài yên tâm, lần trước chúng ta đã từng hợp tác rồi."
Điện thoại bị cúp, người đàn ông dùng ngón tay lạnh lẽo vì lạnh của mình trượt xuống dưới mắt kính, miệng cười tủm tỉm đưa thứ trong tay qua.
"Cảnh sát Hà, ngài xem xem, chữ ký trên đó có sai gì không?"
Sắc mặt của lão Hà không tốt, thời tiết rét lạnh làm cho bên ngoài áo khoác màu nâu của anh ta xuất hiện vụn băng, anh ta nhận lấy rồi im lặng lật lật, ngày tháng và chữ kí trên đó không sai.
"Không có vấn đề..."
"Không có vấn đề gì thì tốt rồi, phiền các vị trở về ký tên vào tài liệu mật nhé. Bây giờ các vị có thể về rồi, tạm biệt, không tiễn."
Người đàn ông có chút lười nhác, tay kẹp thuốc lá, xua xua tay với bọn họ.
Khói bụi dừng trên áo khoác lông màu đen dày nặng như những bông tuyết.
Cảnh sát vất vả vài ngày như thế giờ lại bị xua về thì không nói một lời, nhưng không có biểu cảm bất mãn gì.
Án nhảy lầu đến án lột da, bây giờ lại thêm án uống máu no đến chết không rõ nguyên do, chuyện đến lúc này, những người bên trong ít nhiều gì cũng đã hiểu, những chuyện này đã vượt qua phạm vi quản lý của bọn họ, cần phải có bên "chuyên nghiệp" đến.
Cộng sự của lão Hà cũng là em gái ruột của anh ta nhấp nhấp môi.
Đã xử lý vài án nhưng đây vẫn là lần đầu tiên gặp đươc chuyện bị yêu cầu phải bàn giao án bí mật, trong mắt cô lộ ra chút tò mò với người đàn ông kia.
"Được rồi đừng nhìn nữa! Rút đội thôi."
Lão Hà hít một hơi, quay đầu lại kêu mọi người, gương mặt bí xị dẫn đầu nhanh chóng rời đi.
Nhưng mà bọn họ mới vừa lên xe, Tiểu Hà ngồi ở ghế phụ túm lấy quần áo của anh trai mình chỉ ra ngoài xe, nhanh chóng nói:
"Lão Hà, anh xem! Đó không phải là người đàn ông hôm nay chúng ta nhìn thấy ở nhà Nguyễn Hành Chu sao!?"
"Lão Hà cái gì mà lão Hà! Không biết lớn nhỏ..."
Lão Hà ngoài miệng nói thầm, nhưng đôi mắt cũng nhìn về nơi mà cô chỉ, kết quả đúng là "chồng" của Nguyễn Hành Chu mà hai người gặp hôm nay.
Lão Hà: "Thật đúng là..."
Tiểu Hà: "Ổng cũng trong bộ phận đặc thù à? Nói như thế, tổng tài của tập đoàn nhà họ Nguyễn chẳng phải là người nhà của chúng ta sao."
"Người nhà cái quần què!"
Lão Hà kí đầu cô:
"Em đúng là cái gì cũng tin!"
Vì sao lại không tin chứ... Ban ngày làm tổng tài bá đạo, tối về làm bé vợ mềm mềm, dễ thương quá xá!
Tiểu Hà che đầu lại, căm giận bất bình, nhìn ông anh nhà mình rút đội.
Bên kia.
Thiên Kích nhìn chằm chằm người đàn ông đang cười tủm tỉm, nhướng mày:
"Lại là ngươi?"
"Hì hì, đúng vậy, đã lâu không gặp."
Người đàn ông cũng chính là Hồ Thu gảy tàn thuốc xuống đất, dùng mũi giày nghiền tắt, đẩy đẩy cặp kính mới của mình, cười vô cùng thân thiết:
"Bộ phận đặc thù của bọn tôi thật ra cũng chỉ có vài người thôi, nhân thủ không đủ, nên chúng tôi quen thế này rồi... A? Sao lại thiếu một người rồi? Vị Nguyễn tiên sinh kia đâu?"
"Ngươi muốn gặp hắn?"
Thiên Kích nói, con ngươi hơi nheo lại, dựng đồng màu vàng kim có vẻ nguy hiểm.
Hồ Thu giật mình, nhưng rất nhanh cậu ta đã cười, ngón tay giữa đẩy mắt kính lên, nói sang chuyện khác:
"À, chỉ là hỏi chút thôi, đi, chúng ta lên lầu."
Nói xong, cậu ta cắm tay vào túi áo khoác, cười cười đi vào, khung kính màu hồng nhạt rất mỏng, thứ màu sắc như thế ở trên người một người đàn ông thì khá tương phản.
Nhưng Hồ Thu nay mặc một chiếc áo khoác màu đen lại thêm nhan sắc trầm ổn không che được khí chất độc đáo trên người, không chỉ khống chế được cặp kính màu hồng phấn, mà còn khiến nó như một nét bút vẽ rồng trên đuôi mắt, trong nháy mắt đã khiến người này tỏa sáng.
Thiên Kích nhìn bóng lưng của cậu ta biến mất ở cửa cầu thang, khi bị bóng đêm nuốt hết, trên khuôn mặt anh tuấn góc cạnh rõ ràng chậm rãi gợi lên nụ cười lạnh lùng, ý cười không chạm lên đáy mắt.
Đôi giày da bóng lưỡng dẫm lên trên bậc thang cũ xưa, Hồ Thu đi ở đằng trước hừ hừ ngâm nga, mà Thiên Kích đi ở phía sai, cơ thể cao lớn làm cho cầu thang nhỏ hẹp giờ có vẻ hơi chen chúc.
"Hai ta đã lâu không gặp rồi, Thiên Kích... ừm... tiên sinh? Ha ha, cái xưng hô đàn ông như thế áp lên người anh có hơi kì lạ nhỉ, không thôi tôi gọi anh là Thiên Kích cũng được."
"Dáng người của anh tốt thật nha, khi tôi đi biển có phơi nắng nhưng phơi cỡ nào cũng không ra được làn da màu mật như anh, chậc chậc, còn có cơ bắp nữa."
Hồ Thu nâng tay mình lên làm một động tác khoe cơ bắp:
"Nói chứ, anh quả thật có thể đi làm nam mô gì đó, cái từ gì đó ấy..."
Bước chân của cậu ta bỗng dừng lại, chân trái đạp lên bậc thang phía trước, chân phải thì đạp lên bậc dưới, tay cắm vào túi quần, cậu ta quay đầu lại nhìn Thiên Kích, ánh cam trên môi cậu ta làm nụ cười càng thêm sâu, khóe môi cong lên, đôi mắt dưới mắt kính sáng lên.
"À, nghĩ ra rồi."
Hồ Thu cắn môi rồi buông ra, dấu răng in trên đó, nói:
"Gọi là nam model... đấy."
Thiên Kích cũng dừng lại, con người dựng đứng màu vàng kim đầy vẻ cao ngạo, hormone đàn ông sắc bén có thể cắt đứt tay khiến hắn như Apollo (*) đang tản bộ.
(*): Apollo là thần ánh sáng, chân lý và nghệ thuật trong thần thoại Hy Lạp, thường được thể hiện dưới hình dạng một chàng trai tóc vàng, đeo cung bạc và mang đàn lia
Hai người đối diện nhau.
Hồ Thu buồn cười dời ánh mắt đi, tiếp tục đi lên trên.
Đến chỗ dân cư xảy ra án mạng, cậu ta dùng chìa khóa mở cửa phòng, cậu ta như sợ lạnh mà lại cắm tay vào trong túi quần, đi vào trong huyền quan như bước vào nhà của mình, ánh mắt đánh giá xung quanh một cách tùy ý, lúc đi đến phòng khách thì nhường một con đường cho Thiên Kích ở phía sau.
Trong nháy mắt đôi chân của Thiên Kích bước vào trong phòng, hắn dừng lại một chút, tròng mắt màu vàng kim chuyển động rồi dừng lại.
Trong phòng vừa rồi còn tồn tại oán khí của Lý Tửu, bây giờ đã không còn nữa.
Lý Tửu đã chạy.
Hồ Thu xoay người, nghiêng đầu hỏi Thiên Kích:
"Sao không vào?"
Thiên Kích lạnh lùng hạ giọng:
"Ngươi cố ý, kéo dài thời gian ở cửa cầu thang."
"Anh đang nói gì thế?"
Hồ Thu nhíu mi, trong mắt là vẻ khó hiểu cực kì, như thể là nghe không hiểu lời nói không đầu không đuôi này, nhưng phía dưới đôi mắt, đôi môi kia đã cong lên thành một độ cung tà ác!
"Vân Trầm."
Thiên Kích nhìn chằm chằm mặt của cậu ta với vẻ sương lạnh bao trùm, hắn đi về phía trước một bước rồi đưa tay ra sau đóng cửa lại, ngăn cách thế giới trong căn phòng với không gian bên ngoài.
Căn nhà đã được một người con gái trẻ tuổi bài trí cực kì tỉ mỉ, căn phòng đầy những bức tranh hoa màu sắc ấm áp khiến độ ấm trong phòng tăng lên.
Ngọn lửa nóng rực hôn liếm trên khuôn mặt anh tuấn của vị Long Quân, đuôi tóc phát ra ánh sáng đỏ rực, ngọn lửa vờn quanh hắn, tự mình chuyển động, một con rắn quấn quanh con rồng dữ tợn vô cùng, hé răng gào về phía Hồ Thu!
"Hồ Thu", có lẽ nên nói là Vân Trầm chiếm cơ thể người này, nhướng mày.
Đôi tay đang đút trong túi áo khoác bỗng thả ra rồi cởi ảo khoác đen đang bó chặt, lộ ra áo sơ mi cùng màu cùng chiếc áo choàng lông bên trong và một chiếc cà vạt màu trắng, nhưng dưới cà vạt đó đã có một miệng vết thương trên bụng đã nhuộm đỏ, chiếc áo khoác lông hút đầy máu nếu không nhìn kĩ thì căn bản không thể phân biệt nổi.
"Đã lâu không gặp, ta rất nhớ ngươi."
Vân Trầm chớp mắt, vốn dĩ bề ngoài của ả là một người đàn ông nhưng vì động tác nhỏ này mà tràn ngập vẻ phong tình, quyến rũ.
"Chủ nhân cơ thể này khiến ta mất không ít sức mới không chế được đấy! Nhưng mà vẫn làm hỏng một chút mất rồi, tiếc quá đi, không thì chúng ta có thể ở trong căn phòng này trải qua một ngày không tồi..."
Vân Trầm cười không ngừng, dáng vẻ điên cuồng, nhưng lại tràn đầy vẻ mỹ lệ gợi cảm và vặn vẹo, cậu ta hỏi Thiên Kích:
"Không phải sao? Tên nhân loại kia thì ngươi thương tiếc, nhưng tên khác bị hỏng thì không thành vấn đề nhỉ."
Cười đủ rồi, cậu ta giang hai tay ra, đôi mắt dịu dàng như một người vợ.
"Đến đây nào, ta rất nhớ nhiệt độ cơ thể của ngươi đấy, Thiên Kích à, ngươi có thể ôm ta một cái như khi đó được không?"
Thiên Kích mặt trầm xuống vì chán ghét.
Trả lời cậu ta là một con rắn lửa nhe mấy chiếc răng nanh lớn cắn tới!
Ngọn lửa đỏ thẫm thiêu đốt không khí, gợn sóng đập vào mắt cậu ta! Vân Trầm vẫn duy trì động tác đó, ngay cả biểu cảm trên mặt cũng không thay đổi.
Ầm!
Vân Trầm bị ngọn lửa thổi bay lên tường! Con rồng lửa không đốt cháy vải vóc trên người cậu ta mà chỉ thiêu đốt da thịt cậu ta.
Người đàn ông lăn lộn trên đất trong đau đớn, duỗi tay kêu cứu Thiên Kích:
"Khụ khụ khụ, shh, đau quá, ta đau quá, Thiên Kích mau cứu ta!!"
Thiên Kích nhìn cảnh này không những không vui mà còn nắm chặt nấm đấm, bởi vì phẫn nộ mà hai gò má đều căng chặt hết sức!
Hết nửa ngày, Thiên Kích cũng không đi cứu cậu ta, vẻ mặt đau đớn của cậu ta dần dần biến mất, gương mặt tươi cười càng trở nên lạnh lẽo, cậu ta im lặng đứng lên như bệnh nhân tâm thần, nhẹ nhàng đánh tan lửa rồng trong người.
Thế mà cậu ta không sợ lửa rồng một chút nào!
"Ngươi vì sao không cứu ta?"
Ngũ quan Vân Trầm vặn vẹo, rít gào với Thiên Kích:
"Tên nhân loại kia đã thuần phục ngươi thành con chó rồi sao?! Ngươi bây giờ đã là chó rồi à! Ghê tớm! Ghê tởm ghê tởm ghê tởm ghê tởm... ưm!"
Thân ảnh của Thiên Kích chợt lóe rồi xuất hiện trước mặt cậu ta, bóp chặt cổ của cậu ta lại một lần nữa đập lên vách tường!
"Câm miệng! Ngươi mới là thứ bùn lầy ghê tởm!"
Giọng nói đè thấp mang theo lửa giận, gầm nhẹ về phía cậu ta một cách đầy nguy hiểm, sau ngần ấy năm, ả đàn bà này vẫn là một sự kết hợp của những tội ác biến thái làm người ta ghê tởm đến mức muốn nôn ọe!
Cơ bắp trên cánh tay căng chặt, cần cổ trắng bị bàn tay màu nâu nhạt bóp kêu răng rắc, ngay cả da thịt cũng bị đè sâu xuống...
Thiếu chút nữa thôi, thiếu chút nữa thôi là cần cổ này sẽ gãy nghiêng, kết thúc vĩnh viễn một sinh mệnh trong thể xác nhày nhưng Vân Trầm bên trong vẫn có thể chiếm đoạt lại cơ thể của cậu ta.
Thứ khống chế thân xác này không phải là linh hồn của Vân Trầm mà chỉ là một tia ý thức mà thôi!
Thiên Kích nghiến răng ken két: Ả đàn bà này, vẫn lươn lẹo như thế!
"Ha ha."
Tiếng cười phát ra từ cổ họng có vẻ hơi gian nan, mặt và cổ của Hồ Thu đỏ lên, nhưng trong ánh mắt không có sợ hãi và thống khổ, vì sự đau đớn này sẽ bị thân xác này cảm nhận chứ không phải là Vân Trần.
Mà vì để tránh giết Hồ Thu, Thiên Kích chỉ có thể buông ra một chút.
Cảm nhận được thân xác bị buông ra, Vân Trầm bất mãn chậc lưỡi: A, không thú vị chút nào, vì sao không giết người chứ? Ả thích nhất là có thể khiến hắn dính đầy máu tươi và hắc ám mà ~
Quả nhiên không thể dùng kịch bản giống như trước nhỉ? Tiếc quá.
"Sao ngươi vẫn còn mềm lòng như vậy nhỉ?"
Vân Trầm chán ghét nôn khan.
"Gớm quá đi mất, một chủng tộc cường đại như thế khó có được một người có nội tâm mềm yếu như ngươi nha, a ~ ngươi xem ngươi này, sau khi rời khỏi ta, ngươi càng ngày càng giống một con chó, thậm chí còn tìm một con người mỗi ngày tình chàng ý thiếp, thôi, dù gì thì ngươi cũng không thể thay đổi được, Thiên Kích à, đưa tên đó và trứng rồng trong bụng hắn cho ta đi."
Ả bình tĩnh ra lệnh:
"Một con kiến mang thai trứng rồng thì có thể đẻ ra cái thứ gì chứ? Nếu hắn ta sinh nó ra thật thì cách cái chết không còn xa, không bằng để cho ta."
Ả cắn môi dưới, cười hì hì, nhìn Thiên Kích:
"Để ta mang thai nó là được rồi, linh lực của ta vừa mạnh mẽ vừa sạch sẽ thế này, đứa con được sinh ra cũng sẽ cao quý như trời sinh, huống hồ chi, không phải ngươi luôn kỳ vọng như thế sao? Ta và đứa con của ngươi đấy."
Kỳ vọng cái con mẹ nhà mày!
Thiên Kích phẫn nộ, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó thì nở một nụ cười như có như không:
"Có phải ngươi tự cảm thấy bản thân ngươi tốt hơn em ấy à?"
"Chẳng lẽ không phải?"
Vân Trầm nghiêng đầu:
"Một con người thấp hèn..."
"Trước kia ngươi cũng là một ả nhân loại thấp hèn đấy thôi."
Thiên Kích cắt ngang lời ả, dùng một ánh mắt chán ghét cố ý nhìn ả:
"Dơ dáy, ghê tởm, hèn mạt, bị người khác đạp dưới chân rồi quay lại lắc đuôi nịnh nọt, ta tận mắt nhìn thấy ngươi là món hàng gì, ngươi cho rằng chỉ cần phủ lên mình cơ thể của người khác là cái thứ hèn mọn kia không phải là ngươi?"
Thiên Kích ghé sát vào người ả, thấp giọng cười nhạo bên tai ả:
"Ngươi tự nhìn lại mình đi, ngươi là cái thá gì chứ?"
"Câm miệng... câm miệng câm miệng câm miệng!"
Chỗ đau của Vân Trầm là ả sinh ra đã là một thứ ti tiện thấp kém còn là một tên ăn mày, nhưng lại nhắm đến vị trí làm một người cao quý thuần khiết một cách cực đoan, cực kì ghen ghét với những người được gọi là mạnh mẽ và hoãn mỹ.
Thậm chí vì để mạnh mẽ hơn mà chuyện gì cũng làm, che mắt Thiên Đạo để người vô tội chịu tội thay mình, diệt trừ những người không cùng ý kiến với mình, trên tay từ không có bất kì tội nghiệt gì thành một ả biến thái, vặn vẹo.
Có người dám đề cập đến quá khứ của ả, ả đàn bà này sẽ biến thành ả điên.
Quả nhiên, sắc mặt của Vân Trầm thay đổi nhanh chóng, bộ mặt dữ tợn gào rống, ra sức giãy giụa, mà ngọn lửa của Thiên Kích biến thành linh lực mạnh mẽ đi vào trong cơ thể của Hồ Thu, định tiêu diệt tia ý thức của Vân Trầm khống chế cơ thể này.
Quyền khống chế rất nhanh đã bị thứ sức mạnh cường đại đó tiêu diệt.
Nhưng trước khi biến mất, Vân Trầm cũng không cam lòng yếu thế, cười dữ tợn:
"Ngươi cho rằng vì sao ta phải kéo ngươi đến nơi này? Thiên Kích à, trứng rồng phải để ta mang thai! Cái tên nhân loại Nguyễn Hành Chu đó..."
Thiên Kích nhíu mày:
"Ngươi sai Lý Tửu đi tìm Nguyễn Hành Chu?"
"Sao nào?"
Vân Trầm đắc ý thưởng thức biểu cảm hoảng sợ của Thiên Kích:
"Sợ à?"
"Không."
Thiên Kích vô cảm cho ả một nhát cuối cùng:
"Vậy thì không sao rồi."
Vân Trầm: Hả?!
Thiên Kích lại nói: "Cảm ơn."
Hắn đang nghĩ sau khi trở về nên làm gì để tên nhân loại mất nết nó nguôi giận, bây giờ thì không cần rồi, thứ trút giận miễn phí đã đến cửa tự phục vụ, Thiên Kích mỉm cười: Đỡ tốn bộ trà cụ.
Vân Trầm sau khi hoàn hồn, vì quá mức kinh ngạc nên chỉ cần nhìn một chút thôi đã biết ả định làm gì, Long Quân trẻ tuổi nhìn thôi đã sung sướng.
Hắn cong khóe môi lên, dựng đồng phát sáng lộng lẫy.
"Ngươi cho là, nhân loại ta xem trong là một nhân vật đơn giản, cỏn con thôi à?"
Thiên Kích trào phúng:
"Vân Trầm à, cái thứ hàng dỏm như ngươi, cả đời cũng không thể hơn em ấy một phân nào."
"Thiên Kích!!"
Biểu cảm của Vân Trầm như muốn ăn Thiên Kích, ả gào cái tên Thiên Kích lần cuối cùng rồi chỉ để lại cơ thể của Hồ Thu ngã xuống đất.