Có Rồng Đang Nằm - Vô Thủy Bất Độ

Chương 46: Múa ba lê trên vạch kẻ cái chết



Đền mạng?

Há!

Cháu trai ông xứng chắc?

Mildan đi phía sau bảo tiêu, nghe được lời ông ta nói, khuôn mặt anh ta bất thiện, anh ta tiến lên:

"Tiền lão tiên sinh, chú ý lời nói của ngài, Boss của chúng tôi có thân phận gì, không đáng phải dơ tay vì một tiểu nhân vật như cháu trai nhà ngài."

"Mày nói gì?!"

Ông cụ Tiền đột nhiên đứng lên, chỉ vào Mildan, mặt già đỏ lên vì tức:

"Mày là cái thá gì! Dám lên mặt nói chuyện với ta!"

Biểu tình Mildan lạnh lùng:

"Ngài nghĩ nhiều rồi, tôi thân là con người, chưa từng có thói quen tự xưng mình là "đồ vật"."

Anh ta cười lạnh với ông cụ Tiền:

"Nếu ngài có thói quen đó, vậy xin thứ lỗi cho tôi thất kính, từ khi sinh ra đến giờ tôi chưa từng gặp qua "thứ đồ" nào có trí tuệ như vậy, tôi có thể chụp ảnh giữ làm kỉ niệm không?"

"Mày mày mày mày..."

Ông cụ Tiền "mày" nửa ngày.

Mildan nhếch môi, học theo ông ta:

"Tôi tôi tôi tôi... tôi làm sao đấy? Ông Tiền?"

Mày là cái tên không biết xấu hổ, cái tên mất dạy không hiểu đạo lý kính già yêu trẻ!

Ông cụ Tiền tức tới mức run người, chòm râu trắng cũng run theo, người nhà họ Tiền đứng ở một bên nhanh chóng đỡ ông ta.

Phụt.

Một trợ lý khác đứng ở phía sau bảo tiêu cười ha ha, không chừa chút mặt mũi nào cho người già, có anh ta ảnh hưởng, cả đám bảo tiêu bình thường ít nói ít cười cũng nhịn không được mà cong khóe môi.

Những nhà khác đi theo nhà họ Tiền đến đây cũng rất xấu hổ, ông nói cả đám đến đây để chất vấn Nguyễn Hành Chu, thế mà bị cấp dưới của người ta dùng dăm ba câu đã tức thành thế này?!

"Cười cái gì?"

Lúc này, Nguyễn Hành Chu được bảo tiêu vây quanh cũng đi xuống dưới, anh căng khuôn mặt trắng xanh, đè xuống dạ dày đang dâng lên từng cơn ghê tởm khó hiểu, nhìn về phía bọn họ.

Nhìn thấy Nguyễn Hành Chu, khóe miệng cười khinh bỉ của Mildan thu lại, nghiêm túc chào:

"Boss."

Nguyễn Hành Chu: "Ừm."

Những người khác đi cùng với nhà họ Tiền cũng nhanh chóng đứng lên:

"Nguyễn tiên sinh."

"Ừm."

"Nguyễn gia."

"Ừm."

Nguyễn Hành Chu không muốn nói chuyện tại sợ ói, cho nên vẫn luôn mím miệng, đối mặt với những gương mặt tươi cười đang thò đôi mắt trông mong đến, anh không còn có tâm trạng khách khí như lúc trước nữa.

Thiên Kích tàng hình, đi theo bên cạnh anh.

Nguyễn Hành Chu không chút nào để ý, đáp lại từng câu, trực tiếp ngồi xuống sô pha, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng như băng, con người sâu hút nhìn chăm chú mọi người.

"Không phải đến cửa để chất vấn tôi sao? Khách khí như thế làm gì."

"À... ha ha... ngài nói quá rồi..."

Ở trong mắt người khác, sắc mặt của anh khó coi (do buồn ói), ánh mắt không kiên nhẫn (do muốn ôm bồn cầu ói), miệng mím chặt (do không tìm được bồn cầu quyết không ói ra ngoài), đối mặt với sự lấy lòng của họ nhưng không đáp lại câu nào còn cố ý lảng tránh! Chuyện này chứng minh điều gì?

Mọi người: Chứng minh Nguyễn tổng tài chắc chắn đang tức giận đó!

Tiêu rồi tiêu rồi, chẳng lẽ cái chuyện cỏn con đó thật sự là do Nguyễn tổng tài làm?! Nếu thật sự là cậu ta, vậy hôm nay chúng ta đến đây còn xác để về không?! Có diệt khẩu không?!

Nhóm phú thương vốn định chiếm chút chỗ tốt định chất vấn một phen giờ trán đầy mồ hôi, con của họ đã chết đúng là họ có đau lòng, nhưng đứa chết đa phần đều là con vợ thứ, người thừa kế chính thống bọn họ sao có thể không đi giáo dục để kế thừa tài sản cho tốt mà để nó đi kiếm chuyện thế này được!

Cũng có phải là phim thần tượng máu chó đâu!

Càng là giới thượng lưu, họ càng quản giáo con cái của họ rất nghiêm, chỉ cần đứa con do vợ thứ sinh không cần phải kế thừa gia nghiệp thì người trong nhà không để ý chút nào, mặc kệ mấy đứa lêu lổng bên ngoài.

Còn nhà ông cụ Tiền thì cũng hơi giống như thế, con nối dõi trong nhà ít, ông cụ Tiền 40 tuổi mới có con trai, con trai mới vừa có cháu trai thì đứa cháu đã ngỏm củ tỏi, cả nhà chiều độc đinh đó, Tiền Nhị từ nhỏ biết bản thân bản thân là người thừa kế duy nhất nên càng không sợ hãi gì.

Nên mới thành cái bộ dạng quỷ yêu như vậy.

Làm sao bây giờ? Một cặp vợ chồng đang đứng đối diện, người phụ nữ chớp mắt với chồng mình.

Người đàn ông lắc đầu, liếc mắt nhìn ông cụ Tiền muốn lé mắt: Còn sao nữa, đã có chim đầu đàn rồi, chúng ta sợ làm chi!

Cũng đúng, người phụ nữ bình tĩnh lại, cũng câm miệng không nói lời nào tự coi bản thân thành người câm.

"Sao thế, sao không hé răng nữa?"

Nguyễn Hành Chu làm bô muốn đứng lên:

"Không có chuyện gì thì tôi phải đi xử lý công việc cần làm đây, không tiễn."

"Từ từ!"

Ông cụ Tiền dùng gậy chống đập mạnh xuống đất, ánh mắt âm độc đảo qua mấy người đi theo, mấy người đó bị ánh mắt của ông ta quét đến thì làm bộ dời mắt đi, ông ta thầm mắng: Đám phế vật! Đứa nào cũng không làm nên chuyện!"

"Ông Tiền có gì muốn nói?"

Nguyễn Hành Chu ngồi xuống, dạ dày như sông cuộn biển gầm, nhắc nhở ông ta:

"Ông tốt nhất là nói nhanh lên."

Nếu không thì anh có khả năng vừa há mồm đã ói.

Nói nhanh lên?

Ông cụ Tiền: Hừ! Tên này nhất định đang chột dạ cho nên mới cảnh cáo mình, ta không nghe ta không nghe! Ta cứ nói chậm đấy!

Ông cụ Tiền tự nhận là đã nắm được bím tóc của Nguyễn Hành Chu, cười lạnh:

"Rạng sáng nay độc đinh của nhà họ Tiền của ta, còn có những con trai của những nhà người ta đã bị người ta dùng thủ đoạn tàn nhẫn giết hại..."

Ông ta nhắc đến cháu trai nhà mình hốc mắt đã đỏ bừng, đôi mắt vẩn đục chảy xuống vài giọt nước mắt:

"Nó với mấy đứa nhỏ vì sao lại bị hại, ta cũng biết."

"Bọn nó chỉ phạm phải sai lầm nhỏ..."

Nguyễn Hành Chu giơ tay cắt ngang lời nói của ông ta:

"Nhỏ?"

Hai mắt sâu thẳm đọng lại chút giận dữ:

"Bọn họ hại chết nhân viên của tôi, đây là sai lầm nhỏ?"

"Con nhỏ đó tự mình nhảy lầu! Cháu trai của ta cũng không ép nó nhảy! Nhiều lắm chỉ phạm phải sai lầm mà thằng đàn ông nào cũng phạm thôi thì đã làm sao? Cách xử lý của cháu trai ta không tồi, nó nhất định sẽ bồi thường cho nhỏ đó!"

Ông cụ Tiền không để bụng:

"Cô nhóc đó tự mình luẩn quẩn trong lòng, sao lại trách cháu trai của ta, hừ, Nguyễn tổng tài tức giận như vậy, sợ là có tất giật mình nhỉ. Cậu còn dám nói cậu không phải là người tìm người hại bọn nó?! Họ Nguyễn kia, hôm nay cậu phải cho ta một lời giải thích!"

Thương tổn, vũ nhục người khác mà còn ngồi đây đòi công đạo?

Vì có tài phú và địa vị thì được đứng ở vị trí "đặc xá" à, tự nâng bản thân lên mà đi phán xét giá trị của người khác, đây là chuyện hoang đường gì đây!

Nguyễn Hành Chu không nói chuyện, Thiên Kích đang ẩn thân nhếch miệng, lộ ra nụ cười.

Chậc, thú vị, thật thú vị.

Cho dù thời gian có trôi qua trăm năm hay ngàn năm, trong con người đều có một ít loại thế này khiến hắn cảm thấy cực kì thú vị, rõ ràng là một con ác quỷ khoác lớp da người, tay mồm dính đầy máu tươi không cách nào tẩy sạch, vậy mà dùng lớp băng gạc trắng tinh ngụy trang thành người bị hại.

Nguyễn Hành Chu vô cảm đứng lên:

"Chuyện hôm nay không cần nói nữa, các người về đi."

Ông cụ Tiền trừng lớn mắt, chỉ vào anh

"Cái gì mà kêu không cần! Giết người thì đền mạng..."

"Đúng vậy, giết người thì đền mạng."

Nguyễn Hành Chu nhìn chằm chằm mặt ông ta, lại nhìn những người khác, khí thế áp lực mười phần, không chút cảm xúc, đôi con ngươi như pha lê làm người khác đầu chảy đầy mồ hôi lạnh, anh hạ giọng lập lại một lần nữa:

"Giết người thì đền mạng..."

"Con trai các người làm gì, các người đều biết rõ trong lòng, tôi cũng biết rất rõ, nhưng hôm nay nghe ông nói xong, tôi cảm thấy cực kì tiếc nuối."

Tiếc nuối??

Ông cụ Tiền không vui:

"...Tiếc cái gì?"

Nguyễn Hành Chu: "Tôi tiếc gì tôi không phải là người ra tay."

Ông cụ Tiền: "...."

Mọi người: "..."

Anh nói xong, quay đầu đầy lãnh khốc.

"Cậu, cậu quá cuồng vọng rồi Nguyễn Hành Chu!"

Ông cụ Tiền rống giận đằng sau lưng anh:

"Cháu trai bảo bối đáng thương của ta!"

Nguyễn Hành Chu quay đầu, vừa muốn nói gì đó, dạ dày đã biểu tình quay cuồng một trận, cho nên khi há mồm thì là...

"Ọe!"

Ông cụ Tiền: Mấy người thấy chưa... Nó! Nó vũ nhục ta!

Mọi người: Thấy thấy! Mẹ bà nó, độc ác quá rồi, nhục nhã người ta quá rồi! Không hổ là Nguyễn tổng!

Nguyễn Hành Chu nhấp môi, cảm thấy bản thân có chút không lễ phép, còn giải thích:

"Xin lỗi, không phải tôi cố ý, chỉ là có chút ghê tởm."

Víu!

Một cây đao đâm chuẩn vào ngực của ông cụ Tiền.

Ông cụ Tiền hai mắt trợn ngược, tức đến xỉu.

Mấy người đi cùng không dám cãi với Nguyễn Hành Chu, họ ồn ào đi lên đỡ lão già kia, Nguyễn Hành Chu cũng không phản ứng lại bọn họ, vội vàng lên lầu chuẩn bị ôm bồn cầu ói, chỉ chừa cho bọn họ bóng lưng không chút lưu tình nghĩa nào.

Sau hôm nay, nhà họ Tiền đến cửa khiêu khích nhà họ Nguyễn, kết quả là ông cụ lớn bị tức đến xỉu, Nguyễn Hành Chu lạnh lùng vô tình quay đầu đã đi, nhìn cũng không thèm nhìn một cái, lời đồn cứ thế mà lưu truyền ra ngoài.

Nguyễn Hành Chu ngay tại đây lại một lần nữa có thêm một truyền thuyết, ác danh hiển hách.

Long Quân tuổi trẻ vẫn còn dư vị dáng vẻ hoảng sợ của đám overthinking kia, nhìn Nguyễn lão đại cực kì hung dữ ôm bồn cầu ói mửa, cười đến mức vảy rồng cũng hiện lên.

Chờ sau khi Nguyễn Hành Chu ói xong súc miệng, bình tĩnh nói với con rồng già đang dựa vào khung cửa:

"Kích Kích, em có rồi phải không."

Thiên Kích: "..."

Nụ cười cứng đờ trong chớp mắt, hai người đối diện nửa ngày, Thiên Kích nắm chặt bàn tay, ừ một tiếng.

"Đúng vậy."

Nguyễn Hành Chu rất im lặng, anh nhìn Thiên Kích, hỏi:

"Vì sao lúc trước không nói cho em biết?"

Nguyễn Hành Chu rất kích động, tiến lên một bước nắm lấy cổ áo hắn:

"Anh nói đi!"

Nói cái gì?

Thiên Kích nghĩ, chẳng lẽ muốn ta nói rằng vì ta sợ em sẽ không giữ lại nó? Hay là nói ta thay đổi chủ ý, trong mắt ta, em còn quan trọng hơn trứng rồng, ta không biết em nghĩ như thế nào, ta lo lắng ta làm như thế, em có oán hận ta không?

Long Quân trẻ tuổi hơi há mồm, khuôn mặt cương nghị hơi rũ xuống, trong đôi mắt là ảnh ngược của khuôn mặt Nguyễn Hành Chu.

Nguyễn Hành Chu đang tức giận.

Biểu cảm của anh chỉ có một dạng thôi, cũng không hay cười, càng không có chút dao động cảm xúc nào, nhưng Thiên Kích biết, anh đang tức giận.

"Trả lời em đi chứ!"

"... Xin lỗi, ta sai rồi."

Long tộc cao ngạo cúi đầu, mái tóc đỏ rực rỡ như mặt trời đang nhè nhẹ rơi xuống, hắn cong lưng, tay nắm chặt muốn chết, khi Long tộc bày ra vẻ yếu thế thì họ còn khó chịu hơn chết.

Mục đích xin lỗi chỉ có một, là vì không muốn đối phương giận, là sợ đối phương sẽ giận, sợ hỏi lý do, nhưng Thiên Kích đã để ý ngay từ đầu.

Vừa mới bắt đầu, anh là phàm nhân mà hắn khinh thường, bây giờ anh đã thành bảo vật mà hắn muốn bảo vệ bằng cả thân rồng của mình.

Nguyễn Hành Chu: "Anh đừng tưởng em không biết suy nghĩ trong lòng anh là gì."

Thiên Kích mím chặt môi: Đúng thế, ta đúng thật là đã không màng đến ý nguyện của em, trộm để lại trứng rồng.

Nguyễn Hành Chu gầm nhẹ: "Em không ngờ ra anh sẽ đối xử với em như vậy."

Đầu Thiên Kích càng rũ thấp, quả thật như sắp bẻ gãy cả sống lưng, nhổ hết nanh vuốt, như một con mãnh thú khẩn cầu sự dịu dàng.

"Haiz..."

Nguyễn Hành Chu thở dài đầy sâu xa, Thiên Kích nhịn không được mà giang hai tay muốn ôm anh, lại bị anh đẩy ra.

Thiên Kích nóng nảy:

"Ta..."

Nguyễn Hành Chu: "Anh còn không phải là sợ em có nhãi con rồi, em sẽ làm chư hầu uy hiếp lấy quyền thiên tử mà bắt anh đọc mấy câu tỏ tình cho em nghe à!"

"Đúng thế... Ta... Mẹ bà nó cái quần què gì vậy!"

Áy náy và khổ sở trên mặt Thiên Kích rạn nứt trong nháy mắt:

"Con mẹ nó ta không phải bởi vì cái này!"

"Không thể nào!"

Nguyễn tổng tài cao quỷ lãnh diễm, ngẩng đầu, giọng điệu cực kì đắc ý:

"Anh đừng có giải thích, dưới ánh mắt Holmes Chu của em, tội của anh không thể nào trốn tránh được đâu, bây giờ em đã có nhóc con rồi, em chính là ba lớn trong nhà! Tiểu Kích tử (**), nhìn cái gì, đỡ trẫm!"

(**): Xưng hô của thái giám =))

Tiểu Kích tử: "....."

Ba ba Nguyễn: "Cái ánh mắt đó của ngươi là gì đó hả? Thẹn quá hóa giận?"

Thiên Kích bụm mặt, hít hà một hơi, khuôn mặt anh tuấn uy nghiệm vặn vẹo còn đáng sợ hơn quỷ, dựng đồng màu vàng kim cháy bùm bùm lửa, gân xánh trên trán giựt giựt!

Cái cảm giác run sợ trong lòng của bản thân vừa này đúng là con bà nó ngu vãi beep!

Nguyễn ba ba không ý thức được mình đang múa ba lê trên vạch kẻ tử vong, ngửa đầu, cảm thấy bản thân đã hết khổ rồi, xoay người xướng khúc ca khởi nghĩa của nông nô!

Tóm lại là rất ngầu, rất phê!

"Mau đỡ ta, Tiểu Kích tử, hôm nay ba ba phải nghe một trăm câu tỏ tình."

"Sao ngươi không nói câu nào? Hửm?"

"Tiểu Kích tử...."

Bộp!

Long Quân bạo nộ chưa cho anh lời âu yếm mà đã cho anh bóp đầu thần chưởng mà anh yêu thích nhất.

À, còn thuận tiện uốn quả đầu của anh thành như lông dê nữa.

Nguyễn ba ba đỉnh đầu bốc khói, một tay che bụng một tay che đầu, cúi đầu nhìn tay nắm cửa bị con rồng phẫn nộ bẻ gãy mà rơi lệ.

Mình mới vừa có bé con, ổng đã bỏ bê mình.

Đây là lúc phải lên liên đoàn phụ nữ một chuyến.

Con rồng khốn nạn.

Phẹc!
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.