Có Rồng Đang Nằm - Vô Thủy Bất Độ

Chương 41: Mình bị trĩ hả ta?



"Nên là, em cứ thế mà nghĩ ta đã chết rồi à?"

Trong phòng bệnh, cơ thể cường tráng, trần trụi của người đàn ông đang ngồi dựa trên giường bệnh, chú văn màu đỏ sậm có quy luật trải rộng khắp toàn thân, làn da màu lúa mạch cùng người có mặt mày trắng bệch như ma, đang mặc quần áo bệnh nhân đang nằm trong lồng ngực hắn như hình thành sự tương phản rõ rệt.

"Ừm."

Người đàn ông đang im lặng hít rồng nâng cái đầu lên, sau đó nằm sấp xuống lại đi hít rồng.

Con rồng nhà anh đã trở lại rồi, trái tim bé nhỏ của Nguyễn tổng tài lập tức thả lỏng, hận không thể thành cái bánh hamster, mở ngoặc, cái loại không xương í, đóng ngoặc.

Nguyễn Hành Chu, tự cho rằng mình là một con cá ướp muối, xị mặt, cặp mắt thì như cá chết, tay chân bung xõa trên lồng ngực siêu chắc siêu rộng của con rồng nhà anh, ủi mặt vào giữa cơ ngực hự hự vài lần, như bé cún đi tìm sữa mẹ để uống, miệng còn không đàng hoàng.

Nguyễn tổng tài ủi nửa ngày, chẹp miệng: Không có sữa.

Nhưng có mùi vị của đàn ông.

Thiên Kích cũng kệ anh, tuy bên ngoài không thể hiện ra nhưng trên thực tế, hắn đã chiều anh không biên giới rồi.

Thiên Kích cúi đầu, vài cọng tóc đỏ rơi xuống, ngón tay cái của hắn ấn lên khóe mắt anh, dùng linh lực chữa trị đôi mắt của anh, lúc nãy hắn hiểu lầm Nguyễn Hành Chu phát hiện trong bụng có trứng rồng nên định nhảy lầu, nhưng sau khi nghe Nguyễn Hành Chu giải thích, hắn mới biết được cái đứa ngu ngốc này nghĩ hắn đã chết rồi.

Thiên Kích thấy tròng mắt đầy tơ máu hồng hồng thì có hơi nóng máu, gằn giọng quát lớn:

"Em cho rằng Long tộc của ta là cái thứ yêu quái cấp thấp nào hả? Chỉ bằng ba cái thứ quỷ đó mà cũng cho ta ăn hành được à?!"

Lúc ấy, hắn chỉ thấy để Nguyễn Hành Chu ở lại thì có chút vướng víu, dù gì thì sau khi hắn không còn linh lực thì chỉ có thể biến thành dạng rồng, xích long nắm lửa, chân thân của hắn tự nhiên có mang theo long hỏa, có thể đốt cháy tà khí, nhưng sợ khi biến thân thì không thể khống chế được bản thân mà đè nặng Nguyễn Hành Chu, vì vậy mới để cho anh đi trước.

Không nghĩ tới hắn mới vừa ra khỏi đó, Nguyễn Hành Chu đã tự phong mình là Nguyễn góa chồng...

Thiên Kích thiếu chút nữa bị tức đến mức cười.

Từ rất lâu hắn đã muốn hỏi, cái tên mất nết này rốt cuộc hiểu lầm Long tộc là thứ gì, hắn chính là rồng, từ khi sinh ra lưng đã đeo đại khí vận (*), là thần thú hưởng thụ sự triều bái của sinh linh.

(*): May mắn, phước lành.

Chẳng lẽ tên này chưa từng đọc thần thoại?

"Em biết rồng mà."

Nguyễn tổng tài vươn vuốt của mình ra chỉ chỉ Thiên Kích:

"Là họ hàng gần của khủng long."

Thiên Kích nhìn chằm chằm móng vuốt của anh, nhịn nửa ngày trời mới không đi cắn đứt cái ngón tay mềm mại kia!

"Ta lặp lại lần nữa.... Con mẹ nó ta không phải! Không phải là họ hàng gần của khủng long! Em đừng có mà dùng góc độ khoa học mà nhìn ta được không hả?!"

Thiên Kích sau khi rít mấy câu trên từ kẽ răng, dứt khoát nắm lấy cái mỏ của Nguyễn Hành Chu đang muốn nói tiếp, hắn sợ Nguyễn Hành Chu nhả thêm một câu nữa, hắn sẽ quên luôn sự thật trong bụng tên này có nhóc con mà đốt trụi luôn!

Tức quá mà, thật sự, sau khi Thiên Kích lập khế ước với anh, hắn cảm thấy bản thân bị tổn thọ hết mười năm.

Nguyễn Hành Chu chớp chớp cặp mắt cá chết, miệng mút hai cái, sau khi thấy miệng mình tránh không thoát thì sáp sáp lại gần, mút ngón tay của Thiên Kích.

Sau đó anh như gặm chân gà, gặm cho Thiên Kích một tay đầy nước dãi.

Thiên Kích: "...."

Ngươi là biến thái hay gì? Con bà nó ngươi chắc chắn là biến thái!

Nguyễn Hành Chu sau khi trải qua "sinh ly tử biệt" ngắn ngủi thì càng thêm dính rồng.

Anh không biết cái thứ gọi là thiếu cảm giác an toàn, nhưng anh chỉ biết mình muốn giăng hết cơ thể mình ra, tốt nhất là bộ phận nào cũng phải tiếp xúc với Thiên Kích mới được.

Nựng rồng không được, khó chịu.

Không thấy rồng đâu, rất khó chịu.

Không có rồng ở cạnh...

Nguyễn tổng tài: Trời lạnh quá, hay cho thế giới chúng mình trái bom nguyên tử đi.

"Phiền muốn chết."

Thiên Kích nhướng mày, dựng đồng màu vàng kim nheo lại, nhìn thì rất bất mãn nhưng đó cũng chỉ là nhìn vậy mà thôi...

Long Quân miệng mỏ ngạo kiều xách Nguyễn cá mặn đang nằm bò trên ngực hắn lên, giữ nguyên tư thế này ôm anh đến đêm khuya.

Chờ khi bác sĩ vào phòng bệnh kiểm tra mới bị lóe mù mắt chó, cắt ngang hành vi làm nũng muốn ôm của Nguyễn tổng tài.

Mildan và bảo tiêu cũng rất kinh ngạc, nhưng bọn họ nghĩ, lúc trước đã từng nhìn thấy những cách kì lạ của Thiên Kích, nên bây giờ cũng không quá mức ngoài ý muốn, càng quan trọng hơn là, "bé người yêu" đã trở lại, Nguyễn tổng của bọn họ lập tức giống như đóa hoa dưới mặt trời...

Rực rỡ cực kì.

Lúc trước, Nguyễn Hành Chu còn nằm ở trên giường niệm kinh bây giờ đã có sức sống, xử lý công việc rất tốt, đôi mắt không còn đổ lệ nữa, những chuyện cần xử lý khi về nước cũng được đưa vào bàn họp.

Nhưng mà chuyện gì cũng có mặt trái, bảo tiêu và người qua đường đều thường xuyên nhìn thấy cảnh tượng:

Trong sân bay, người đàn ông đang phát ra khí lạnh muốn đi WC, đằng sau lưng là một tổng tài bá đạo lãnh khốc vô tình mặt mày vô cảm, anh há mồm, nói:

"Ôm."

"....."

Gân xanh trên trán Thiên Kích nhảy nhảy, gầm nhẹ:

"Ta muốn đi vệ sinh!"

Tổng tài bá đạo họ Nguyễn mặt mày vô cảm, cực kì bình tĩnh:

"Vậy anh cõng em đi tiểu đi, em mặc kệ, em muốn ôm."

Thiên Kích: Đánh chết em bây giờ đấy!

Lại tỷ như:

Trong khoang hạng nhất của máy bay, chị gái tiếp viên hàng không khóe miệng run rầy, nhìn Nguyễn Hành Chu đang ngồi đoan đoan chính chính, vẻ mặt cao quý lãnh diễm nhưng lại đang ngồi trên đùi người khác.

"... Vị tiên sinh này, mong ngài trở lại vị trí của mình thắt đai an toàn."

Nguyễn tổng tài lắc đầu: "Tôi không cần."

Chị gái tiếp viên hàng không: "..."

Nguyễn tổng tài: "Cái đai an toàn này đủ dài không? Chúng tôi có thể trói nhau lại."

Chị gái tiếp viên hàng không: "..."

Nụ cười công nghiệp của chị gái lập tức rạn nứt, nhìn cái vị kỳ ba này mà chị gái thiếu chút nữa đã thốt ra câu "tui khổ quá mà".

Cuối cùng, vẫn là Thiên Kích bụm mặt, đè lại cái đầu nổi đầy gân xanh, túm anh từ đùi mình xuống.

Mấy người qua đường đang hóng hớt:... Uầy, lại là một ngày đẹp để bệnh nhân tâm thần vượt ngục.

Bảo tiêu: Sếp ơi, ngài còn nhớ thân phận sếp lớn của mình không thế!

Đoàn người về nước trong sự gập ghềnh.

Vừa mới về hai ngày, Nguyễn Hành Chu phát hiện cơ thể của mình đột nhiên có biểu hiện xấu...

Cái biểu hiện xấu đó có hơi khó mở miệng.

Thiên Kích ở ngoài nhà vệ sinh gõ cửa, nhíu mày nói vào bên trong:

"Sao em không ra, ta phải đến Kết Yêu Xã một chuyến, em tự mình đến công ty đi, nghe rõ không?"

Trong nhà vệ sinh truyền ra tiếng vải dệt cọ vào nhau nhỏ cực kì, nửa ngày sau Thiên Kích mới nghe được tiếng Nguyễn Hành Chu ậm ờ không rõ.

Lạ thật, tên nhân loại mất nết này sao hôm nay lại nghe lời vậy?

Thiên Kích không phát hiện có gì đó không đúng chỉ thấy anh cuối cùng cũng không dính người nữa, vừa quay đầu, cơ thể đã hóa thành ngàn vạn điểm sáng, biến mất tại chỗ.

Âm thanh bên ngoài nhà vệ sinh biến mất, sống lưng thẳng tấp của Nguyễn Hành Chu mới thả lỏng, sau đó anh cúi đầu, nhìn trên tờ khăn giấy dính đầy thứ dịch trong suốt trong đó có lẫn tơ máu, lông mày chậm rãi nhăn lại.

Bé cúc bị "lũ lụt" cuốn qua dùng sức co rút rồi duỗi ra.

Cảm giác kì quái làm Nguyễn Hành Chu kẹp chặt hai chân, gương mặt nổi lên một mảng ửng đỏ.

Anh nhìn chằm chằm tờ khăn giấy, trầm tư một lát, cuối cùng cho ra kết quả khoa học nhất...

Mình bị trĩ.

Nguyễn Hành Chu nghĩ thầm, nhưng anh không có cảm giác phía sau của mình có dị vật gì đó, hơn nữa khi tắm anh cũng đã kiểm tra qua rồi, mấy ngày hôm trước cũng loáng thoáng xuất hiện tình huống như hôm nay, nhưng không nghiêm trọng đến vậy. Buổi sáng hôm nay, bụng nhỏ của anh cực kì đau đớn, phía dưới ngăn không được chất lỏng đó khiến quần ngủ của anh bị ướt.

Nguyễn Hành Chu ngồi trên bồn cầu xoa xoa bụng.

Không hiểu vì sao anh lại cảm thấy thẹn thùng, cho nên Nguyễn Hành Chu không muốn nói chuyện này cho Thiên Kích.

Trong lòng Nguyễn Hành Chu, lý do anh xuất hiện những vấn đề này, nhất định là do dạ dày có biểu hiện bệnh hoặc là bị trĩ nội.

Nếu nói cho Thiên Kích biết, Thiên Kích nhất định sẽ kêu anh đi trị trĩ nội, nếu mà đi, vậy chuyện đó đại biểu cho việc anh sẽ có một đoạn thời gian rất dài mất bạch bạch bạch.

Mất phập phập phập...

Ừm...

Sắc mặt của Nguyễn tổng dần dần trầm trọng, đen mặt ném cái tờ khăn giấy kia đi hủy thi diệt tích.

Bên kia.

Quân Hoa đặt ly nước xuống, hít một hơi thật sâu, nhìn bạn tốt trước mặt.

"Cậu, cậu ta có? Ngươi không gạt ta?!"

"Ta lừa ngươi làm gì..."

Thiên Kích có hơi cạn lời, mà sau khi Quân Hoa xác nhận hắn không nói sai thì kích động không thôi, y đứng lên, nụ cười cũng rạng rỡ không ít, còn bế bé Quân lên xoay vòng vòng.

Nhưng mà y rất nhanh đã chú ý đến gương mặt lạnh tanh của Thiên Kích, nụ cười cũng hơi thu lại, có hơi khó hiểu mà hỏi:

"Sao thế? Sao nhìn ngươi không vui một chút nào vậy, nếu đã có con nối dõi rồi thì oán khí của Long tộc trên người ngươi rất nhanh là có thể tiêu trừ rồi."

"Ta không vui hả?"

Thiên Kích nhếch miệng cực kì có lệ:

"Ha hả, ta sướng gần chết."

Quân Hoa: "...."

Ngươi tưởng ta mù hả?

"Bởi vì sức khỏe của Nguyễn Hành Chu nên ngươi mới không vui phải không?"

Quân Hoa rất nhanh đã đoán được, lông mày y nhăn lại thật chặt, ôm bé Quân, ngồi xuống thở dài:

"Ta đã nói rồi, Thiên Kích à, ngươi quá để ý đến nhân loại kia. Cậu ấy là người thừa hạnh mà ngươi lựa chọn, giữa các ngươi còn có khế ước, ngươi thỏa mãn nguyện vọng của cậu ấy thì cậu ấy cũng cần phải thực hiện lời hứa của mình."

"Nói cho cùng, cậu ấy cũng chỉ là một nhân loại mà thôi, chúng ta không cách nào có thể hòa nhập với bọn họ, bọn họ cũng không thể nào trở thành như chúng ta. Ngươi đã từng ăn trái đắng trên người nhân loại rồi mà Thiên Kích, chẳng lẽ người đã quên vì sao ngươi bị oán khí của Long tộc quấn thân rồi tiến vào Họa Trung Giới rồi sao? Nữ nhân kia...."

"Đủ rồi!"

Sắc mặt của Thiên Kích thay đổi, dựng đồng màu vàng kim lạnh lẽo như băng sương nhìn chằm chằm Quân Hoa, hắn lạnh lùng lặp lại:

"Đủ rồi, không cần nói nữa."

Quân Hoa há miệng thở dốc, ánh mắt đảo qua chú văn màu đỏ sâm trên người Thiên Kích, y nhắm mắt lại không nói nữa.

Bầu không khí trầm lặng, yên tĩnh.

Cho đến khi Quân Đậu nhảy xuống sô pha nhào vào ngực Thiên Kích, nhỏ giọng nói:

"Cha nuôi!"

Biểu cảm của Thiên Kích lúc này mới dịu lại.

Nửa ngày sau, Quân Hoa lại nói ra một câu không đầu không đuôi, y nói:

"Nữ nhân đó, có khả năng còn chưa chết, ngươi cẩn thận."

Thiên Kích không có ý kiến gì, ừ một tiếng.

Rất nhanh Quân Hoa đã dời đề tài:

"Nhân loại mang thai trứng rồng đã ít giờ còn ít hơn, một ít thay đổi trong thời gian mang thai ta cũng đã từng có ghi chép lại một ít, ta nói ngươi phải nhớ đấy."

Thiên Kích gật đầu.

Quân Hoa: "Đầu tiên, nhân loại sau khi mang thai trứng rồng sẽ tiến vào một giai đoạn như giai đoạn giao phối vậy..."

Trong không khí bỗng ngưng kết ra một tờ giấy dừng lại trong tay y.

"Ở thời kì này, cơ thể và tâm lý của họ sẽ phát sinh sự thay đổi rất lớn, nôn nóng, bất an, vội vàng muốn nửa kia ở bên cạnh mình, thậm chí còn dễ tức giận, không hiểu sao lại bật khóc cũng có, so với lúc trước thì còn mẫn, khụ khụ, khát khao nửa kia giao lưu thân mật."

"Ngươi nhìn cái này đi."

Quân Hoa đưa tờ giấy đó cho Thiên Kích:

"Thời kì này xuất hiện là bởi vì đứa con trong bụng cần sức mạnh để kết thai, máu rồng và t*ng trùng của rồng có rất nhiều sức mạnh, ngươi hiểu không."

Thiên Kích nhìn lướt qua nội dung trên mặt giấy, toàn thân hắn cứng đờ, hai tai đỏ bừng, hắn nhanh chóng đốt tờ giấy đó thành tro.

"Ngươi cho ta xem thứ này làm gì!"

"Đương nhiên là cho ngươi dùng trong thực tiễn rồi, tư thế trên đó đều là tư thế phù hợp nhất đó, còn có thể mở rộng sản đạo nữa."

Quân Hoa nhìn cái bộ dạng xấu hổ của tên kia nhịn không được cười ra tiếng.

"Ngươi không cần ngại, hơn nữa đây chi là giai đoạn đầu thôi, còn giai đoạn sau... Cậu ấy là người thường mà không phải người tu hành, đa phần sức mạnh mà trứng rồng cần vẫn là từ người cậu ấy, sau này, cơ thể của cậu ấy chỉ sợ sẽ càng ngày càng thụt lùi."

Thiên Kích không hé răng, đã chuẩn bị trường hợp này.

Quân Hoa lắc đầu:

"Trong khoảng thời gian cậu ấy mang thai, ngươi tốt nhất là thử tách cậu ấy ra chút đi, cậu ấy nhất định phải chết sau khi trứng rồng ra đời, các ngươi quá mức thân mật, ta sợ đến lúc đó ngươi lại khó chịu, ở chỗ ta có chút thuốc, có thể giảm chút đau đớn..."

Thiên Kích cầm thuốc, lòng mang tâm sự đi đến công ty Nguyễn Hành Chu.

Nhưng khi hắn vừa định đi qua cửa kính đi vào văn phòng Nguyễn Hành Chu, cửa sổ bên cạnh mở ra, một nhân loại đi thoáng qua hắn, nhảy vèo xuống.

Trong văn phòng có người hoảng sợ hét chói tai:

"A!!!"

"Có ai không! Lý Cửu nhảy lầu rồi!"

Long Quân mở vừa rảo bước tiến một chân vào: "..."

Cảnh tượng này....

Sao quen quen thế????

Nguyễn tổng tài mấy ngày trước còn định nhảy lầu: Hắt xì!
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.