Tiếng giáp sắt thong thả di chuyển vang lên, tay trái của nó đỡ vách tường, tay phải cầm cây rìu.
Nó kéo lê cây rìu chiến nặng trịch trên thảm, đôi khi lại cọ bên ngoài tấm ván gỗ, khiến nó phát ra những âm thanh làm người khác sởn tóc gáy.
Giống như dùng đầu móng tay đi cào gỗ vậy.
Mấy người trong phòng trốn xuống gầm giường hoảng sợ mà nhìn về phía cửa, dù có mắng thế nào cũng không gọi điện thoại được, họ nghĩ cách để bản thân có thể trốn kĩ hơn.
Bộ giáp sắt quỷ dị kia có lẽ vì bị ăn một đá nên có chút cố kỵ Thiên Kích, nó không dừng lại trước cửa phòng Nguyễn Hành Chu mà đi về phía những phòng khác.
Thiên Kích nghe ngóng trong chốc lát, quay đầu làm ngơ Allison đang cứng còng người quỳ rạp trên đất và bảo tiêu đang giơ vũ khí lên, hắn trực tiếp kéo Nguyễn Hành Chu từ trên giường lên, nhéo nhéo thịt mềm trên mặt anh.
"Dậy đi, ngươi còn định ngủ đến bao giờ?"
"Ưm..."
Đôi mắt của Nguyễn Hành Chu hơi mở ra một khe hở, anh mơ mơ màng mang đặt tay lên bụng, hỏi:
"Vừa rồi em bị sao vậy? Có tiếng gì ở bên ngoài thế?"
"Không có gì."
Thiên Kích liếc mắt nhìn bụng nhỏ của anh, vẻ mặt lạnh lùng.
"Ngươi chỉ ăn phải đồ hỏng thôi, còn bên ngoài... Không phải ngươi đang ở khách sạn ma ám sao, bên ngoài có thứ gì còn cần ta nói?"
Chỉ số thông minh và lý trí dần dần phục hồi, ký ức trước khi ngủ cũng đã thức tỉnh.
Trên khuôn mặt nhỏ đầy than của Nguyễn Hành Chu có vẻ ngơ ngốc, anh bỗng nhớ ra những chuyện trước khi anh ngủ.
Nguyễn Hành Chu: Ớ? Hình như khi nãy mình bẻ cong sừng rồng của Thiên Kích... còn bị ăn đánh... còn cãi nhau với Thiên Kích... còn khóc ướt cả gối...
Nguyễn Hành Chu mặt mày vô cảm, ngửa đầu nhìn khuôn mặt rồng tuấn tú nhà anh đang híp mắt cười ha hả, tròng mắt ngâm đen mất đi ánh sáng.
Ấy chà.
Tui lại thấy lạnh rồi.
Anh suy nghĩ ba giây, sau đó nhanh nhẹn giật bắn người lên, có hơi hoảng loạn muốn nhảy xuống gầm giường trốn!
Mà Thiên Kích đã sớm có chuẩn bị, cánh tay khoác một cái, kéo eo, khiêng người như khiêng xác, như muốn ném người ta đi, hắn kéo anh vào trong lồng ngực rồi ấn ngồi lên giường.
Nguyễn Hành Chu đang chạy trốn với lộ tuyến chưa tới một mét cứ như thế chỉ trong chớp mắt, đã cảm thấy trời đất quay cuồng, phát hiện bản thân đang ngồi ngoan như bé con học nhà trẻ, sống lưng thẳng tấp, hai chân khép lại, hai cái móng vuốt đặt lên trên đầu gối, mà Thiên Kích thì ngồi xổm trên đất, mang vớ đeo dép lê cho anh.
Nguyễn Hành Chu: "...."
Tui là ai đây là đâu cái người đàn ông cao lớn có thuộc tính trung khuyển trước mặt tui đang dùng tay xoa ấm chân cho tui mang vớ cho tui là ai, tui không biết ổng đâu!!!!
Ổng không phải rồng nhà tui!!!
Chắc mình đang nằm mơ, ờ đúng rồi, mình chắc chắn mình đang nằm mơ.
"Được rồi."
Thiên Kích mang vớ đeo dép lê cho anh xong, khuôn mặt cương nghị lạnh lùng giờ đây như tắm trong gió xuân, nở một nụ cười vạn phần thân thiết:
"Có đói bụng chưa, ta đi lấy đồ ăn cho ngươi."
"Sao thế? Sao lại dùng ánh mắt này nhìn ta"
Nguyễn Hành Chu hơi do dự, làm thủ thế với Thiên Kích bảo hắn đến gần đây, Thiên Kích cười tủm tỉm cong lưng, khi lỗ tai của hắn đến gần bên miệng của Nguyễn Hành Chu thì nghe anh nghiêm túc, nhỏ giọng hỏi:
"Thiên Kích, nếu anh bị quỷ ám vào người thì chớp chớp mắt đi!"
"...."
Con mẹ nó ngươi mới bị ba cái thứ hàng cấp thấp đó bám vào người!
Long Quân như đang tắm mình trong gió xuân thiếu chút nữa đã không giữ vững được nụ cười tươi, khóe miệng hơi dùng lực ngay lập tức biến thành nụ cười dữ tợn điên cuồng của một tên sát nhân.
Nhưng mà chỉ trong chớp mắt thôi, hắn đã nhịn xuống.
Hắn rít từ trong khẽ răng ra mấy chữ:
"Ta không bị quỷ ám vào người."
Nghĩ đến trứng rồng muốn cướp lấy mạng sống của Nguyễn Hành Chu, Thiên Kích lòng mang áy náy, cố gắng duy trì nụ cười tươi, hắn âm thầm thề cho dù cái tên nhân loại mất nết này về sau có chọc tức hắn như thế nào, hắn cũng phải cẩn thận che chở cho Nguyễn Hành Chu đến ngày cuối cùng.
Nhưng Long Quân trẻ tuổi vẫn còn quá non, hắn đã đánh giá cao mức độ nhẫn nại của mình cùng với EQ âm 250 (*) như bị sét đánh của Nguyễn Hành Chu.
(*): 250 trong tiếng Trung là "đồ ngu" =))
".... Không bị ám thì sao anh không giận?"
Nguyễn Hành Chu có chút không tin, nhíu mày nhìn hắn một cách khó hiểu.
Thiên Kích hỏi lại:
"Vì sao ta phải giận?"
Nguyễn Hành Chu: "Vì em làm méo sừng rồng của anh."
Thiên Kích: "... Không sao, ta có thể bẻ về được."
Nguyễn Hành Chu: "Em còn cãi nhau với anh."
Hàm răng của Thiên Kích bị nghiến chặt đến nổi run lên ken két: ".... Cãi thì cãi, ta không để tâm."
"Nếu anh đã không ngại..."
Nguyễn Hành Chu cúi đầu suy tư một lát, ngẩng đầu:
"Vậy hôm nay em muốn nựng rồng, anh biến về nguyên thân đi, em muốn sờ vảy rồng của anh."
Thiên Kích đè lại gân xanh đang muốn bựt ra của mình, nói:
"Được!"
Hai mắt Nguyễn Hành Chu sáng ngời, đầu óc tổng tài khi đi đàm phán lập tức tung ra, anh liệt kê một vài yêu cầu một cách có trật tự rõ ràng:
"Mỗi buổi tối phải đọc cho em trăm câu tỏ tình."
"... Được!"
"Về sau, mỗi ngày phải đi theo em, không được đi xa khỏi tầm mắt em, cũng không được gạt em đi đến chỗ Quân Hoa."
"... Được!"
"Mấy cái này đều đồng ý hết à? Vậy..."
Nguyễn Hành Chu hít sâu một hơi, bốc quyển sổ nhỏ từ trong túi quần ra đặt trên đầu gối, mặt mày vô cảm, bàn tay đan lại chống lên cằm, anh liếc mắt nhìn Thiên Kích một cái, đã nghiêm túc lại còn nghiêm túc hơn.
Ánh mắt này, Long Quân rất quen thuộc, mỗi khi Nguyễn Hành Chu muốn chọc cho hắn tức chết, con mẹ nó tên này đều dùng ánh mắt này!
Sau lưng của Thiên Kích rét buốt, nghĩ thầm: Sao ta lại cảm giác được... một điềm xấu vậy.
Qủa nhiên.
Thiên Kích liền nghe anh dùng một tốc độ nhanh như bay đọc từ trong cuốn sổ:
"Từ giờ trở đi, chỉ cho phép anh đối tốt với một mình em; phải chiều em, không được gạt em; mỗi một việc em yêu cầu, anh phải làm được; mỗi câu nói với em đều phải là những câu thật lòng. Không được gạt em, mắng em, phải để tâm tới em, khi người khác bắt nạt em, anh phải bênh em trước, khi em vui vẻ, anh phải vui chung với em; khi em không vui, anh phải dỗ em vui lại; vĩnh viễn phải nghĩ rằng em là đẹp trai nhất; ngay cả mơ anh cũng phải mơ thấy em; trong lòng anh chỉ có mỗi mình em... Nhớ kĩ chưa?"
"Nhớ kĩ thì ấn dấu tay đi, ký tên cũng được, em không cần, dù gì cũng có hiệu lực pháp lý."
"Hửm? Kích Kích, sao anh không nói gì thế, thật ra em còn..."
"Câm mồm!"
Long Quân trẻ tuổi không cười nữa, mặt hắn méo xẹo khóe miệng run rẩy, con ngươi hiện lên hung quang, gân xanh trên tán nhảy disco cùng mạch máu, cơ bắp trên cánh tay và vảy cũng căng phồng.
Sát khí tứ phương, so với ác ma còn ác ma hơn.
Khóe miệng Nguyễn Hành Chu mím lại, không vui.
Anh nói:
"Vừa nãy anh còn nói sẽ không giận, bây giờ lại kêu em câm miệng, haizz... rồng đực, con nào cũng là đồ heo móng to."
Thiên Kích: "...." Cái tên nhóc mất nết!
Tự dặn mình trong lòng rằng: Trong bụng tên này có trứng rồng có trứng rồng có trứng rồng....
Hắn thở hổn hển nửa ngày, cuối cùng cũng ép cái tính nóng nảy của mình xuống.
"Ngươi nói đi..."
Thiên Kích che đầu.
"Ta đồng ý hết."
Bé mất nết đang ra vẻ mất mát – Chu Chu ngẩng đầu.
"Gọi em một tiếng em yêu đi! Gọi ngay bây giờ!"
"... Ngươi, ngươi nói gì cơ?!"
"Gọi em yêu, bây giờ, lập tức, ngay lập tức!"
Long Quân trẻ tuổi không dự đoán được yêu cầu này, sau lưng bùng khí đen, đỉnh đầu cũng cháy thành đóm lửa nhỏ vì thẹn quá hóa giận, hai cái tai nhọn vừa đỏ vừa hồng.
Hắn há miệng thở dốc, gằn giọng, làn da trên cơ thể cao lớn bằng mắt thường có thể thấy được nó đang đỏ lên như sắp chín!
"Em, em em em em em em em em, em yêu!!!!"
"Ơi!"
Nguyễn Hành Cho sướng đến mức mặt than nhiễm đỏ, trong mắt lóe sáng như thể có ngôi sao nhỏ đang ẩn giấu trong đó, anh nói:
"Em đây!"
Như thể có những bong bóng nhỏ màu hồng đang trôi lơ lửng trên không trung, những thiên thần nhỏ đang hát trên đỉnh đầu, không khí xung quanh họ dần dần cháy rực.
Tiếng tim đập thình thịch của hai người dần hòa vào thành một thứ âm thanh...
Allison đang kinh hồn táng đảm, đôi mắt vốn dang nhìn chằm chằm cửa lớn không dám rời, nhưng sau khi nghe tiếng kim loại va chạm ngoài cửa dần đi xa, ông ta mới nhẹ nhàng thở ra.
Vừa mới buông lỏng, nhớ đến vị khách đường xa mà đến, trong lòng ông ta, mức độ quan trọng của vị kim chủ ba ba này so với cái mạng nhỏ của ông ta thì chỉ kém hơn một chút thôi.
"Dash!"
Allison ngồi dưới đất không kịp đứng lên, ông ta lập tức quay đầu nhìn, ai mà ngờ đến, thứ ông thấy là khung cảnh ngược chó nồng nàn mùi thúi của tình yêu.
Allison:......
Allison:.... Thượng đế tổ tiên của tui ơi! Bọn tui ở đây bị hồn ma dọa sợ muốn chết, còn hai người các anh ngồi đó rảnh rỗi yêu đương?! Các anh còn tình người không thế?!
Bây giờ đang có trend ném chó độc thân vào phòng rồi giết hả!?
Bảo tiêu và trợ lý đặc thù Mildan cũng đồng thời thả lỏng, chú ý đến hai người Nguyễn Hành Chu và Thiên Kích, nhưng sau khi đã từng chứng kiến "tình thú nho nhỏ" của ông chủ, bọn họ đã bình tĩnh đi rất nhiều.
"Boss."
Mildan xấu hổ ho khan, chen ngang khung cảnh, đứng đối diện Nguyễn Hành Chu và Thiên Kích.
"Bây giờ bên ngoài rất nguy hiểm, ngài..."
Có thể đừng có đặt vấn đề yêu đương nam nam lên hàng đầu được không ạ?
"Khụ."
Thiên Kích lấy lại tinh thần nhanh chóng bỏ qua, hắn ôm ngực đứng thẳng, cơ thể cao lớn thẳng tấp, mặt mày nghiêm túc, mái tóc đỏ sáng ngời buông xuống che khuất đôi tay hồng hồng, dường như con rồng thẹn thùng lúc nãy không phải là hắn.
Đôi mắt đen nhánh thấy thế có chút thất vọng, nhưng Nguyễn Hành Chu vẫn gật đầu, hỏi Mildan:
"Tình huống hiện tại."
Mildan cố gắng tóm tắt, nói:
"Lúc nãy có một đám người trẻ tuổi có nam có nữ xin giúp đỡ, nói bạn bè của họ đang ở tầng hầm thì bị ác ma bắt đi, cũng nhắc đều mấy từ triệu hồi ác ma, bởi vì lời bọn họ nói quá mức vớ vẩn nên tôi đã từ chối giúp đỡ họ, đám người đó liền lao xuống cầu thang, sau đó lại xuất hiện ở hành lang bên trái, những chuyện tiếp theo bắt đầu bất thường, điện thoại cứu hộ không kết nối được, nghe bảo là nếu đi xuống cầu thang sẽ là tầng hầm, lên tầng hầm sẽ lần nữa trở lại lầu 4."
"Này như một vòng tuần hoàn, một lúc sau đó, một bộ giáp sắt không người xuất hiện..."
Mildan nhíu chặt mày, biểu cảm có chút kinh ngạc, khó hiểu:
"Tôi đã cẩn thận quan sát nó, bộ giáp sắt kia thật sự không có người ở trong, hơn nữa không có dấu vết cho thấy có máy móc điều khiển, nó còn kéo theo một thi thể nam giới không đầu, dựa vào trang phục người đó thì đại khái chính là bạn của những người trẻ tuổi đó, chúng tôi cũng bắt đầu công kích nó, nhưng lại không có tác dụng quá lớn, cuối cùng, may mắn là có ngài Thiên Kích đã cứu chúng tôi."
Phải nói là không hổ danh là người mà gia chủ tiền nhiệm của nhà họ Nguyễn để lại cho con trai, dưới tình huống như thế này mà không sợ hãi, Mildan còn quan sát tỉ mỉ, xong việc còn bĩnh tình nói liên kết tiền căn hậu quả rồi cho ra tổng kết.
"Anh làm rất tốt, Mildan."
Nguyễn Hành Chu vừa lòng, ánh mắt lộ ra vẻ tán dương.
"Mọi chuyện hết thảy đều quá điên cuồng."
Allison nhân cơ hội đi đến bên cạnh Nguyễn Hành Chu, nói:
"Dash, chúng ta hay là không nên ra ngoài thì hơn, cái thứ đó vẫn còn đang ở bên ngoài."
"Đúng vậy."
Mildan và bảo tiêu cùng gật đầu.
Nguyễn Hành Chu đang định nói gì đó đã nghe Thiên Kích cười nhạo một tiếng, hắn nhướn mày nhìn bọn họ:
"Các ngươi chắc không cho rằng cái cánh cửa cũ mèm đó thật sự có thể ngăn cản được nó nhỉ."
"Này..."
Lời còn chưa dứt, bên ngoài đã truyền đến một âm thanh rạn nứt cực lớn làm người ta ê răng!
Chất gỗ bị đập nát và tiếng phụ nữ la hét truyền khắp hành lang, sau đó là từng tiếng cầu cứu thút thít mắng chửi lung tung vang lên, nhưng hết thảy rất nhanh đã kết thúc.
Phập!
Tiếng rìu băm lên thịt, tiếng kêu rên thảm thiết đột nhiên im bặt, mọi người trong phòng đều biết chuyện gì đã xảy ra... Con quái vật kia đã bổ nát cánh cửa của một phòng nào đó, lôi một người tay không tấc sắt ra ngoài chém bay đầu.
Khung cảnh tĩnh mịch.
Sự sợ hãi bò vào trong lòng mỗi người không một tiếng động, may mà những người còn sống trong phòng đang ôm lấy nhau run bần bật, không dám khóc thành tiếng, bởi vì ai cũng có khả năng trở thành người tiếp theo.
Bên trong phòng, Nguyễn Hành Chu cau mày.
Mà Allison mập mạp thì sao? Ổng đã trợn trắng mắt ngất từ lâu.