Trần Hoan Hoan tránh thoát khỏi gông cùm của Nguyễn Hành Chu, không ngừng đuổi theo phía sau anh, mà Nguyễn Hành Chu nhìn chị quỷ ở đằng sau lưng biến thành thây ma Trần Hoan Hoan cũng quay đầu bỏ chạy.Bọn họ chạy qua phòng học, rồi lại chạy ra khỏi đó bằng cửa sau, Nguyễn Hành Chu mặt mày ghét bỏ chạy cực kì nhanh, Trần Hoan Hoan ở phía sau cũng trải nghiệm trải nghiệm niềm vui sướng khi chơi đuổi bắt, cô ả cười một cách dữ tợn.
Mỗi khi Trần Hoan Hoan đụng vào Nguyễn Hành Chu, dấu vết mà Thiên Kích để lại trên ngực của Nguyễn Hành Chu sẽ phát ra ánh sáng đá văng Trần Hoan Hoan ra, nhưng số lần đụng vào càng nhiều thì dấu vết của long khí cũng dần bị tiêu hao.
Trần Hoan Hoan tất nhiên cũng phát hiện ra cái sức mạnh trên người tên nhân loại đáng chết này biến mất, hai mắt ả vì hưng phấn mà phát sáng. Ả liếm răng nanh của mình rồi càng vồ càng hăng, hận không thể xé rách một miếng thịt trên người Nguyễn Hành Chu xuống.
Nguyễn Hành Chu cũng có ý đồ muốn phản kháng, nhưng anh dù sao cũng chỉ từng tập qua một ít chiêu thức phòng thân và tất nhiên những thứ đó đều vô dụng với bà quỷ này.
Thiên Kích nhìn quần áo sau lưng của anh bị xé rách, nhìn anh bị rượt đến mặt trắng bệch, nhìn thấy bả vai của anh rốt cuộc cũng bị thương, dòng máu tanh tanh đặc đặc chảy ra từ da thịt bị cắt, mùi máu tươi ngập tràn...
Thiên Kích không động đậy.
Hắn hẳn nên ngăn cản, dựa theo suy nghĩ của hắn thì hắn nên đến ngăn lại ngay lúc Nguyễn Hành Chu bị đuổi, nhưng hắn lại không làm.
Trong ngực như có một thứ đang nhảy lên, nhỏ giọng kêu hắn một cách nôn nóng không thôi.
"Cứu hắn ta, mau cứu hắn ta, hắn bị thương rồi."
Nhưng Thiên Kích một hai phải áp chế, hắn không cho bản thân mình bước lên, thậm chí mặc kệ con quỷ gương đó uy hiếp tính mạng của Nguyễn Hành Chu.
Hắn muốn chứng minh cho bản thân thấy hắn sẽ không vì một tên nhân loại mà động lòng, hoặc là nói, hắn muốn dứt khoát để Nguyễn Hành Chu chết, để vĩnh viễn triệt tiêu cái thứ trong đầu hắn.
Nguyễn Hành Chu vừa chạy vừa kéo ba lô xuống, anh túm mở hai khóa kéo, móc ra một cây "súng đồ chơi" không biết làm bằng gì, anh nhắm ngay Trần Hoan Hoan ở phía sau, nhanh chóng bóp còi súng.
"Pằng pằng pằng!"
Vừa bắn một lúc ba phát vào người Trần Hoan Hoan, ả không tránh đi vì dù gì những vũ khí vật lý đó không có tác dụng đối với ả, đặc biệt là cái thứ không khác gì cây súng đồ chơi kia.
Nhưng ả không nghĩ đến, khi mà những viên đạn đó bắn lên người ả, mấy thứ đó tuy không có linh thể (*) nhưng lại để lại từng lỗ từng lỗ trên người ả!
(*): Trạng thái cơ thể ở dạng linh hồn.
"A!!"
Trần Hoan Hoan bay ngược ra ngoài, hét lên một tiếng thảm thiết.
"Vì sao..."
Nguyễn Hành Chu nhìn thấy công kích có hiệu quả liền dừng lại thở dốc:
"Đây là thứ do phòng thí nghiệm của tôi làm – bên trong không phải đạn mà là vỏ bạc có chứa nước thánh."
Cơ thể thối rữa bắt đầu xuất hiện những làn khói trắng và mùi hôi tanh tưởi, Trần Hoan Hoan không ngừng lăn lộn điên cuồng trên đất kêu rên, những nơi còn có chút thịt che đậy trên cơ thể thế mà dần dần lộ ra xương trắng...
Không biết vì sao, ngay tại lúc này, trên người ả giống như đang phát ra từng tiếng gương vỡ.
"Thế mà dùng tốt thật."
Nguyễn Hành Chu thở lại bình thường, nhìn thoáng qua vũ kí đặc chế trong tay, xem ra nước thánh của Vatican thật sự có hiệu quả, đáng với giá tiền của nó.
Thứ này là anh sai người đến lấy từ chỗ của một vị đại giáo chủ nào đó, vị giáo chủ đó rất tự tin mà nói, có gặp ác ma cấp cao thì thứ này cũng có thể giết chết được đối phương.
Mặc kệ thứ trước mắt là quỷ hay là ác ma, bọn chúng đều là thứ tà ác.
Nguyễn Hành Chu đi đến trước mặt Trần Hoan Hoan, giơ vũ khí lên, anh vẫn còn dư hai viên đạn.
Trần Hoan Hoan không nghĩ đến tên nhân loại này còn có thể có thứ vũ khí như vậy, khuôn mặt dữ tợn của quỷ trong chớp mắt đã biến thành thiếu nữ đẫm lệ như lúc sinh thời, cô đau khổ cầu xin:
"Đừng giết em, em chỉ là người vô tội bị con quỷ gương kia giết hại, em không còn cách nào khác..."
Nước mắt cô rơi ra từ khóe mắt, trên người đầy vết thương khiến cô trở nên nhu nhược, đáng thương hơn nữa như đang vào thế yếu.
Cô ả đang tìm sự thương cảm.
Thiên Kích há miệng thở dốc rồi lại khép lại, không mở miệng nhắc nhở.
Dựng đồng vàng kim chuyển động, tầm mắt dừng trên khuôn mặt đang nhíu mày của Nguyễn Hành Chu: Ngươi mềm lòng? Nếu thế thì sẽ chết.
Trần Hoan Hoan cũng thấy rõ biểu cảm của Nguyễn Hành Chu, cô khóc càng thêm động lòng người, cô nói năng thật cẩn thận:
"Em trước kia cũng từng là sinh viên, sau đó thì bị quỷ gương nô dịch đi hại người, đó thật sự không phải chủ ý của em, em..."
Cô nàng mảnh mai ngẩng đầu, lại bị họng súng chặn trán.
Nước mắt tràn ra khỏi hốc mắt đang đong đầy, biểu cảm của Trần Hoan Hoan cứng đờ.
"Anh...."
"Pằng!"
Vỏ bạn có nước thánh xuyên qua đầu ả, khói đen và một thứ như bóng cao su dính đầy chất màu đen bay ra từ trong đầu đầu ả, cơ thể thiếu nữ đáng thương vốn đang bất động dần chậm rãi thối rữa, biến thành vôi trắng đầy đất.
Nguyễn Hành Chu nhìn vôi rải đầy đất, khuôn mặt vẫn nhăn như cũ.
Anh nói:
"Tôi đã nói rồi, tôi có bệnh."
Tôi căn bản sẽ không có thứ cảm xúc gọi là thương cảm.
Cho nên, Nguyễn Hành Chu vừa nãy nhíu mày không phải là vì thương hại mà là vì bất đắc dĩ nhìn nữ quỷ buông câu cầu xin dư thừa với anh mà thôi.
Cầu xin anh thì có ích lợi gì đâu?
Dù gì thì tôi cũng sẽ không buông tha cho cô.
Nguyễn Hành Chu lại nã một phát đạn vào trong bãi vôi trên đất, nhìn thấy quỷ gương không sống lại, cảnh vật xung quanh dần tiêu tán, anh yên tâm nhặt ba lô trên đất lên rồi đi tìm cửa ra.
Mặt mày vẫn không cảm xúc, không có một chút áy náy với nữ quỷ, cũng không cao hứng vì mình đã giết một con quỷ gương rồi thoát khỏi nó.
Thiên Kích nhìn thấy cảnh tượng đó, đồng tử co lại.
Hắn nhấp môi, trên mặt không nhìn ra hỉ nộ.
Bên tai lại có giọng nói quen thuộc đang cười.
"Nhìn xem, hắn ta rất thích hợp, Long tộc cần phải để lại hậu đại, mà hắn ta so với bất kì nhân loại nào khác thì càng thích hợp hơn."
"Ta có thể chọn Yêu tộc..."
"Vì sao? Ngươi tiếc à? Xùy, ngươi lại đi tiếc thương cho một tên nhân loại, ngươi đã quên năm đó ngươi bị hại đến đâu sao, ngoại trừ Quân Hoa, những tên Yêu tộc bị Thiên Đạo đóng dấu còn không bằng nhân loại."
"Câm mồm."
"Hắn tốt thế mà, hắn rất thích hợp.... không kịp nữa rồi... không kịp nữa rồi..."
"Câm mồm!"
Hai chữ không kịp quanh quẩn bên tai, Thiên Kích nhíu mày, một tay đỡ trán, phù vân đỏ sâm trên người như thể sống lại, nó bắt đầu đè sâu xuống da hắn.
Cơ bắp bao trùm lấy cơ thể cường tráng bị đè sâu thấy rõ, phù vân chỗ cổ thậm chí còn chảy máu, máu từ cổ chảy xuống xương quai xanh.
Thiên Kích giơ ngón tay vuốt, xúc cảm dính nhớt, ẩm ướt dây lên đầu ngón tay hắn.
Đau đớn cũng sẽ không làm hắn thay đổi sắc mặt, nhưng phù văn này như khiến một con rồng kiêu ngạo biến thành một con chó giữ nhà bị cài chốt xích cửa.
Sự khuất nhục này làm vị Long Quân trẻ tuổi căng chặt cơ gò má.
Xung quanh biến thành con đường tối đen, có một chút ánh sáng chiếu rọi từ đằng xa.
Nguyễn Hành Chu đi về phía bên đó, bỗng nhiên anh ngửi được một mùi hương đặc thù, thứ mùi này tanh tanh ngọt ngọt, cực kì nồng, hơn nữa vị ngọt còn có hơi lấn át vị tanh.
Nguyễn Hành Chu quay đầu, có hơi khó hiểu mà nhìn một hướng nào đó ở sau lưng, tuy trong mắt anh là một không gian đen tối, rỗng tuếch, nhưng anh luôn có một thứ cảm giác rằng: Thiên Kích đang ở đó.
"Thiên Kích?"
Anh nhỏ giọng gọi.
Động tác ấn trán của Thiên Kích đột nhiên dừng lại, ánh mắt của hai người vô tính đối diện nhau, mà Thiên Kích biết rõ Nguyễn Hành Chu không nhìn thấy mình.
"Thiên Kích có phải anh ở chỗ nào không?"
Cảm giác được tầm mắt quen thuộc, hai mắt đen kịt của Nguyễn Hành Chu mang theo một ít mừng rỡ.
Trong dựng đồng màu vàng kim là ảnh ngược của một nhân loại bỗng nhiên rạng rỡ sức sống, còn không do dự chạy chậm đến chỗ hắn.
Thiên Kích vô cảm mà thu lại sức mạnh, bại lộ mình trước mặt của Nguyễn Hành Chu, ngay sau đó, ngực của hắn cũng bị một tên nhân loại đâm vào.
Xúc cảm mềm mại, ấm áp đến không chịu nổi cọ qua cọ lại trước ngực hắn, Thiên Kích không nhìn cũng biết Nguyễn Hành Chu đang dùng mặt cọ trên ngực hắn.
Cặp tay trắng sữa kia cũng không thành thật, nó vây quanh ở sau lưng hắn xoa tới xoa lui.
Sự khát cầu hắn và ỷ lại toàn tâm toàn ý không cần phải nói, chỉ cần hành động thôi cũng đã đủ để truyền đạt.
Lồng ngực cứng rắn như một tòa thành cao lớn bảo vệ lớp mềm mại bên trong.
Nó chưa bao giờ bị vũ khí bén nhọn đâm sập, nhưng lại không chịu nổi mà giương cờ trắng đầu hàng trước tình yêu dịu dàng như nước.
Nguyễn Hành Chu khi phát hiện Thiên Kích chảy máu, con ngươi của anh co lại, anh trừng lớn mắt, dùng sức nắm lấy cổ áo của Thiên Kích, khớp xương bị nắm đến trắng bệch.
"Sao anh lại bị thương? Ai làm?!"
"Là ai làm!?"
Thiên Kích bị thương rồi.
Suy nghĩ này khiến Nguyễn Hành Chu lần đầu tiên làm ra một biểu cảm rõ ràng đến thế trong cuộc đời, tuy nó là bởi vì phẫn nộ.
Thiên Kích không nói gì, hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt của Nguyễn Hành Chu, khuôn mặt của Long Quân tuổi trẻ vẫn uy nghiêm không sợ như vậy, như thể hắn có thể cản hết tất cả cực khổ.
Bây giờ hắn lại nhắm mắt, cơ thể đĩnh đạt hơn Nguyễn Hành Chu rất nhiều giờ lại uốn sóng lưng, cánh tay mạnh mẽ vòng lấy bả vai của Nguyễn Hành Chu, một lần nữa đè anh vào trong ngực của mình, cằm gác lên trên đỉnh đầu anh rồi hơi cọ cọ.
"Để ta ôm một chút."
Thiên Kích nói.
Hở? Ụa?!
Mình được Thiên Kích ôm????
Nguyễn Hành Chu vô cảm véo bụng mình.
Ờm, đau, không phải mơ.
"Thiên Kích."
"Hửm."
"Sau này mỗi ngày đều ôm một cái được không?"
"Tôi vui lắm, tôi không biết làm sao nữa, ngực tôi đau quá như là có một thứ gì đó đang căng phồng muốn bay ra vậy."
"Thiên Kích?"
".... Im mồm!"
Thế giới trong gương là một mảnh tăm tối, Thiên Kích và Nguyễn Hành Chu ôm chặt lấy nhau.
Nửa ngày sau, Thiên Kích bỗng nhiên nói:
"Nguyễn Hành Chu, nếu ta nói cho ngươi biết, nếu lấy cơ thể của ngươi mang thai hậu đại của Long tộc, ngươi có khả năng phải trả một cái giá rất lớn là chính sinh mạng của mình, ngươi sẽ làm thế nào?"
"Đương nhiên, ta sẽ cho ngươi cơ hội lựa chọn, nếu ngươi đồng ý ta sẽ vì ngươi làm bất kì chuyện gì trước khi ngươi chết, thỏa mãn bất kì yêu cầu của ngươi, nếu ngươi không đồng ý, ta cũng sẽ thả ngươi đi, ngươi..."
"Tôi đồng ý!"
Nguyễn Hành Chu không chút do dự trả lời.
Thiên Kích nhíu mày, trầm giọng nói:
"Ngươi hẳn là nên thận trọng hơn đi."
Nguyễn Hành Chu lắc đầu:
"Không, mặc kệ có bao lâu, ta đều sẽ trả lời như thế."
Nghe vậy, Thiên Kích hơi tách anh ra, cúi đầu nhìn anh, trong lòng hắn có hơi cảm động, tên nhân loại này chẳng lẽ thích hắn đến vậy sao? Thậm chí cả mạng của mình cũng không cần?
Thiên Kích thả chậm giọng, hiếm có lần dịu dàng mà hỏi:
"Vì sao?"
Nguyễn Hành Chu trầm giọng, nói:
"Bởi vì tôi muốn ngủ với anh."
Thiên Kích: "....."
Thiên Kích cho rằng lỗ tai của mình bị tật rồi.
"Ngươi, nói gì cơ?"
"Bởi vì tôi muốn ngủ với anh đó."
Nguyễn Hành Chu cho rằng hắn không hiểu, anh giơ tay vỗ ba cái liền.
"Bạch bạch bạch á, hiểu hông?"
Thiên Kích: "...."
Hai người đối diện nhau, thấy được sự chân thành trong mắt đối phương.
Một giây, hai giây, ba giây...
Bàn tay to màu nâu nhạt "bụp" một tiếng to, chụp lấy đầu của Nguyễn Hành Chu, tuyệt chiêu bóp đầu chưởng của đại ca Long Quân tái xuất giang hồ!