Có Rồng Đang Nằm - Vô Thủy Bất Độ

Chương 15: Bật đèn



Vào ban đêm yên tĩnh, bạn đang ngủ say bỗng nhiên bị buồn đi vệ sinh, vội vàng chạy đến nhà vệ sinh, bạn mơ mơ màng màng đứng trước bồn rửa tay, vào lúc đó, bạn có từng cảm thấy có một ánh mắt nào đó đang dừng trên người mình không?

Nhưng khi bạn bỗng nhiên ngẩng đầu thì lại thấy trong gương là khuôn mặt giống y hệt mình...

Là do bạn sợ bóng sợ gió?

Vậy bạn có từng nghĩ khi mình đưa lưng về phía gương, khuôn mặt của bản thân trong gương cũng đồng thời quay người đi, hay là đang mỉm cười lạnh lùng nhìn bạn đang đứng đối diện nó nhưng bản thân thân không đề phòng gì không?

Bạn có sợ hãi gương mặt trong gương của mình chưa, nhìn khuôn mặt giống bạn trong gương rồi sợ bóng sợ gió, lúc xoay người thì đột nhiên quay đầu nhìn lại cái gương, rồi lại sởn tóc gáy khi nhìn thấy mặt mình trong đó?

Trong nhà vệ sinh âm u ẩm ướt, cô gái run bần bật cuộn tròn người dưới bồn rửa tay, bên cạnh cô là những mảnh gương vỡ vụn, vẽ lên phần đùi và đôi chân mà áo ngủ không thể che được từng vệt máu.

Rõ ràng đang là mùa hè nóng nực nhưng không khí ở đây lại âm hàn, ẩm ướt, lạnh lẽo làm cơ thể cô lạnh đến mức phát tím.

"Tí tách... tí tách..."

Vòi nước không được vặn kĩ chảy ra từng giọt nước, chúng cứ như đang đếm ngược những thời khắc sinh mệnh cuối cùng, gõ vào trong bồn nước.

"Cứu tôi, cứu tôi với..."

Cô gái mặt đầy nước mắt, nắm chặt điện thoại, nhìn con số 008 cứu hộ trên điện thoại, cô tuyệt vọng run rẩy.

Một đôi tay có vết thi đốm (*) màu như than chì vươn ra từ những mảnh kính vỡ phía sau cô, từ từ, từ từ ôm lấy bả vai cô từ sau lưng, cô gái bị ôm lập tức cứng đờ người không cử động như là đã chết, sắc mặt cô hiện màu xanh trắng, cô trừng lớn hai mắt, chậm rãi cúi đầu nhìn cánh tay quỷ trên người mình, từng giọt nước mắt rơi ra từ trong hốc mắt.

(*): Vết đốm đen xám thường xuất hiện trên thi thể.

Tiêu rồi...

Vô số nỗi tuyệt vọng và sợ hãi tràn ngập trong não, bàn tay buông lỏng khiến cho điện thoại nện xuống đất.

"Tha cho tôi đi... cầu xin cô tha cho tôi đi mà, tôi không muốn chết, tôi thật sự không muốn chết..."

Phía sau lỗ tai truyền đến một tiếng cười quen thuộc, đó là một giọng nữ giống như mình y đúc.

Cô ả nói một cách thân mật:

"Sao tớ lại để cậu chết được? Tớ muốn dẫn cậu đến một thế giới khác mà, cậu không phải muốn đi nhìn sao?"

"Không cần, không cần – a a a a a a a – "

Tiếng la thảm thiết quanh quẩn trong nhà vệ sinh và hành lang trống trơn.

Đèn cảm ứng vừa nãy không cách nào sáng được giờ lại "bụp bụp" sáng lên.

Nhưng trong nhà vệ sinh yên tĩnh chỉ còn để lại từng tiếng bíp bíp của điện thoại và những mảnh gương vỡ.

- 0-

Trong phòng câu lạc bộ sáng ngời, có vài cô gái trang điểm đẹp đẽ, thời thượng đang bàn với nhau về buổi tối hôm nay, các cô là thành viên trong câu lạc bộ tìm hiểu truyện tranh mới được lập, cũng chính là hội người đẹp trong truyền thuyết.

Không mấy ai đến đây để học hành nghiêm túc mà là đến để kiếm thêm điểm rèn luyện.

Cửa phòng bị đẩy ra, một cô gái cười cười mặc một bộ đồ đen đi vào, những thành viên đang ăn không ngồi rồi chơi game thấy vậy liền lao đến lôi kéo làm quen, cô gái này là trưởng câu lạc bộ nghiên cứu truyện tranh, nhìn câu lạc bộ này nhẹ nhàng đơn giản thế thôi nhưng thật ra là một nơi rất hỗn tạp, người muốn vào trong câu lạc bộ này đều phải dựa vào vị hội trưởng câu lạc bộ này.

Mọi người đều không muốn đắc tội, hơn nữa hội trưởng câu lạc bộ nghiên cứu truyện tranh có quan hệ tương đối đặc thù với viện trưởng, hơn nữa cách ứng xử của cô cũng không tồi, cực kì chăm sóc người ta, trong đám học sinh cô rất nổi tiếng, rất nhiều nữ sinh đều kêu gào muốn gả cho vị trưởng câu lạc bộ này.

"Nói chuyện gì mà vui quá vậy, sao không về mà ăn cơm đi."

Trưởng câu lạc bộ, Trần Hoa, cười vui vẻ mà hỏi các cô gái.

Mấy cô nữ sinh ngượng ngừng cười, nói:

"Không có gì đâu ạ, gần đây mọi người đều nói về cái truyền thuyết đô thị đáng sợ kia đó ạ, gì mà 12 giờ đêm đặt một quả táo trước gương ấy, hội trưởng, chị có biết không?"

Trần Hoan lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên:

"Thế à? Thì ra mấy em trễ thế này mà vẫn không về kí túc xá là vì trò chơi này sao."

Không đợi mấy cô gái nói thêm thì có hai nam sinh giành trước mà nói:

"Đúng vậy, nghe nói có thể nhìn thấy người có duyên với mình trong tương lai, mọi người trên Tieba (**) đều nói đúng là thấy thật, hôm nay bọn em định thử xem, hơn nữa bọn em cũng đặt rất nhiều cơm hộp rồi, hội trưởng không thì chị chơi cùng bọn em đi."

(**): Diễn đàn thảo luận theo hashtag trên baidu.

"Vậy sao, mọi người nói thế cũng khiến chị tò mò, chị đây cũng ở đây chơi cùng mọi người cho vui."

Trần Hoan Hoan dịu dàng nhìn mấy cô gái, nói:

"Huống chi con gái mấy em ở lại trễ như vậy rất nguy hiểm, đương nhiên chị cũng muốn ở lại chung với bọn em."

"Quào! Hội trưởng à, chị tốt quá đi!"

Mấy cô gái cảm động, nước mắt lưng tròng.

Hai cậu nam sinh không nghĩ đến có thể thuyết phục Trần Hoan Hoan dễ dàng đến vậy, hai cậu ta cũng rất vui vẻ, vỗ ngực cam đoan, nói, tối hôm nay sau khi chơi xong, hai người nhất định sẽ đưa từng người về phòng.

"Nhưng mà..."

Trần Hoan Hoan bỗng nhiên chen vào, nghiêng đầu, cô hơi kéo khóe miệng lên.

"Chúng ta đổi một cách chơi mới đi..."

Vào đêm khuya, lúc 12 giờ.

Đôi tay của Thiên Kích vòng ở trước ngực, hắn đứng đối diện khu dạy học bỏ hoang, sắc mặt hơi trầm xuống, biểu cảm lạnh lùng, phía sau hắn là hai thanh niên giống nhau như đúc từ một khuôn, mặc đồ thể dục kín mít màu lam giản dị.

Giống như một loài động vật nào đó vậy.

Cậu thanh niên đứng ở bên phải nhướn chóp mũi lên ngửi ngửi không khí trước mặt, mà người anh em bên cạnh cậu ta thì lười biếng ngáp dài, cúi đầu dựa vào vai cậu ta.

Không khí mang theo yêu lực của thi thể và oán khí làm cậu thanh niên đang ngửi tới ngửi lui hắt xì một cái, ra sức hất hất đầu.

Lắc đầu xong, trên đỉnh đầu của cậu ta đột nhiên vươn ra một đôi tai sói xù xù màu trắng, ngay cả đôi mắt cũng biến thành màu xanh thẳm.

"Là chỗ này."

Lỗ tai lông xù vẫy vẫy, cậu thanh niên bĩu môi, gương mặt lạnh lùng vì động tác đó mà hiện ra vẻ hơi ngốc ngốc, người anh em đang dựa vào bả vai của cậu ta rồi chậm rì rì móc ra một cái khăn giấy trong túi, rồi giơ tay lau mũi cho người anh trai này.

"Phong Hỏa, anh đừng có đi ngửi những thứ kì lạ đó nữa."

"Em nhắc nhiều lần lắm rồi đó, Lang Yên."

"Nhưng có lần nào mà anh làm được đâu."

"Đó là vì anh không muốn thôi."

"À... Vì sao?"

"Bởi vì anh là sói, sói muốn ngửi là bản năng rồi! Như là mỗi buổi tối em đều phải ôm đuôi của anh lên chóp mũi em ngủ vậy đó!"

".... Ò, được rồi, anh nói cũng có lý."

Hai anh em mặt mày lạnh lùng nhưng khi nói chuyện ai cũng ngu ngơ, một người thì lười nhác, ngay cả cãi lộn cũng không có tinh thần, huống chi cả hai đều là sói sinh cùng một bụng, ngay cả sinh mệnh cũng gắn kết với nhau, cả hai xem như là cặp anh em hòa thuận nhất trong tất cả đàn sói rồi.

Ngay cả khi cãi nhau kịch liệt nhất cũng không ngăn đối phương liếm lông cho mình.

Thiên Kích không để ý đến hai anh em đó, dựng đồng kim sắc nhìn vào trong sương mù màu đỏ mà người thường không thể thấy được, cơ bắp hắn rắn chắc, đôi chân dài thẳng tấp trực tiếp rảo bước về phía trước.

Cánh cửa kính bị khóa xích trước mặt như vô hình đối với hắn, ánh sáng màu vàng kim chiếu ra, cơ thể cao lớn xuyên qua cửa rồi biến mất trong khu dạy học không có ánh đèn.

Hắn đi vào, hai anh em Phong Hỏa và Lang Yên tất nhiên cũng theo vào.

Dọc đường đi hai anh em buồn bã ỉu xìu thông báo cho nhóm tiểu yêu đến thu thập tình báo.

Lang Yên ngáp một cái, bả vai y dán lên bả vai của Phong Hỏa, lười biếng nói:

"Trường đại học này cũng chỉ là một trường hạng hai bình thường thôi, trước kia không xảy ra án mạng nào, nhưng có vài vụ mất tích, không có dấu vết nào cho thấy họ mất tích trong trường học. Trong trường cũng không có truyền thuyết nào, năm trước trường đã mở rộng một mảnh đất rồi xây một tòa nhà giảng dạy với cơ sở vật chất khá tốt, tòa nhà cũ này dự định đập đi để xây kí túc xá, sinh viên đều đã dọn đi rồi nên khu này vẫn luôn khóa."

"Cũng không biết bắt đầu từ ngày nào, nơi này bỗng nhiên có yêu khí."

Phong Hỏa ngửi được yêu khí tanh tưởi, khuôn mặt bảnh bao, lạnh lùng vì cảm thấy ghê tởm mà nhăn lại một cục.

"Còn có mùi thi thể nữa, hẳn là có người chết ở trong này."

"Haiz, phiền ghê ~"

Lỗ tai Lang Yên dựng lên run run.

"Ờm, phiền thật."

Lỗ tai của Phong Hỏa cũng dựng lên rồi run run.

Thiên Kích đi ở phía trước hơi dừng lại một chút, hắn hơi quay đầu lại, dựng đồng kim sắc theo chuyển động của hắn mà nhìn về một bên, lớp màng mắt màu trắng trong nháy mắt xẹt qua tròng mắt hắn.

Con ngươi màu vàng kim như thể một ngọn lửa đang rực cháy mang theo nhiệt độ phỏng người, trong bóng đêm chúng mang lại cảm giác áp lực vô cùng.

"Muốn cút thì cút, không cút thì câm."

Khuôn mặt uy nghiêm không có nửa vẻ khoan dung, sức mạnh đáng sợ như che trời lấp đất ập tới, mà bản thân Long tộc trời sinh đã có quyền lãnh đạo các sinh vật khác.

Hai anh em không nói gì, bởi vì nói là bị giết, bọn họ biết rõ điều này.

Trong mắt Long Quân, tên Lang Yên đứng trước mặt vừa không phải là bạn bè quan trọng như Quân Hoa, cũng không phải là tên nhân loại mất nết Nguyễn Hành Chu, cho nên y không có cái gì đáng để hắn rủ lòng thương.

Thân hình cao lớn hóa thành ánh sáng màu vàng kim rồi tiêu tán.

Hai đôi mắt xanh thẳm nhìn nhau nửa ngày.

Sói là động vật hiếu chiến cũng rất thông minh.

Bọn họ vừa nãy còn muốn xông lên nhưng thực lực không cho phép, nên phải nghe theo pháp tắc tuần hoàn tự nhiên mà nghe lời kẻ mạnh hơn.

"Đi thôi."

"Ò."

Lang Yên đi vào hành lang đen thẳm, y vốn định đuổi theo người anh em Phong Hỏa của mình thì bỗng nhiên ngừng bước.

Y nghiêng đầu ngửi ngửi, kì lạ, sao lại có mùi nhân loại quen quen ở gần đây thế này? Y nhìn ra bên ngoài, lông mày nhăn lại, vừa định đi lên tra xét thì đã bị một bàn tay xách cổ áo từ đằng sau rồi kéo vào bên trong.

"Mau vào đi, cà rề cà rề hoài thì khi nào mới xong."

Bị xách cổ áo như thế cộng thêm bản tính của động vậy nên tay của y không tự giác được mà rũ xuống, thành thật không dám nhúc nhích để Phong Hỏa kéo đi.

Mười phút sau.

Nguyễn Hành Chu cõng một cái ba lô đen cúi đầu nhìn chấm đỏ đang lập lòe trên điện thoại, xác nhận mình không lầm xong, anh cất điện thoại, thả ba lô xuống rồi cầm ra một thứ nhỏ nhắn tinh xảo, cắt khóa cửa kính một cách đơn giản.

Xích sắt rơi xuống đất rối tinh rối mù, cửa kính tràn đầy bụi đất bị đẩy ra.

Tiếng giày da đạp lên mặt sàn bằng đá, từng tiếng vang "cùm cụp cùm cụp" vọng lại trên hành lang trống rỗng.

Nguyễn Hành Chu nhìn về phía hành lang đen nhánh, rồi bật đèn pin ánh sáng mạnh.

Chùm tia sáng hình trụ chiếu vào trong không gian đen đến bất thường kia, rõ ràng là đèn pin có ánh sáng mạnh nhưng cũng chỉ có thể chiếu sách một góc nhỏ.

"Sao đèn pin không sáng nhỉ?"

Nguyễn Hành Chu nhíu mày thử vài lần, vẫn như vậy.

Trong bóng tối truyền đến một tiếng cười như có như không của phụ nữ, như thể đang cười nhạo con người ngu xuẩn.

Động tác thử đèn pin của Nguyễn Hành Chu dừng lại.

"Mình quên mất."

Thế giới này có ma.

Khuôn mặt trơn bóng không có biểu cảm gì, khóe môi của Nguyễn Hành Chu hơi kéo lên, ngón tay anh nắm cổ áo, hơi hơi nghiêng đầu, nhẹ giọng nói:

"Bật đèn."

"Vâng!"

Trong nháy mắt.

Khu dạy học bỏ hoang bỗng nhiên xuất hiện hơn hai mươi con người, bọn họ hai người một tổ, nhanh chóng chạy đến, họ nâng từng cái bóng đèn loại siêu sáng dùng trong các buổi concert đặt vòng quanh tòa nhà.

"Bụp!"

Mười mấy bóng đen đặc dụng chiếu khu dạy học thành tâm điểm như, sáng như cái máy ảnh hai triệu pixel đủ soi luôn tâm hồn bạn (***)

(***): Quảng cáo điện thoại Vivo.

Con mẹ nó chỉ trong chớp mắt mà trời như đã sáng trưng con mắt ra rồi!

Ngay cả quỷ cũng cảm thấy mắt chó của mình thiếu chút nữa đã mù mọe luôn, trên hành lang truyền đến từng tiếng huyên thuyên oán hận.

Nhìn hành lang tràn ngập ánh sáng, Nguyễn Hành Chu, Nguyễn tổng, nhếch khóe môi lên.

"Có ai từng quy định là, kể chuyện ma thì không được bật đèn à?"

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu phẩm.

Nguyễn Hành Chu: Có ai từng quy định, kể chuyện ma thì không được bật đèn hả?

Qủy: Cút!
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.