Cô nhớ rõ Vương Quế Phân rất nhiều lần muốn vứt cô đi, cuối cùng vẫn nhặt cô về, Vương Quế Phân trong lòng nghĩ như thế nào cô không biết, cô chỉ biết Vương Quế Phân không thích cô, cho nên chưa bao giờ gây phiền toái, khi còn nhỏ không khóc cũng không nháo, đến tuổi đi học cũng không đòi đi học, cũng nhờ hàng xóm giàu có thấy cô đáng thương, nên dạy cô đọc sách viết chữ.
Cho nên, Chiết Chi không chỉ không có hộ khẩu, mà còn là một người không có cả bằng cấp.
Đúng là thảm đến mức không thể thảm hơn.
Nhưng mà cô không sao cả.
Vương Quế Phân không có nghĩa vụ chăm sóc cô, bây giờ cô báo đáp Vương Quế Phân cũng chỉ vì năm đó bà ta khai ân không giết cô mà thôi.
Đến nỗi ngay cả cha mẹ ruột, cũng có khả năng không thể gặp lại.
“Thật ra mẹ tôi cũng rất đáng thương, mỗi ngày bị cơn ho hành hạ…”
Chiết Chi có chút đồng tình với Vương Quế Phân, hai người sống chung dưới một mái hiên, Vương Quế Phân nói dối kém như vậy, cô sao có thể không biết?
Cô từ trước tới giờ vốn dĩ không phải là một kẻ ngu ngốc.
Nhưng mà Chiết Chi nghĩ, cho bà ta tiền, mua thuốc cho bà ta, ít nhất Vương Quế Phân còn ở cạnh cô, không đến mức cô độc một mình.
Thế này lại giống như một mối quan hệ cộng sinh không bình đẳng!
“Cô còn cảm thấy đáng thương cho bà ta?” Thần Tài cảm thấy tam quan của bản thân đã bị Chiết Chi đạp đổ: “Cô rõ ràng cái gì cũng biết, mà còn đi tội nghiệp bà ta sao? Đầu óc của cô có vấn đề à?”
“Bà ấy thật sự rất đáng thương, đặc biệt là hôm nay bị anh đổ cả một nồi trung dược vào bụng.” Chiết Chi nở nụ cười nhợt nhạt, thanh âm trầm thấp, nhưng mà có thể nghe ra cô đang vô cùng cao hứng.
Thần Tài vốn đang phẫn nộ, thấy thế thì cảm xúc đột nhiên tiêu tán, hắn sâu kín nhìn Chiết Chi: “Cô hoàn toàn không có ý định đi tìm cha mẹ ruột sao?”
“Tôi không biết bọn họ là ai, bọn họ có lẽ… đã quên mất tôi rồi.”
Không biết cha mẹ ruột là ai, cũng không định đi tìm, đối với cô, nếu như năm đó có thể làm mất cô, chính là bởi vì họ không quan tâm cô thật tốt, trẻ con nghịch ngợm trên thế giới này có hàng ngàn hàng vạn, mà để một đứa trẻ không có năng lực tự chăm sóc bản thân như cô đi lạc mất, còn không phải vì cha mẹ muốn kết thúc quyền nuôi dưỡng hay sao?
Trong lòng cô chắc chắn có oán hận. Cô vốn dĩ khoan dung với Vương Quế Phân như vậy, là bởi vì Vương Quế Phân không phải mẹ ruột của cô.
Vương Quế Phân không nghĩa vụ nào đối với cô cả, cô cũng rõ ràng, cho nên không bắt buộc.
Thần Tài im lặng nửa ngày, vươn tay về phía Chiết Chi, đặt vào tay cô một sợi dây, buộc vào một hạt châu màu vàng rực rỡ, nhìn kỹ thì ra là hình của thỏi vàng: “Đây là châu đổi vận.”
Chiết Chi vẻ mặt nghi hoặc: “Cho nên?”
“Cái này sẽ mang đến vận may cho cô.”
“Tôi cầm cái này đến La Hán đường khai quang, có thể cầu xin thêm tài vận?”
Thần Tài: “…”
Không khí xung quanh yên tĩnh như chết, Thần Tài thật lâu mới tìm được giọng nói của mình: “Cô trả lại cho tôi đi.”
Cầm đi La Hán đường khai quang?
Cái đồ ngu xuẩn này đáng đời bị nghèo đến chết!
Có vẻ châu đổi vận thật sự có hiệu quả, ngày hôm sau khi Chiết Chi đi ra cửa tìm việc, ở tiệm cà phê đụng phải Hoa Tư Hàm, Hoa Tư Hàm cũng nhận ra cô, hỏi cô có phải cũng tới uống cà phê hay không.
Chiết Chi ấn ấn cái trán: “Hoa tiểu thư, thật không dám giấu giếm, tôi tới để xin làm phục vụ cà phê.”