"Này Nguyên! Cậu dừng xe lại một chút được không?" An vỗ mạnh vào vai Nguyên.
"Có chuyện gì thế? Đã trưa rồi mà.. Cậu không đói và buồn ngủ à?" Nguyên ngáp dài.
"Cậu đấy.. Suốt ngày chỉ toàn nghĩ đến ngủ rồi lại ăn, không sợ thành heo trước tớ hay sao?"
"Chả sao! Cậu vẫn thương tớ mà.."
"Tớ không chắc à!"
An bĩu môi trong Nguyên giảm tay ga, dừng xe lại bên lề đường. Ngay bên dưới gốc cây cổ thụ to lớn là một chiếc thùng giấy, trông không có vẻ gì là khả nghi. Bên ngoài là tờ giấy ghi rằng "Hãy giúp tôi có một gia đình mới". An mở chiếc hộp, bên trong là một chú mèo con. Chú mèo liền mở to đôi mắt trong veo và lấp lánh tựa như chứa cả mặt hồ hướng về phía của An. Bộ lông của nó trắng muốt và mềm mại, tuy rằng vẫn có chút lấm bẩn nhưng nhìn kĩ thì cũng khá là dễ thương. Nó lại tiếp tục dùng đôi mắt như biết nói kia nhìn An, như thể mong rằng sẽ được cậu nhận nuôi.
"Con mèo dễ thương thế này mà lại vứt đi! Không biết ai đã nhẫn tâm thế này không biết!" An ôm bé mèo trên tay, xoa nhẹ bộ lông của nó đầy thích thú.
"Tớ nghĩ người chủ cũ chắc hẳn cũng có lí do riêng của họ nên không thể nuôi nó nữa.."
"Tội nghiệp em quá! Thế thì về ở với anh nhé, anh sẽ luôn yêu thương như em trai trong nhà nhá!"
An thì thầm với con mèo. Chú mèo ấy như hiểu được, liền kêu lên mấy tiếng đầy vui vẻ. Chiếc đuôi cứ lắc lư qua lại như thể đang cảm thấy rất hạnh phúc.
"Nhưng có được không? Nhà cậu không cấm chuyện nuôi chó mèo chứ?"
"Không hề! Nhà tớ thích nuôi thú cưng lắm.."
"Thế thì em về ở với anh An đi nhé! Anh ấy tốt bụng lắm, sẽ chăm sóc cho em thật tốt! Nhưng mà.. Đừng có mà tranh giành anh ấy với anh đâu nhé!" Nguyên cũng thấy thế liền cười đùa, xoa xoa bộ lông chú mèo.
"Nói gì mà lạ lùng vậy cậu này.. Mà thôi, nên suy nghĩ đặt cho em nó một cái tên đi chứ! Tên gì giờ nhỉ?"
"Đặt tên là Heo đi! Trông nó béo tròn thế này mà.."
"Cái cậu này! Làm mất hứng dễ sợ! Đặt tên sao cho dễ thương một chút.." An nhăn mặt.
"Thế thì cậu định đặt tên cho em ấy là gì đây?"
"Ừm.. Tại vì em ấy có một bộ lông mềm và trắng.. Hay là từ nay anh sẽ gọi em là Bông Gòn nhé! Chịu không?" An nhìn chú mèo trên tay mình. Chú mèo cựa quậy trong vòng tay của An như tỏ vẻ đồng ý.
Trên suốt quãng đường về, An cứ cười đùa với chú mèo ta mãi. Nguyên cũng không có được cơ hội để chen vào một câu, nhưng cậu bạn cũng chẳng bận tâm. Hơi sức đâu mà lo lắng ghen tị với một con mèo cơ chứ!
Ngay khi vừa về đến nhà thì cả hai người phải hì hục tắm rửa sạch sẽ cho Bông Gòn. Ba mẹ của An cũng rất thích mèo nên đã cho phép An nhận nuôi. Thế rồi cả hai dành cả một buổi chiều rảnh rỗi để đi lượn lờ mấy cửa hàng thú cưng, tìm mua đủ thứ đồ và thức ăn cho Bông Gòn. Trong khi Nguyên cứ loay hoay mãi không biết nên giúp gì cho An thì có lẽ An dường như rất rành rọt về những chuyện này. Nào là nên cho mèo con ăn gì và chăm sóc thế nào, thậm chí là An còn mua đủ thứ quần áo cho Bông Gòn.
"Tớ muốn nuôi một con mèo từ lâu lắm rồi! Mấy điều này tớ tham khảo trên mạng hết cả đấy!"
Nguyên lặng lẽ đi phía sau, trên tay là lỉnh kỉnh đủ thứ đồ đạc. An thì vẫn đang đi phía trước, lựa chọn với vẻ mặt rất chú tâm. Bất chợt cậu bạn liền quay lại nhìn về phía Nguyên.
"Cậu mệt hả? Nếu không chịu được thì đưa tớ cầm hộ cậu một ít đồ nhé!"
"À.. Không có.. Không cần đâu!"
"Nếu cậu mệt thì phải nói cho tớ biết.. Cậu im lặng làm tớ lo lắm đấy!"
"Ừm! Tớ biết!" Nguyên xoa đầu cười trừ. "Chỉ là tớ mãi nghe cậu nói chuyện mà thôi!"
"À vậy sao! Phải rồi, nếu sau này tụi mình được ở chung với nhau ấy, thì chúng ta sẽ cùng nhau nuôi nấng một đàn mèo! Mỗi ngày đi học rồi đi làm về lại cùng bên nhau quây quần với nhau như một gia đình nhỏ, vậy thì thật tuyệt với biết mấy cậu nhỉ!" Mắt An sáng rực rồi lại bất chợt cười trừ. "Nhưng mà đó là chuyện tương lai, tớ nói sớm quá nhỉ?"
"Không đâu! Mọi thứ sẽ sớm trở thành hiện thực!"
Nguyên khẽ nắm chặt lấy tay An, như thể muốn truyền cho cậu bạn một chút gì đó niềm tin vào những hi vọng tốt đẹp. Thật sự thấy An luôn buồn bã thế này Nguyên lại không thích tí nào! An gật đầu, tươi cười và rồi lại tiếp tục đi tìm mua đồ cho Bông Gòn.
"Bông Gòn là nhất rồi nhé! Được Tiểu An mua đủ thứ đồ!" Nguyên xoa bộ lông của Bông Gòn.
"Cậu đang ghen tị đấy sao?"
"Làm gì có!" Nguyên lắc đầu.
"Thế có muốn tớ mua đồ tặng cho cậu không?" An nắm lấy áo Nguyên.
"Không cần cậu mua gì đâu! Chỉ cần cậu bên cạnh tớ, yêu thương và không bao giờ rời xa tớ là được! Đó là món quà to lớn nhất mà tớ nhận được rồi!"
Chú mèo nheo nheo đôi mắt, trông có vẻ khá buồn ngủ rồi. Trong khi đó cả hai đứa đều đang say đắm với những ngọt ngào lướt qua rất vội. Thế là Bông Gòn ngủ thật. An đặt chú mèo vào trong ngôi nhà mới của nó - một chiếc giỏ đã được lót sẵn một tấm niệm và một chiếc chăn bé tí. Chú mèo nằm cuộn tròn, say giấc nồng khi ngoài kia mưa đã bắt đầu nặng hạt..
- -----
Dương khó nhọc mở đôi mắt. Trên người cậu đầy những vết thương đã được băng bó. Cả người cậu ê ẩm và như không còn chút sức lực. Đôi mắt Dương va vào người con trai đang gục đầu bên cạnh giường của cậu. Bảo trông có vẻ rất mệt mỏi, dường như cả đêm qua đã thức trắng, hẳn là chỉ vừa mới chợp mắt được một chút. Dương thấy mắt mình cay cay, rưng rưng nước mắt. Đáng lẽ ra Dương nên đem đến cho cậu nhóc này hạnh phúc, lẽ ra cậu nên che chở và chăm sóc cho Bảo như lời cậu đã từng hứa mới phải. Thế mà cậu lại toàn khiến cho Bảo phải lo lắng. Dương thấy một ánh sáng lóe lên, là chiếc nhẫn trên ngón tay nhỏ nhắn Bảo. Còn trên tay cậu cũng có chiếc nhẫn còn lại.
Cửa phòng bệnh bất ngờ mở tung ra. Bố và mẹ của Dương tiến vào bên trong, gương mặt với những nét cảm xúc chả biết là đang bực tức hay mệt mỏi vì quá lo lắng nữa. Dương không nhìn họ, cất giọng.
"Hai người đến đây làm gì?"
"Bệnh viện gọi điện cho tụi tao!"
"Vậy sao? Sao lại làm phiền như thế chứ? Con xin lỗi hai người giúp họ!" Dương chán nản nhìn chỗ khác.
"Ai đây?" Ba Dương chỉ vào Bảo.
"Em ấy.."
"Thì ra đây là người yêu mà mày đã từng nói với tao đó hay sao?"
"..." Dương im lặng.
"Mày đúng là thứ chẳng ra gì mà! Đã không làm được gì cho cái gia đình này rồi mà còn ăn hại thế này.. Tiền viện phí của mày cũng không rẻ đâu!"
"Tôi đâu có nhờ đến hai người.. Mà thôi, sau này nếu con có thì sẽ đưa lại cho hai người! Coi như con mắc nợ hai người đi.." - Dương xoa xoa đầu Bảo, rồi liếc nhìn hai người cười nhạt.
"Mày.. Mày.." Bố Dương tức giận. "Mày nghĩ mày đủ lông đủ cánh rồi muốn làm gì thì làm à! Đúng là cái thứ bệnh hoạn, không được tích sự gì, đúng là một nỗi ô nhục của gia đình này.."
"Ông xem lại mình đi! Dù gì thì cũng là con của ông mà! Nói nó như thế không lẽ ông không thấy chột dạ à?" Mẹ Dương nhìn ba Dương rồi cười khẩy.
"Bà nên nhớ nó cũng là con của bà.. Ông bà ta nói con hư tại mẹ đúng là không sai tí nào mà!"
"Cái gì? Ông còn nói như thế với tôi thế đấy à?"
"Sao tôi lại không dám chứ?"
"Cả hai người im lặng đi! Ở đây là bệnh viện, con và mọi người cần nghỉ ngơi. Không phải sân khấu để hai người lên tấu hề cho con xem, con không cần.."
Dương chán nản với điều này. Cậu đã biết sớm muộn gì cái gia đình giả tạo này cũng sẽ kết thúc thôi, và rồi mỗi người sẽ lại bước tiếp. Bây giờ chỉ còn việc chờ đợi xử lí giấy tờ theo thủ tục các thứ, hoàn thành phân chia tài sản thì coi như chẳng còn gì nữa. Dương thấy mình thật đúng đắn khi đã rời khỏi nơi đó sớm. Thế mà giờ đây cả hai lại đến đây để làm phiền cậu một phen.
"À phải rồi! Dương này! Hôm trước mẹ đánh bài với mấy bà bạn mà thua khá nhiều! Người đàn ông keo kiệt bủn xỉn này chẳng cho mẹ lấy một đồng.." Mẹ Nguyên giở giọng ngọt ngào. "Nhưng mà bà bạn của mẹ rất ưng mắt con, sẵn tiện bà ấy có đứa con gái nên.. Nếu được thì bà bạn mẹ sẽ xóa nợ giúp cho mẹ nữa đấy.."
"Mẹ bị điên à? Tại sao con phải làm thế? Con đã nói là con không thích con gái! Con giờ cũng đã có người cần chăm sóc. Mà thêm nữa con cũng không có phận sự gì mà phải giúp mẹ mấy chuyện như thế này.." Dương chán nản nhắm nghiền mắt.
"Con.. Không lẽ con không còn xem mẹ là mẹ của con nữa hay sao? Con vẫn còn gia đình mà.."
"Gia đình?" Dương hỏi lại, nhếch mép cười. "Ba người chúng ta cũng được gọi là gia đình sao? Con không biết luôn đấy!"
"Nếu không phải là gia đình thì mày đã lớn lên như thế nào? Mày đi học đi chơi như thế thì tiền mày dùng đó lấy từ đâu ra?" Ba Dương hằn học.
"Tiền.. Suốt ngày hai người chỉ biết nghĩ đến tiền.. Thế mấy người nghĩ tiền có thể mua hết tất cả, rồi cả cái thứ gọi là hạnh phúc gia đình cũng muốn mua luôn đấy à?"
Dương gắt lên. Hai người họ liền im bặt, ngượng ngùng nhìn đi nơi khác như đang che giấu đi nỗi xấu hổ của chính bản thân mình.
"Thế con hỏi hai người, suốt ngày chỉ gặp mặt nhau được một tiếng đồng hồ thế cũng gọi là gia đình sao? Ăn cơm tối với nhau đã là điều xa xỉ hiếm có, thế mà hễ hai người gặp nhau là thể nào cũng sẽ cãi vã với nhau! Đối với hai người cũng chỉ có tiền và tiền mà thôi! Rồi đến việc học của con mình, con học ra sao hay ai đi dự họp phụ huynh cho con đã từng ai biết mà lo lắng đến chưa? Không hề.. Hai người nghĩ chỉ cần có tiền, ngay cả những niềm hạnh phúc giản đơn mà một gia đình cần có cũng sẽ mua được hay sao?"
Dương thấy mắt mình ướt nhòe. Mọi sự dồn nén như được nói ra hết. Cậu ngồi bật dậy nhìn thẳng vào mắt của cả hai người mà cậu từng xem là ba và mẹ mình.
"Rồi con hỏi hai người, từ lúc vào căn phòng này đây đã có ai quan tâm vết thương trên người con có đau đớn không hay đơn giản hỏi một câu về lí do vì sao con lại vào đây không? Có ai trong hai người còn nhớ được ngày sinh nhật của con không? Hai người có biết con thích ăn gì hay uống gì hay không? Có biết chuyện con là người đồng tính không? Có biết được con đã từng trải qua những chuyện gì không? Tất nhiên là không rồi! Con thèm có được một người để trò chuyện cùng, nói ra hết lòng mình.. Nhưng hai người, chỉ biết vui vẻ ở bên ngoài mà không hề biết cái gia đình này đã chết dần chết mòn đi từ lâu rồi!"
"..." Mẹ Dương bất lực ngồi xuống giường. Còn ba Dương đứng tựa vào bức tường bên cạnh một góc cửa sổ.
"Nhưng kể từ khi con gặp được em ấy, con như thấy như mình vẫn còn đang sống. Em ấy lắng nghe con, biết quan tâm đến con và khiến con hạnh phúc.. Con người con như thể được sống lại thêm một lần nữa cũng là nhờ có em ấy. Thế cho nên con chỉ muốn nói rằng, giờ con đang sống rất hạnh phúc mà không cần tìm đến cuộc sống giàu sang của hai người nữa.. Chỉ cần có em ấy bên cạnh tôi là đủ!"
Dương thấy lòng mình nhẹ bẫng đi. Lòng cậu tựa như một chiếc lá nhẹ nhàng tiếp đất sau một cuộc dạo chơi trên không trung, chẳng còn điều gì vướng bận nơi cậu thêm nữa.
"Dù gì con cũng cảm ơn hai người đã sinh ra con, nuôi con đến tận bây giờ.. Nhưng tôi cũng mong ước mình đã được sống một cuộc sống với một gia đình khác! Còn giờ con chỉ muốn được nghỉ ngơi, con không còn gì để nói thêm nữa.. Hai người về giúp con.."
Dương tựa người vào thành giường, ngước mắt nhìn ra khung cửa sổ hướng ra phía con đường với đầy những hàng cây phượng tím vẫn đang còn xanh rì những tán lá. Nắng sớm thật dịu dàng, dần dần chiếu sáng khắp căn phòng.
Hai người đó rồi cũng lẳng lặng rời đi. Dương chỉ hi vọng từ nay hai người họ sẽ không đến tìm cậu nữa.. Cậu thật sự rất mệt mỏi rồi.. Dù gì họ cũng là cha mẹ cậu, việc chối bỏ mối quan hệ thiêng liêng ấy thật không đúng nhưng cậu cũng không muốn chịu đựng thêm nữa.. Nhưng lạ thật, mắt cậu lại nhanh chóng thấy cay xè. Đúng lúc đó thì Bảo cũng choàng tỉnh dậy, ngước mặt nhìn Dương.
"Ủa? Anh đã khỏe lại rồi đấy à?"
"Ừm.. Anh khỏe nhiều rồi!"
"Sao mắt anh lại đỏ hoe thế?"
"Ừ thì.. Hồi nãy anh nhớ lại một số chuyện mà thôi! Em yên tâm, không có chuyện gì đâu.."
"Thật là.. Anh có biết là anh đã làm em cảm thấy rất lo lắng lắm hay không? Nếu không nhờ mấy chú công an đến kịp thời, thì em cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì với anh nữa.."
Mắt cậu nhóc lại rưng rưng như muốn khóc đến nơi. Dương thấy thế liền ôm chầm lấy cậu nhóc vào lòng, tay nhẹ nhàng vỗ vai trấn an.
"Thôi không sao! Anh vẫn ổn mà, sẽ luôn bên cạnh và chăm sóc em mà! Anh đã hứa thì sẽ giữ lời.." Dương lau hàng nước mắt của Bảo, nâng cằm cậu lên cao. "Em không được khóc, cười lên.. Như thế thì anh mới khỏi bệnh được.."
Thế mà cậu nhóc liền mỉm cười thật. Dương xoa xoa đầu, ôm cậu nhóc và nằm dài trên giường. Mọi buồn đau liền tan biến đi, giờ Bảo chính là nguồn năng lượng giúp Dương vượt qua mọi thứ. Dù cho tồi tệ đến đâu, chỉ cần có nhau thì mọi chuyện sẽ ổn cả thôi!
- -----
Bông Gòn lại đi ra khỏi nhà lần thứ bao nhiêu rồi thì An cũng không nhớ. Chú mèo ấy giờ cũng đã quen với cuộc sống ở gia đình của An, và hơn hết là nó càng thân thiết với An nhiều hơn các thành viên khác trong nhà. Thế là điều đó càng khiến cho ai kia phải nổi cơn khó chịu, khi đã bị giành lấy những khoảng thời gian riêng tư của cả hai vào việc chăm sóc cho chú ta. Thế nhưng việc Bông Gòn quen dần với cuộc sống mới đồng nghĩa với việc nó liên tục biến mất khiến cho An phải đi tìm suốt ngày cũng tăng lên. Có khi là chú ta sẽ ở trong các góc nhà, trên gác, ngoài ban công, trên sân thượng, hay thậm chí là ở nhà hàng xóm.
"Tớ đã nói rồi! Nó đi loanh quanh dạo chơi một chút rồi quay về liền ngay ấy mà.. Cậu không cần phải sốt sắng như thế đâu An!"
"Nhưng nó làm gì mà nhớ đường về.. Với cả nó gặp chuyện không may thì sao?" An vẫn còn chạy khắp quanh nhà tìm. Khả năng cao là chú ta đã lại đi ra khỏi nhà. "Cậu cũng giúp tớ một tay, đi ra ngoài tìm nào!"
An kéo người Nguyên ra ngoài. Cả hai đi khắp mấy ngôi nhà hàng xóm lân cận. Rồi lại đi vào khu chợ buôn bán ồn ào, tìm khắp các ngóc ngách con ngõ. An gần như bắt đầu hoảng lên. Cuối cùng thì hai người tìm thấy Bông Gòn bên dưới chân cầu. Chú ta lúc ấy vẫn còn đang nằm cuộn tròn trên bãi cỏ cạnh bờ sông, lim dim đôi mắt. An ôm lấy chú mèo vào người, cất giọng trách móc.
"Mày đi đâu vậy hả? Mày ra khỏi nhà làm cho tao lo lắng lắm đấy! Ở đây nguy hiểm lắm, lỡ rơi xuống sông thì phải làm sao?"
"Yên tâm rồi!"
Nguyên ngồi bệt xuống bên cạnh. An vẫn ôm chặt Bông Gòn, cho đến khi nó thoát khỏi vòng tay cứ luôn siết chặt của An. Rồi nó liền nằm yên vị lên người của Nguyên, khiến cho cậu bạn cũng được một phen ngạc nhiên. Trước đây Bông Gòn rất ít khi chịu lại gần hay chơi đùa với Nguyên.
"Có vẻ nó không còn lạ với cậu nữa.. Vậy mới được chứ!"
Con mèo nũng nịu trong lòng Nguyên. Sau khi kêu lên vài tiếng rồi thì đôi mắt lại lim dim, như đang muốn đánh thêm một giấc nữa.
"Cái con mèo này! Hư hỏng quá rồi! Ngủ suốt ngày không chán hay sao vậy?" An nói rồi thì vừa xoa xoa đầu Bông Gòn vừa cười đùa.
Dòng nước chảy phía trước mặt thật chậm chạp và hiền hòa. Nắng chiều thả mình lấp lánh dưới dòng sông. Những đám mây thong thả dạo chơi cho hết nốt một ngày dài.
"Trước đây, lúc còn nhỏ tớ cũng từng nuôi một con mèo.. Tớ quên mất đi tên của nó rồi, nhưng nó cũng có một bộ lông màu trắng và mềm giống như Bông Gòn nữa. Lúc nhỏ tớ đi đâu, tớ chơi gì nó cũng đi theo tớ khắp nhà.. Nhờ nó mà tớ thấy thôi cô đơn mỗi khi chẳng có ai chơi cùng!"
An lên tiếng, khi đi song song bên cạnh Nguyên. Lúc này Bông Gòn đang mở to đôi mắt tròn trịa của mình nhìn phố xá. Chẳng hiểu sao một phần kí ức được chắp vá tạm bợ của An lại trở về.
"Nhưng mà.. Nó đã gặp tai nạn, bị xe tông mà đi mất! Tớ chẳng nhớ rõ mình lúc đó đã khóc nhiều thế nào. Nhưng cũng giống như bao nhiêu đứa trẻ con khác, tớ quên bẵng đi chuyện ấy lúc nào chẳng hay! Giờ nhìn thấy Bông Gòn thì tớ lại nhớ đến nó.."
Mắt An ướt nhèm. Cảm giác như thể đang được tua ngược một thước phim chứa đựng một kỉ niệm buồn, về việc mất đi một người bạn thân của mình khi nhỏ thật khó chịu làm sao!
"Tớ sợ cảm giác bản thân mất đi một thứ gì đó quan trọng với mình.. Tớ sẽ không chịu đựng được đâu!"
Cậu dụi nhanh đôi mắt, rồi quay sang nhìn Nguyên mỉm cười. Nguyên chẳng nói gì, chỉ biết nắm lấy tay An, rồi ôm đầu cậu tựa vào vai mình.
"Cậu là điều quan trọng của mình.. Chúng ta sẽ không bao giờ chia xa, được chứ?"
Bông Gòn trên tay Nguyên liền cựa quậy và lại trèo qua bên người An. Thế rồi An đón lấy Bông Gòn, vuốt ve cưng nựng nó.
"À! Đến giờ ăn rồi phải không? Vậy thì giờ chúng ta về nhà nhé! Mày đúng là.. Làm khổ thân tao với Nguyên, mất hết buổi chiều chỉ để tìm mày mà chẳng có thời gian làm bài tập nhóm đấy!"
Bông Gòn meo meo vài tiếng, ôm lấy ngón tay An như thể đang mè nheo để được tha thứ.
"Nói vậy thôi.. Chứ mày đã là bảo bối của tao, đương nhiên tao sẽ không giận dữ mà bỏ mày đâu! Mình cùng nhau đi về nhà nhé!"
Nguyên đi phía sau. Ánh nắng chiều cũng đã dần tắt đi. Đèn đường sáng lên. Phía sau lưng Nguyên vẫn là những cuộc trò chuyện đầy ngốc nghếch của An và Bông Gòn cả đoạn đường. Về đến nhà rồi mà Nguyên vẫn còn nghe tiếng của An nói đủ thứ với Bông Gòn. Con mèo chỉ biết kêu lên meo meo đáp lại. Chẳng biết chú ta có hiểu được những gì An đang nói hay không?
- -----
Kì nghỉ Tết đã cận kề. Việc học trên lớp cũng như trở nên nhàm chán hơn. Cả đám bạn của An cứ ngáp dài ngáp ngắn, đếm thời gian trôi qua trong từng tiết học một. Dương quay trở lại trường sau khi đã nằm viện được vài ngày. Vết thương của cậu cũng đã lành hẳn và sức khỏe thì đã tiến triển tốt hơn.
"Cái thằng này.. Gặp chuyện mà chẳng báo tin cho ai biết cả!" Hoàng đẩy vai Dương.
"Dù sao thì cũng không quá nghiêm trọng! Tao không muốn làm phiền đến tụi mày!"
"Nói như mày thì chẳng xem tụi tao là bạn bè gì cả!" Nguyên ở phía trên quay xuống. "Với cả ngày nào tao cũng thấy thằng nhóc Bảo khối dưới mang đồ ăn lên tận lớp cho mày! Đúng là sướng thật!"
"Ừ thì.."
"Thôi! Nói chung là vậy thì mừng rồi! Tao thấy kể từ khi Dương quen với cậu nhóc đó thì nó cũng thấy đổi hẳn đi!" Hoàng vỗ vai Dương.
Chỉ có mỗi An luôn im lìm từ nãy giờ để quan sát thái độ của Dương. Cậu không nghĩ đây là trò đùa hay là một tình cảm đùa giỡn để quên đi mối tình đơn phương trước đây của cậu ta với Hoàng. Thật sự Dương ngay trước mắt An trông có vẻ đang rất hạnh phúc.
Ngay khi tiếng trống tan học vừa vang lên, Dương đã nhanh chóng thu dọn sách vở ra về trước mà chẳng thèm đợi với chờ một ai. Cả đám ngây ngốc nhìn theo cậu bạn, tự hỏi chẳng biết sao lại gấp gáp như thể đang bị ma đuổi như thế. Bảo đang đứng bên dưới tầng trệt, tươi cười chờ Dương.
"Anh tan học rồi à?"
"Ừ.. Hôm nay lớp anh bài hơi nhiều.."
"Hôm nay bỗng dưng em được trống một tiết Sinh nên là lớp em ra sớm.."
"Đợi có lâu không nhóc con?"
"Dạ không đâu anh!"
"Vậy mình đi về thôi! Hôm nay anh đưa em đi chơi!"
"Đi chơi á? Tiếc quá.. Hôm nay em lại có ca làm thêm mất rồi! Hay là để hôm khác mình đi nhé anh!"
"Vậy sao?"
"Em xin lỗi.. Anh không có buồn em đấy chứ?"
"Anh biết rồi! Anh không giận! Hôm nào mình đi chẳng được.."
Dương nghe thấy thế liền xìu mặt, gượng cười nhìn Bảo. Cậu nhóc vô tư khoác vai Dương cùng nhau đi về giữa sân trường ồn ào và đầy nắng.
Hôm nay tròn ba tháng họ quen nhau, một khoảng thời gian đủ dài cho Dương thấy mình là người hạnh phúc nhất trái đất này sau biết bao tổn thương. Có lẽ Bảo sẽ không nhớ hay để ý đến điều này, nhưng đối với Dương, cậu luôn trân trọng từng tháng từng ngày trôi qua. Ba tháng, một khoảng thời gian đủ vui, đủ buồn, đủ mọi chuyện xảy ra cho cả hai. Dương thật sự muốn làm ngày hôm nay trở nên thật đáng nhớ. Ấy thế mà chưa gì đã tàn tành ngay từ phút ban đầu rồi.
"Anh! Đạp xe mệt không?"
"À! Không! Anh quen rồi!"
"Quen gì chứ.. Anh lúc trước toàn là đi xe xịn, giờ phải đi xe đạp với em như vậy chắc sẽ không quen đâu!"
"Anh chịu được mà! Em nhẹ như bông gòn ấy!"
"Vậy á! Em còn tưởng mình đang tăng cân nữa đây này!"
Bảo bất ngờ thản thốt. Dương bật cười, đạp xe dần nhanh hơn. Cái nắng gắt gỏng đổ xuống mọi thứ như muốn khiến cho cảnh vật sẽ bốc cháy ngay mất. Cả hai chạy xe ngay bên dưới hàng phượng vĩ với tán lá xanh rì.
"Anh đang suy nghĩ chuyện gì à?"
"Không.. Đâu có đâu.."
"Sao anh cứ trầm ngâm từ nãy đến giờ vậy? Có phải là vì chuyện em không thể đi chơi được với anh không đấy?"
"Không hề.. Tụi mình còn có nhiều thời gian mà.."
Dương cười trừ. Vừa về đến nhà, Bảo đã nhanh chóng chuẩn bị để đi làm ngay. Chiều nay Dương cũng chẳng có tiết học, đành lấy cái máy tính cũ ra ngồi viết truyện tiếp.
"Em đi nhé! Ở nhà thì nhớ trông hộ em mấy bộ đồ phơi ngoài ban công nhé!"
"Ừ.. Anh biết rồi!"
"À mà.. Chiều nay có thể em về khá trễ nên không cần làm cơm đợi em đâu! Em sẽ mua cơm cho anh lun.."
"Ừm.. Anh biết!"
"Anh mới lành vết thương.. Nên nghỉ ngơi nhiều đi nhé!"
Đôi mắt Dương vẫn dán vào màn hình máy tính, khẽ gật gù. Bảo lắc đầu ngao ngán với ông anh kiệm lời này.
Thế mà đến chiều, Dương đã phóng ngay ra chợ, mua đủ thứ nguyên liệu làm cho Bảo toàn những món cậu nhóc thích. Một bữa tối đầy thịnh soạn so với những ngày bình thường khác. Nhưng vì mệt quá nên cuối cùng Dương lại ngủ quên đi mất ngay trên giường. Khi Bảo về đến nhà thì đã cảm thấy được mùi thơm cứ phảng phất khắp phòng. Đó là mùi đồ ăn quen thuộc của Dương. Cậu nhận ra ông anh đã ngủ quên mất, còn đồ ăn trên bàn thì nguội lạnh đi mất. Bảo khẽ khàng lay người Dương.
"Anh! Dậy đi! Ăn cơm thôi! Tối rồi!"
Dương dụi mắt, nhìn chiếc đồng hồ báo thức trên bàn học đã điểm sáu giờ hơn. Chưa kịp định hình điều gì thì Bảo cằn nhằn Dương ngay lập tức.
"Anh này! Đã bảo trông hộ em đồ phơi bên ngoài ban công, thế mà lại không đem vào lúc trời mưa.. Giờ ướt hết cả rồi!" Bảo chỉ vào cả núi quần áo ướt mèm hết.
"Anh.."
"Còn nữa, đã bảo không cần làm cơm, sao anh vẫn làm? Em đã mua cả đống đồ ăn nữa rồi đây này.. Giờ phải làm sao đây?"
Nếu như là mọi khi thì chắc chắn Dương sẽ cáu gắt ngay lập tức. Thế nhưng trước mặt Bảo thì cậu bạn lại rưng rưng nước mắt trông thật yếu đuối. Bảo liền ghìm Dương ngồi xuống giường, ôm lấy cậu bạn.
"Em xin lỗi.. Em hơi quá lời phải không?" Bảo ân cần. "Thật ra em cũng chỉ không muốn anh đi làm khi vừa mới ra viện, càng không muốn anh phải động tay động chân đến chuyện trong nhà.. Còn đống đồ ấy, em chỉ sợ ngày mai chúng ta sẽ không có đồ để đi học mà thôi!"
"Anh xin lỗi.." Mắt Dương đỏ hoe.
"Coi kìa! Anh cứ như con nít vậy!" Bảo bật cười.
"..."
"Em biết anh rất buồn, khi phải từ bỏ đi gia đình của mình.. Gia đình là thứ khiến con người ta an toàn và hạnh phúc, là thứ không thể nào thay thế đi bởi bất cứ thứ gì trên cõi đời này.. Nhưng anh cũng đừng buồn nữa nhé, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi!"
"Anh.. Anh biết rồi!"
"Tốt! Anh chàng người yêu mít ướt của em ra ăn cơm đi! Cơm canh nguội lạnh đi cả rồi, để em hâm nóng thêm đồ em mua về đây nữa.."
Bảo loay hoay trong bếp bày biện thêm một ít đồ ăn. Dương đứng ở kế bên, bật bếp để hâm nóng thức ăn.
"Thơm quá đi!" Bảo tỏ vẻ thích thú.
"Vậy một lát ăn nhiều vào đó nha!" Dương tươi cười.
Màn đêm đen kịch bao phủ khung cửa sổ nhỏ. Đã rất lâu rồi bữa ăn của cả hai mới được đủ đầy đến thế. Cả hai vừa ăn vừa nói đủ thứ chuyện.
"Cái này là gì thế?" Dương chỉ tay vào chiếc hộp to ở một góc.
"Cái này à.." Bảo lau tay sau khi đã rửa chén xong. "Cái này là tự tay em làm đấy nhé!"
Bên trong là chiếc bánh kem nho nhỏ, được trang trí khá đơn giản. Quan trọng là bên trên có dòng chữ 'Kỉ niệm ba tháng quen nhau!'được viết rất nắn nót.
"Nè! Anh bất ngờ không?" Bảo lấy bánh ra.
"Cái này là gì?"
"À.. Đây là quà tặng của cửa hàng bánh chỗ em đang làm thêm đấy.. Đẹp không?"
"Ừm.. Đẹp lắm!" Dương mỉm cười.
"Anh nghĩ em sẽ quên được ngày quan trọng thế này sao? Đương nhiên là em nhớ rất rõ.. Chỉ là em muốn tạo chút bất ngờ cho anh thôi!"
"Anh vui lắm.."
"Thôi thôi! Mình mau đốt nến lên đi!"
Ba cây nến được thắp lên, mang đến thứ ánh sáng lấp lánh. Cả căn phòng chìm vào bầu không khí lặng thinh, kèm theo đó là những ánh sáng lập loè từ những cây nến nhỏ. Cả hai nhìn nhau, rồi cùng nhau nhắm mắt cầu nguyện.
"Tôi ước.. Chúng tôi có thể cùng nhau đi xa thêm nữa.. Dù cho có chuyện gì xảy ra cũng không bao giờ buông tay nhau ra.. Bảo.. Anh yêu em!"
"Tôi ước.. Anh ấy và tôi có thể cùng nhau đón thêm thật nhiều ngày kỉ niệm như thế.. Mong rằng sau này, anh ấy và tôi sẽ được hạnh phúc.. Tôi yêu anh ấy rất nhiều!"
Rồi đồng loạt cả hai thổi tắt đi ngọn nến. Cả hai nhìn nhau lâu thật lâu, thông qua ánh trăng mờ ảo bên ngoài ô cửa sổ.
"Anh có định ăn nó không đấy!"
"Một chút thôi! Trễ lắm rồi.. Ăn đêm sẽ mập lắm!"
"Đừng lo! Em làm ít đường, tốt cho sức khỏe nên anh đừng lo.." Bảo cười lớn
"Vậy thì tốt!"
"Nhưng nếu anh mập cũng chẳng sao đâu! Đã ở trong tim em rồi không thoát được đâu nên đừng lo nhé!"
"Hôm nay sao lại biết mồm mép thế nhỉ!" Dương ôm lấy vai Bảo.
"Em học từ anh thôi!"
"Lại còn biện minh.." Dương cứ luôn tìm cách chọc cười Bảo.
"Anh đàng hoàng coi! Để em còn đem dẹp bánh vào tủ cái nào!"