Cô Nhóc Đáng Iu Và Chàng Trai Lạnh Giá

Chương 119: Nốt nhạc thứ 119



Hắn hơi mơ hồ về chuyện nó kể, có cảm giác như mình đã từng quen nó trước đây và những này mình cũng có cảm giác từng trải qua.

" Anh nghĩ gì sau câu chuyện tôi kể? " - Nó dò hỏi

Hắn ậm ự " Ừ thì...nó...tôi...cảm thấy giống như mình từng trải qua rồi vậy, tôi...thấy rất...mơ hồ vì tôi cũng hay nằm mơ thấy, tôi có chuyện muốn hỏi cô "

" Anh nói đi "

" Cô là ai? Tôi từng quen cô sao? Chúng ta có quan hệ gì? Câu chuyện đó...nữ chính và nam chính...là tôi và cô...đúng không? "

Hắn hỏi dồn làm nó không biết trả lời ra sao.

" Đúng như anh nói, em từng quen anh và là...bạn gái của anh, câu chuyện em kể cũng là chuyện của chúng ta " - Nó đáp lại khiến hắn vô cùng vô cùng khó tin, mặt cũng tối sầm và cau mày, chợt nó phì cười

" Tôi giỡn thôi, anh làm gì căng thẳng quá vậy? Tôi đùa cho có không khí vậy mà, anh đúng là rất dễ lừa nhỉ "

Hắn thật sự tối sầm, mặt mình vậy mà bị lừa, thật là dễ tin người mà. Tiếng bước chân rầm rầm như thể đang tức giận, nhỏ không thèm gõ cửa mà xông thẳng vào phòng nó, nó bây giờ không phải như xưa mà để người ta ăn hiếp dễ vậy.

" Cô không biết gõ cửa sao? Thật là không có lịch sử "

Nhỏ gạt bỏ lời nó nói quay sang tức giận với hắn " Sao anh lại lên phòng con gái vậy? Anh không thấy kì sao? Anh không sợ em ghen à? "

Hắn đứng lên " Anh và cô ấy không làm gì cả, tụi anh trong sáng thì mớ gì phải lo sợ người ta hiểu lầm? "

" Anh...sao anh lại như thế chứ? Trước giờ anh đâu như vậy, sao bây giờ...? Lục Tuyết Nhi, cô đã bỏ bùa mê gì cho anh ấy hả? " - Nhỏ nổi điên

Nó đứng lên khoanh tay trước ngực đáp " Nếu cô sợ mất anh ấy thì dễ thôi, trói anh ấy trong phòng cô là xong chứ gì "

Nhỏ im luôn, không còn gì nữa để nói lại quay sang nổi điên với hắn " Anh xuống dưới với em, em không muốn ở một mình với người lạ "

Người lạ?? Phải mình nhìn nhầm không ta? Nơi này nó và nhỏ đã cùng nhau lớn lên, nhà nhỏ cũng là nhà nó và nhà nó cũng là nhà nhỏ, cái quái gì mà người lạ? Ôi buồn cười chết mất.

Nhỏ kéo hắn đi một mạch, trước khi rời khỏi phòng hắn còn nói 2 chữ " Bái bai "

Hạo Tâm trèo xuống giường ôm lấy nó " Dì út ơi, Mami con nói là trước đây dì út và chú Thiên Vũ từng yêu nhau đúng không ạ? Sao hai người bỏ nhau vậy? "

Nó mỉm cười vuốt đầu con bé " Có một số lí do mà dì út phải đi sang Pháp, khi tụi con lớn lên sẽ hiểu "

" Dì út, sao dì không dành lại chú? Dì không yêu chú nữa à? "

" Dì yêu chú ấy và có thể làm bất cứ thứ gì cho chú ấy hạnh phúc, con nít, đừng hỏi nhiều, tụi con chưa biết thế nào là yêu đâu "

" Nhưng mà...người ta nói yêu là phải tin tưởng và quan tâm nhau, phải đấu tranh vì người đó đúng không ạ? " - Gia Hùng hỏi 1 câu khiến nó bất ngờ, con nít thời nay sao thế nhỉ? Mới còn con nít mà lại...

" Ai nói cho con biết vậy? "

" Con đọc truyện tranh Anime thấy đó ạ "

Nó phì cười, ai lại cho bọn nhỏ đọc truyện tranh tình yêu vậy hả trời, thật là. Giọng Tú Tuệ vọng vào phòng " Tuyết Nhi, Hạo Tâm, Gia Hùng xuống ăn thôi nào "

" Vâng ạ, tụi con xuống trước đi, tí nữa dì bật cho coi tiếp, mau xuống ăn đi, dì xuống sau "

" Dạ " - Hai tụi nhỏ chạy lon ton xuống lầu, nó đóng cửa lại cầm điện thoại gọi cho ai đó " Alô, tôi có chuyện cần nhờ anh giúp " (À là vệ sĩ của nó)

[Cô cứ việc nói]

" Anh đi điều tra chuyện về 5 năm trước cho tôi, tất cả thông tin, nhất là chuyện của Thiên Vũ, nhớ là chuyện này không được cho ai biết "

[Cô yên tâm, khi nào có tin tức tôi sẽ gọi hẹn cô]

" Được, cảm ơn "

Nó cất điện thoại rồi đi xuống lầu như chưa xảy ra chuyện gì, định mệnh nó và hắn không tác rời nên kết quả nó ngồi kế hắn, hắn ngồi giữa nó và nhỏ và dĩ nhiên mọi người đều đông đủ cả rồi kể cả Thư.

Nó cười " Lâu rồi không gặp mọi người, trông mọi người vẫn vậy nhỉ "

" Chỉ có em là khác thôi, xinh đẹp hơn, dễ thương hơn, đặc biệt giờ trưởng thành rồi ha, nhà thiết kế nổi tiếng Anna " - Tuấn đùa

Nó cười " Ba à, dạo này Ba vẫn khỏe chứ ạ? "

" Ba con sao mà ốm được? Ba khỏe như thanh niên 20 tuổi đấy con gái à "

Tất cả cười rộng ràng, riêng có 2 đứa con nít cắm đầu ăn và nhỏ đang cắn môi dọc cơm.

" Chị à, chị đã thực hiện được ước mơ của mình rồi, nhà thiết kế ở một công ty lớn tại Pháp và giờ chị rất nổi tiếng đó " - Thư

" Còn em? Em nói muốn mở 1 tiệm bánh lớn mà, sao rồi? "

Hỏi đến câu này Thư im lặng, thật ra lâu rồi cô và nhà họ Triệu chưa liên lạc gì với nhau, có thể nói là người dưng, tiền thì cô không có, sống tạm ở nhà cô chú đỡ nên lấy đâu ra àm mở tiệm. Dù là mọi người có ý muốn giúp nhưng Thư không chịu.

Nhỏ cười khẩy " Em vô dụng thì bán buôn gì chứ? Chỉ là người xách dép cho người ta mà thôi "

" Em nói gì vậy? " - Hắn đẩy

Nó coi như không nghe vẫn cười " Thư, tí nữa đi cùng chị, chị có thứ muốn cho em xem "

.

.

.

Sau khi ăn cơm xong, Tuấn Tuệ, nó và Thư xuất phát đến thăm ông bà nội và Ba nó trong chùa. Đốt nhang xong, cả 3 đi khỏi cho nó nói chuyện với ông bà và Ba nó một lát

" Ông bà nội, Ba, Khánh Ly về rồi đây, con nhớ mọi người lắm, sau 5 năm về lại mọi thứ đã thay đổi, kể cả Thiên Vũ. Anh ấy yêu Thy lắm, có vẻ như con nên để anh ấy như thế đúng không? "

Nước mắt nó rơi xuống " Cho dù anh ấy quên con, nhưng con sẽ vẫn yêu anh ấy, con sẽ không làm phiền đến họ, để họ hạnh phúc như thế nhỉ "

Chợt có bàn tay ai đặt lên vai nó " Chị nên đấu tranh vì tình yêu của mình, chị nên lấy lại kí ức cho anh ấy, em biết tình yêu của chị với anh Vũ là bất tận, không gì so sánh được, và em tin anh ấy cũng như thế. "

Thư nói đúng, không gì ngăn cản tình yêu của nó được, chỉ lúc lấy lại kí ức cho hắn, khi đó hắn chọn nhỏ thì nó sẽ không phải hối hận.

Xong việc, cả đám lại kéo nhau đến quán cafe ngồi tám dốc.

Nó dò hỏi " Thư à, nếu như em xây tiệm bánh thì em nghĩ ở đâu là nơi bán tốt nhất? "

" Những chỗ đông người qua lại chẳng hạn "

" Vậy em nghĩ nên đặt tên tiệm là gì? "

Thư ngồi suy nghĩ một lúc rồi vỗ tay " TN "

Tuấn Tuệ nó bất ngờ " TN?? "

Thư cười gật đầu " Vâng ạ, TN là Thư Nhi, Khánh Thư và Tuyết Nhi "

" À...tình nghĩa chị em quá ha, thật ghen tị " - Tuệ ngưỡng mộ

Nó chợt nhớ về chuyện đi chơi " A phải rồi, em định tổ chức cho cả gia đình mình đến khách sạn Diamond chơi 1 tuần, em sẽ lo hết, Gia Hùng và Hạo Tâm nó rất thích bể bơi và khu vui chơi ở đó, cả Thiên Vũ. Hiếm lắm chúng ta mới đi chung với nhau "

" Anh hiểu, 2 đứa nó hiếu động và rất thích bơi, có tính tò mò không lòng dũng cảm cao đấy. Vậy chúng ta đi vào lúc nào? "

" 14/6 nhé? "

" Được đó, thời tiết giờ nóng quá trời, đi bơi là thích nhất " - Thư

" Em biết bơi không? "

Trúng tim đen, Thư ấp úng, mặc dù thích bơi nhưng cô chưa biết bơi, lần này phải tận dụng nhờ nó chỉ tậo bơi mới được à nha.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.