Diện mạo Tôn Tâm Nghiên xinh xắn điềm đạm, khuôn mặt trắng nõn, tóc vén sau tai, ngồi trên sô pha, toát lên vẻ nhẹ nhàng tinh tế. Ánh mắt cô không nhìn lung tung khắp nơi, rất ngoan ngoãn.
Bất luận ăn mặc hay cử chỉ, cô đều thuộc kiểu mà người lớn yêu thích.
Đương nhiên, Hà Tân nhìn ra được sự câu nệ của cô.
Bố Hà hàn huyên với cô, Hà Tân ngồi bên cạnh, thoải mái cúi đầu nhắn tin với bạn, nhưng chỉ cần bố cậu nói gì đó mà một hai giây sau Tôn Tâm Nghiên vẫn không đáp lại được, cậu đều thuận miệng đáp thay cô.
Bố Hà cũng chứng kiến quá trình trưởng thành của Tôn Tâm Nghiên, giờ đã là một cô gái rất xinh đẹp hiểu chuyện. Nhiều năm không gặp, con người vẫn vậy, chẳng hề thay đổi.
Hàn huyên vài câu, người làm bận trước bận sau bưng hoa quả đã rửa sạch lên, ông nói: “Cháu ăn hoa quả đi, ở nhà chú không cần khách sáo, cứ coi như đang ở nhà.”
Tôn Tâm Nghiên gật đầu, “Cảm ơn chú.”
Ông mỉm cười, “Đúng rồi, lúc đến đã gọi điện thoại cho bố cháu chưa, để ông ấy còn yên tâm.”
Hà Tân: “Gọi rồi, bố đừng hỏi nhiều nữa.”
“Thằng nhóc chết dẫm.” Bố Hà nhìn con trai, bật cười, không hề bực bội với cậu.
“Tâm Nghiên, để dì dẫn cháu lên xem phòng của mình.” Người mở lời chính là mẹ kế của Hà Tân. Từ đầu tới cuối vẫn luôn trầm mặc mỉm cười, nhìn qua có vẻ đối xử với Tôn Tâm Nghiên cũng rất tốt.
Ánh mắt Tôn Tâm Nghiên khẽ đảo, cô nói, “Được ạ, cảm ơn dì.”
Bà ấy đứng lên, vuốt phẳng vạt váy tơ tằm, giọng nhẹ nhàng, “Không cần khách sáo, tới đây, chúng ta lên xem.”
Tôn Tâm Nghiên lên lầu cùng bà.
Trên bậc thang trải thảm thêu hoa văn, tiếng bước chân hai người rất nhỏ.
Bỗng nhiên trên đỉnh đầu sáng choang, Tôn Tâm Nghiên hoảng hốt, giương mắt nhìn.
Là người hầu ở dưới mở đèn. Đèn pha lê cực lớn treo trên trần nhà, lộng lẫy sáng ngời. Dưới lầu không biết hai bố con họ đang nói cái gì, bố Hà Tân thấp giọng cười rộ lên.
Mẹ kế Hà Tân quay đầu nhìn bọn họ, nói: “Hôm nay vốn dĩ ông ấy định đi ra ngoài bàn chuyện, nhưng thấy các cháu về nên gác hết sang một bên.”
Tôn Tâm Nghiên ngượng ngùng nói, “Cháu lại làm phiền mọi người rồi ạ.”
“Chúng ta vui còn không kịp ấy chứ. Cháu lớn lên nhìn rất giống cháu gái của dì, lát nữa để dì đem ảnh chụp cho cháu xem. Rất giống luôn, khi cười rộ lên cũng có má lúm đồng tiền, khiến cho người ta yêu thích.”
Trên lầu hai có tổng cộng bốn phòng, bọn họ chuẩn bị cho cô căn phòng ở giữa.
Cửa mở ra, bà bảo Tôn Tâm Nghiên đi vào, “Phòng này đón nắng đẹp nhất đấy.”
Giấy dán tường màu vàng nhạt, theo phong cách châu Âu, bức màn rũ ở hai bên, ánh hoàng hôn của buổi chiều tà dừng lại trên chiếc giường lớn xanh biếc, cảm giác thoải mái ấm áp.
Bà ấy nói: “Tân Tân nói cháu muốn tới, dì cho người chọn một bộ ra giường mới, cũng không biết mấy cô gái như cháu có thích không.”
“Cháu rất thích ạ.” Lời này của Tôn Tâm Nghiên là thật lòng.
“Thích là được. Là lần đầu tiên cháu tới Bắc Kinh chơi à?”
“Khi còn nhỏ cháu đã tới một lần, nhưng lại không có ấn tượng mấy ạ.”
“Hôm sau bảo Tân Tân dẫn cháu đi dạo đi, ở Bắc Kinh cũng có nhiều chỗ vui chơi lắm.” Bà ấy hỏi: “Cháu nghỉ ngơi đi, buổi chiều xuống ăn cơm, thiếu cái gì cháu cứ nói với dì, không phải ngại, chú của cháu xem cháu như con gái trong nhà.”
Bà ấy đi xuống.
Ngồi xuống bên mép giường, Tôn Tâm Nghiên nhìn quanh phòng.
Cô không chú ý đến tin tức trong nước hay thế giới, nhưng khoảng từ hai năm trước, người cả nước đều biết giá nhà tăng cao, nhà ở Bắc Kinh rất khó mua. Khi bố mẹ còn chưa ly hôn, bố cô có lần nghĩ sẽ bán căn nhà hiện tại, quyết tâm mua một căn nhà ở đây, nhưng cuối cùng thì thất bại, bây giờ lại càng không mua nổi.
Ngồi trong phòng của biệt thự nhà Hà Tân ở Bắc Kinh này, lần đầu tiên Tôn Tâm Nghiên suy nghĩ, bố Hà Tân rốt cuộc có bao nhiêu tiền?
Hà Tân chỉ tùy tiện nói qua với cô, hồi trước bố cậu thường nhận thầu những công trình xây dựng nông thôn thành biệt thự cho các cán bộ nghỉ hưu của chính phủ, sau khi lập nghiệp ông tiếp tục đến thành phố lớn để phát triển, ngành nào cũng đều thử đầu tư một lần, tích lũy từng chút mà đi lên.
Khi đó tuổi còn nhỏ, Tôn Tâm Nghiên không hiểu, cũng không quan tâm, trong nhận thức của cô, nhà cậu là hàng xóm đối diện nhà cô, thì cũng chỉ là kiếm được nhiều tiền hơn nhà cô một tí thôi.
Đứng bên cửa sổ phòng, Tôn Tâm Nghiên ngắm phong cảnh bên ngoài, Hà Tân lên đây.
“Thấy phòng thế nào?” Cậu hỏi.
“Khá tốt.”
Hà Tân cũng đi đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài.
Khu biệt thự thống nhất chỉnh tề, xung quanh điểm xuyết hoa cỏ xanh tươi um tùm, được ánh hoàng hôn chiều tà phác hoạ ra hình dáng kim sắc nhàn nhạt.
Thấy cổ áo cậu có dính bụi, Tôn Tâm Nghiên không chớp mắt, duỗi tay giúp cậu phủi đi.
Trên mặt cậu không có nét cười, ánh mắt thâm trầm, giọng nói bị bàn tay cô cản trở, “Sao lại không được?” Nói rồi lại kéo tay cô ra.
Lúc này Tôn Tâm Nghiên muốn tránh lại không tránh được, hai tay đều bị cậu nắm lấy. Hà Tân nghiêng đầu ngậm lấy môi cô, đầu lưỡi đi vào, Tôn Tâm Nghiên nhẹ nhàng “Ưm” một tiếng, đầu ngửa ra phía sau né tránh.
Hà Tân ôm chặt cô, “Sao thế, ở nhà anh thì sợ cái gì.”
Tôn Tâm Nghiên ôm cổ cậu, hơi thở bị cậu hôn làm cho rối loạn, “Chính vì ở nhà anh nên mới phải chú ý. Anh cũng không nên hại em.”
Hại cô cái gì? Ngụ ý là, không cần hại cô gây ấn tượng xấu.
Một bàn tay ấn sau cổ cô, ngón tay đan vào tóc cô, Hà Tân thuận thế giúp cô vuốt tóc phía dưới, “Đừng khẩn trương, đưa em tới Bắc Kinh chơi, em còn giữ ý như vậy. Cũng đâu phải lần đầu em gặp bố anh.”
“Không thể nói vậy, lần cuối em gặp ông cũng là khi còn rất nhỏ.” Tôn Tâm Nghiên nhìn cậu, “Sau khi em đi lên bố anh có nói gì em không?”
“Nói em càng lớn càng xinh.”
Tôn Tâm Nghiên cười rộ lên, “Anh gạt em.”
“Thật mà, không tin lát nữa em hỏi ông đi.”
Buổi tối, Tôn Tâm Nghiên theo một nhà bọn họ đi ăn tối, hoà thuận vui vẻ. Kế hoạch ban đầu của Hà Tân là buổi tối dẫn cô ra đi dạo, kết quả sau một ngày tàu xe, hai người đều rất mệt, dời kế hoạch đi chơi sang ngày mai.
Cơm nước xong có người gọi bố Hà Tân ra ngoài, mẹ kế cậu thì về phòng mình tập yoga. Hà Tân dắt theo Tôn Tâm Nghiên đi loanh quanh trong nhà, cùng xem TV ở phòng khách một lát, Tôn Tâm Nghiên trở về phòng, tắm rửa nghỉ ngơi.
Sau khi vào đại học, người chơi teiba càng ngày càng ít, hai ngày nay Hà Tân giúp cô tải ứng dụng WeChat đang thịnh hành bây giờ về, Tôn Tâm Nghiên có thêm rất nhiều bạn bè, cũng thử gửi tin trong vòng bạn bè hai lần.
Tôn Tâm Nghiên tắm rửa xong thì mệt mỏi nằm trên giường, cô chỉ mở đèn nhỏ đầu giường, chuẩn bị chơi mỏi tay sẽ ngủ. Cô up hai ảnh chụp Bắc Kinh lên vòng bạn bè, rất nhanh đã nhận được những lời tán thưởng.
Qua một lát, Hà Tân cũng gửi tin nhắn tới: Ở trong phòng làm gì vậy?
—— chơi điện thoại.
—— ăn đồ ăn vặt không?
—— không ăn, sắp ngủ rồi, mệt chết.
Tin nhắn vừa gửi xong, cửa phòng mở ra.
Hà Tân đi vào nói, “Còn tưởng em đã ngủ rồi.” Có lẽ cậu mới vừa tắm xong, tóc ướt đẫm, trên áo thun có vệt nước.
Cậu đóng cửa lại, thuận tay khóa trái.
Tôn Tâm Nghiên vừa thấy động tác này liền nhận ra ý đồ của cậu.
“Không phải anh cũng nói mệt sao?” Gò má cô trắng nõn, môi hồng nhuận.
“Không mệt, nhớ em.”
Khi cậu ôm lấy cô rồi hôn, Tôn Tâm Nghiên không tình nguyện đẩy cậu ra, “Đã bảo rồi, đang ở nhà anh đừng làm vậy.”
Kéo đai váy ngủ cô xuống, cậu hôn vai cô, rồi đến xương quai xanh mảnh khảnh, “Đêm nay bố anh không về… Lát nữa anh sẽ về phòng mình…”
“Em không muốn…”
Hà Tân: “Anh muốn…”
Tắm rửa xong, Tôn Tâm Nghiên không mặc nội y, làn da bóng loáng tinh tế, tay Hà Tân du ngoạn khắp nơi trên người cô, ngừng lại chỗ mềm mại nào đó vuốt ve một hồi, làm nội tâm cô hoảng loạn, liều mạng kéo tay cậu, lại không dám phát ra âm thanh gì lớn.
Hô hấp Tôn Tâm Nghiên rối loạn đẩy cậu ra, hứng thú Hà Tân ngẩng cao, sức lực trên tay, trên người càng lúc càng nặng, cơ bắp cánh tay nổi lên, nhẹ nhàng chế phục cô.
Sau khi từ trường học về, Tôn Tâm Nghiên nhất quyết không chịu đi ra ngoài thuê phòng, cũng không chịu qua phòng của cậu, dù cậu đề nghị như thế nào cô đều không đồng ý, trong lòng nhất định là có gánh nặng.
Hà Tân đè lên cô, nắm cằm cô, “Heo nhỏ, không nhớ anh sao…”
Tôn Tâm Nghiên thật hy vọng chính mình không nhớ cậu tí nào, như vậy lý trí sẽ không cần phải đấu tranh với dục vọng.
Cô là một cô gái hết sức bình thường, mặc dù còn chưa thể hoàn toàn cảm nhận được lạc thú, nhưng nhờ cậu dẫn đường, nên cũng đã cảm nhận được đôi chút.
Hà Tân đè nặng lên mạn sườn cô, bàn tay đi xuống, vén váy cô lên. Cậu vừa hôn cô thật sâu, vừa dùng lực thong thả vuốt ve cô. Hô hấp của Tôn Tâm Nghiên bắt đầu rối loạn, cô vô lực vùi đầu trong hõm cổ cậu, Hà Tân cong người hôn má, hôn lỗ tai cô.
Trong lòng ngứa ngáy, qua một lát cô không tự giác kẹp chặt chân, ôm cậu nhẹ nhàng hừ một tiếng, giống như oán trách, lại giống làm nũng.
Hà Tân nhẹ giọng nói câu gì đó bên lỗ tai cô.
Tôn Tâm Nghiên: “Anh hạ lưu…”
Làm xong, Hà Tân cảm thấy thoả mãn vô cùng, ôm lấy Tôn Tâm Nghiên trấn an một lát, đột nhiên hỏi: “Nghiên Nghiên, sang năm khoa của anh cho sinh viên đi trao đổi ở Mỹ một năm, em nghĩ anh có nên đi không?”
“Trao đổi sinh viên hả? Cơ hội này rất khó có được, trường em hình như cũng có.”
“Là rất khó, quyết định cuối cùng còn phụ thuộc vào trường học.”
“Nếu anh thật sự muốn đi thì hãy cố gắng để đi đi.” Tôn Tâm Nghiên rất thức thời nói.
Hà Tân cúi đầu nhìn cô, đôi mắt đen nhánh, “Đi thì không thể ở bên em được nữa, em bỏ được không?”
Không giống với tưởng tượng của cậu, Tôn Tâm Nghiên nhàn nhạt cười, “Luyến tiếc thì được gì, đây là chuyện tốt đối với anh, em đương nhiên không thể cản trở anh. Hơn nữa không phải anh nói, chỉ đi 1 năm thôi sao, em còn phải học những 6 năm cơ đấy.”
Dừng dừng, Hà Tân nghiêm túc nói: “Chờ anh tốt nghiệp rồi chúng ta kết hôn trước, sau đó mua một căn nhà, đến lúc đó em cũng đừng trọ trong trường nữa, anh chờ em học xong.”
“Không được, anh tốt nghiệp rồi thì em vẫn chưa học xong chính quy. Hơn nữa bố em bên kia…” Nghĩ đến chuyện này, Tôn Tâm Nghiên lại thấy đau đầu.
Hà Tân hôn trán cô: “Bố em bên kia để anh nghĩ cách, em đừng nghĩ nhiều.”
Buổi tối Hà Tân trở lại phòng mình dưới lầu, lúc xuống phòng khách lấy nước uống đúng lúc bố cậu đi xã giao về, mặt đỏ lựng, người đầy mùi rượu.
“Đúng lúc thật, cho bố một ly.”
Hà Tân rót cho ông một ly.
Ông một hơi uống cạn, ngồi xuống sô pha, cũng gọi Hà Tân tới ngồi.
“Tiểu Tôn ngủ rồi à?” Ông hỏi.
“Ngủ rồi ạ.”
Bỗng nhiên ông nhàn nhạt nói, “Vẫn còn đi học, ngày thường thi thố này nọ phải chuẩn bị cho tốt.”
Hà Tân không nói chuyện, ông cười cười, cầm lấy ly trên bàn, cụng ly với con trai.
Dường như bố Hà đã say lắm rồi, còn rót thêm nước cho Hà Tân, hai người như hai ông bạn ngồi trên bàn tiệc vậy.
Hà Tân nói: “Buổi tối bố uống nhiều lắm à?”
Bố Hà nhếch miệng cười, cảm thấy con trai đã hiểu chuyện hơn nhiều.
“Trong lòng con cũng biết, ra ngoài không uống không được.”
Hà Tân gật đầu, “Bố uống chừng mực thôi.”
Bố Hà lại rót thêm một cốc nước, hút hai điếu thuốc, khói bay mịt mù.
Hà Tân bỗng nhiên nói: “Bố, hai năm nữa con muốn tự thành lập công ty.”
Ông nhìn cậu, “Làm ngành nào?”
“Nghiên cứu phát triển dữ liệu thông minh, cụ thể thì chưa rõ, để con xem xét lại. Nhưng đến lúc đó có lẽ con cần mượn bố một ít tiền.”
Học kỳ trước Hà Tân phụ giúp giáo sư trong công trình vẽ bản đồ, sau đó vị giáo sư kia rất quan tâm đến cậu, dẫn cậu đến gặp hai giáo sư khác, sau đó cậu quen biết được một số người đầu ngành ghê gớm, mới biết bọn họ đang làm một ít hạng mục, bọn họ giải thích dẫn dắt rất nhiều cho cậu. Bây giờ đối với phương hướng phát triển trong tương lai, Hà Tân tương đối mơ hồ. Cậu không thể mãi dựa vào bố được, nếu muốn sự nghiệp thành công, kiếm được nhiều tiền, thì phải tự mình độc lập gầy dựng.
Đêm đã về khuya, rượu vào làm người ta có cảm giác khác thường.
Bố Hà hút nửa điếu thuốc rồi đặt xuống, khói thuốc lượn lờ, “Muốn làm cái gì cứ cố gắng làm, người trẻ tuổi không nên trước sợ sói, sau sợ hổ, ở tuổi của con không phải bố cũng tự mình lập nghiệp sao. Con trai, bố còn sống một ngày sẽ giúp con một ngày.”
Khóe miệng Hà Tân nhếch lên, khói thoát ra khỏi khoang mũi, giọng nói vừa mang theo sự bất cần đời vừa mang theo một phần thành thục, “Không cần bố giúp đến thế đâu, bố uống ít rượu thôi.”