- Anh lại muốn đưa tôi đi đây đây? Dường như tôi chưa từng đi qua con đường này.
Lâm Đình lạnh nhạt.
- Cô thắc mắc nhiều vậy làm gì? Cứ im lặng đi, đến nơi rồi sẽ biết.
Lâm Đình cứ vậy mà chở Mộng Hoàn băng băng qua những con đường rồi dừng lại trước cổng một căn biệt thự nhỏ, nói rằng nó nhỏ vì nó chỉ bằng một nửa Lâm gia nhưng thật ra cũng khá lớn.
- Xuống xe đi!!
Mộng Hoàn có chút do dự.
- Đây là đâu??
Lâm Đình lấy chìa khoá ra mở cổng rồi thảy nó sang cho Mộng Hoàn.
- Anh... đây là...
- Cô cầm lấy đi! Sau này cô sẽ ở đây. Căn nhà này nằm ở hẻm nên sẽ không có nhiều người tới lui, rất yên tĩnh và hợp với cô. Sao? Không định vào xem thử à??
Mộng Hoàn vẫn còn có chút bỡ ngỡ và bất ngờ nhưng khi bước vào trong thì mọi khung cảnh xinh đẹp của căn biệt thự đã khiến cô bị choáng ngợp.
Một sân vườn đầy hoa, còn có cả ghế xích đu, nó khá giống với ngôi nhà mà cô hằng mơ ước. Bên trong cũng đã có đầy đủ nội thất, trong thật ấm áp nhưng...
"Nơi này mà để cho mình ở thì quả thật có hơi phí phạm, căn biệt thự này vốn dĩ cần có hai người thật sự yêu thương nhau sống mới đúng chất là một gia đình, sự hạnh phúc và những tiếng cười mới có thể làm cho nó có sức sống và trở nên ấm áp. Nếu không thì có xinh đẹp đến đâu cũng chỉ khiến khung cảnh thêm đơn côi, hiu quạnh và tẻ nhạt."
Mộng Hoàn vẫn đang trầm lặng thì đột nhiên Lâm Đình lại bước vào và chạm vào vai cô.
- Hả??
- Có cần giật mình vậy không? Tôi cũng đâu phải ma. Cây bút mà cô nói này đúng không??
Lâm Đình đưa cho Mộng Hoàn cây bút máy.
- Đúng rồi, chính là nó, anh lấy nó từ lúc nào vậy??
- Trợ lý Hoàng đã đến đưa nó cho tôi, vừa rời khỏi rồi. Mà cô cảm thấy căn nhà này thế nào? Tuy không bằng căn biệt thự trong mộng của cô nhưng vẫn ổn đúng chứ. Tốt nhất là cô đừng đòi hỏi quá nhiều, sau ly hôn tài sản sẽ chia đôi, nhưng tôi không cần, căn biệt thự này sẽ hoàn toàn thuộc về cô.
Mộng Hoàn nghe Lâm Đình nói thế liền nhận ra được ẩn ý.
- Anh nói vậy là sao? Tôi không hề ham muốn tào sản nhà anh, cũng không định lấy bất kỳ thứ gì sau ly hôn, căn biệt thự này anh cho tôi cũng không cần.
- Cho cũng không cần? Chê nhỏ à?? Cũng phải, tam tiểu thư cô chắc là muốn một căn khác to hơn và ở nơi náo nhiệt hơn nhỉ??
Im lặng, Mộng Hoàn lại im lặng không muốn giải thích, bây giờ cho dù cô có nói rất thích căn nhà này, đây là căn nhà mà cô hằng ao ước thì không phải anh cũng sẽ cho rằng là cô giả tạo sao??
- Anh nói sao cũng được. Tôi không có ý kiến.
- Không có ý kiến thì ngoan ngoãn nghe lời đi, dù sao nơi mà cô đã ở qua rồi tôi cũng không muốn ở. Còn bây giờ thì cô cứ sống ở đây và nghe theo sự sắp xếp của tôi. Đồ đạc tôi đã chuẩn bị hết cho cô rồi, nơi này cô muốn trang trí lại như thế nào tùy cô, cô muốn quậy cũng được, tôi không cần biết nhưng một khi nội tôi đến thì cô phải diễn tròn vai của mình.
- Vậy còn... anh, anh thì sao? Anh... sẽ ở đâu??
Lâm Đình đột nhiên mỉm cười tiến lại gần Mộng Hoàn, nâng cằm cô lên.
- Tôi??
Rồi nhếch mép khinh bỉ hất cằm cô ra.
- Cô đang hi vọng gì ở tôi à? Tôi sẽ không ở đây và cũng sẽ không bao giờ đến căn nhà này trừ khi nội tôi đến. Hiểu chứ?? Cô chỉ cần yên phận chuẩn bị tốt vở kịch ngày mai là được, đừng có mà giở trò với Lâm Đình này, cô sẽ không được chết thoải mái đâu.
Nói xong anh lườm cô một bằng ánh mắt cảnh cáo rồi một mạch bỏ đi.
Cửa cổng đóng lại, bầu không khi trong căn biệt thự này bỗng trở nên xám xịt, không giống khi cô vừa bước vào nữa. Nơi này thật sự đã trở thành cái lồng vàng giam giữ cô và cùng giam giữ luôn nỗi cô đơn và đau khổ.
Mộng Hoàn rụng rời ngồi xuống sofa, ngả người về phía sau rồi lặng lẽ thở dài. Lúc này cô chỉ muốn khóc một trận thật to, nhưng... không hiểu sao cô lại không khóc được, cảm giác này... rất khó chịu, nó cứ âm ỉ và lớn dần.