Tên họ Trương kia không ngừng cười nham hiểm với vẻ mặt vô cùng hả hê, thích thú.
- Được rồi, buông ả ta ra đi!!
Thấy mấy tên vệ sĩ đó còn chần chừ hắn lại lên tiếng.
- Không sao!! Cô ta không chạy được đâu. Nếu dám chạy thì đôi chân xinh xắn này phải tàn phế, không đáng tí nào.
Mấy tên vệ sĩ đó cứ vậy nghe lời, bọn họ vừa buông Mộng Hoàn ra, Mộng Hoàn đã ngã khụy xuống đất vì không đứng vững nữa.
Mặt cô sầm lại, đầu cúi gầm xuống đất, đôi mắt cô bắt đầu vô hồn, đầu óc trở nên trống rỗng.
Tuyệt vọng!!!
Đúng, chính là tuyệt vọng, Mộng Hoàn đã thật sự tuyệt vọng, nước mắt cô rơi lả chã không kiểm soát được. Bây giờ trong đầu cô chỉ nghĩ đến cái chết, thứ mà cô chưa bao giờ dám nghĩ đến trước đây.
- Nào!! Quỳ ở đó làm gì?? Uống rượu đi!! Mua vui cho bọn này!! Nếu mày làm tốt... tao còn có thể suy nghĩ đến chuyện thả mày ra và cho mày ít tiền.
Rồi hắn gọi phục vụ đem ra mười chai rượu, tuy không quá đắt nhưng cũng không phải là loại tầm thường. Song, hắn mở nắp hai chai ra và đổ lên người Mộng Hoàn.
- Hôm nay tao sẽ biến mày thành con sâu rượu theo đúng nghĩa đen. Ha ha ha ha ha!!
Mộng Hoàn siết chặt tay, muốn chống đối lại một lần nữa nhưng những tên vệ sĩ liền giữ chặt cô lại.
- Còn muốn phản kháng? Đúng là cứng đầu!! Chắc là mày không muốn uống nhỉ? Vậy thì để tao giúp mày!!
Tên sếp Trương đó cầm chai rượu đến gần Mộng Hoàn, nhẹ nhàng nâng gương mặt không hồn với mái tóc rũ rượi của Mộng Hoàn lên rồi lại một lần nữa "nhẹ nhàng" bóp cổ, đổ rượu vào miệng cô..
...----------------...
- Cậu buông tôi ra!!!
- Buông gì mà buông, nhìn thử một chút xem.
- Ê! Cậu nhìn kìa, bọn họ đang hành hạ một cô gái sao??
- Hành hạ?? Đến nổi đó không??
- Nhưng hơi ác nhỉ??
- Ha ha ha! Hơi ác nhưng trông vui thật!! Hay chúng ta... cùng tham gia đi!!!
Nguyên một đám bạn của Lâm Đình không ai biết hay nhận ra điều gì, chỉ có Lưu Hán Văn, anh đã nhận ra và kéo Lâm Đình sang một bên để nhìn kỹ hơn.
- Cậu nhìn xem, đó.... không phải là... Tưởng Mộng Hoàn sao?? Có phải tôi nhìn lầm không??
Nghe thấy cái tên này khiến cho Lâm Đình trừng mắt nhìn Hán Văn, anh còn tưởng Hán Văn đang đùa cợt, không ngờ khi nhìn sang thì đúng thật. Điều này còn khiến anh đứng hình một lúc.
........
Bốn chai! Nãy giờ sếp Trương đó đã cho Mộng Hoàn uống đến chai rượu thứ tư rồi, nhưng lúc này Mộng Hoàn thật sự không uống được nữa. Cô bị sặc rồi ho sặc sụa vào người hắn khiến hắn ta giận dữ tát vào mặt Mộng Hoàn.
- Cái con điếm này!!!
- Á!!!
Lâm Đình đứng một bên, gương mặt vẫn lạnh như tảng băng trôi, dường như không định ra tay cứu Mộng Hoàn.
Lưu Hán Văn nhiều chuyện lên tiếng.
- Không biết tại sao cô ta lại ở đây, còn bị hành ác vậy nữa. Không không định....
- Không.
Còn chưa nói xong, Lâm Đình đã trả lời chắc như đinh đóng cột.
Tên sếp Trương kia đột nhiên lại hô to, hình như đã nảy ra ý tưởng gì đó.
- Này!! Có muốn chiêm ngưỡng cô ta không?? Có muốn thử nhìn thân hình gợi cảm của này không?? Hả? Ha ha ha ha!!!
Sếp Trương dơ cái tay bẩn thỉu ra túm lấy lớp áo tả tơi trên người Mộng Hoàn, dường như hắn chỉ cần giật nhẹ thôi cũng có thể làm lộ hết nội y của cô. Nhưng... Mộng Hoàn bây giờ đã thật sự không thể làm được gì nữa, cô đã kiệt sức, hơi thở càng lúc càng nặng trịch, hình ảnh trước mắt cô không còn rõ nữa.
Bịch!!!
Mộng Hoàn đã ngất đi!
- Này! Định giả vờ à?? Có giả vờ ngất cũng vô ích, tao sẽ lột sạch đồ của mày....
Vừa nói dứt câu, hắn ta đã bị ai đó túm lấy từ phía sau rồi đấm vào mặt vài đấm khiến hắn chảy máu mũi và gãy hai cái răng.
- Khốn nạn!! Thằng nào? Thằng dám đánh bố... mày....
Quay sang định đánh lại người đó nhưng đột nhiên hắn bị khựng lại.
- Lâm... Lâm tổng?? Sao.. sao???
Lâm Đình lười nói, chỉ quơ tay một cái ra lệnh cho Lưu Hán Văn xử lý rồi cứ thế bước đến bế Mộng Hoàn lên, hiên ngang bỏ đi.
Lúc này bọn thiếu gia kia vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, liền chạy đến hỏi Hán Văn.
- Có chuyện gì vậy? Sao tự nhiên Lâm Đình lại lương thiện giúp đỡ cô gái đó vậy? Lương tâm trỗi dậy à??
- Đừng nói cô ta là tình nhân cũ của cậu ta nha??
- Không phải đâu!! Cậu ta từng quan tâm cô gái nào đến như vậy à??
- Cũng phải, cậu ta chưa từng ra tay đánh ai vì một người phụ nữ.
- Này! Nói đi chứ Hán Văn!! Mau nói đi!!
Hán Văn không nói gì về vụ việc đó, chỉ thở dài rồi lắc đầu.