“Aida Uyển Uyển, cậu thân thiết với Tiểu Ngôn nhất.
Chắc hẳn là biết chuyện gì đó, còn không mau khai ra.”Khương Uyển bày ra vẻ mặt thần bí: “Nếu các cậu muốn biết thì mình xin chia sẻ rằng …” Cô ấy cố tình kéo dài chữ ra khiến mọi người hồi hộp hóng chuyện rồi mới chớp mắt thành khẩn nói nốt câu còn lại: “Mình cũng không biết gì hết.”“Trời má!” Cả một đám đồng loạt lên án Khương Uyển, hừ mạnh một tiếng rồi cùng nhau tiếp tục uống rượu.Khương Uyển liên tục bị ánh nhìn xăm xoi của bọn họ.
Mặt cô ấy hơi xụ xuống, trời đất chứng giám cô ấy thực sự chẳng biết cái gì cả.
Bất quá, cô ấy quyết định, nội trong ngày hôm nay phải hỏi bằng được chân tướng từ Thương Ngôn!Tần Mục đỡ Thương Ngôn đi ra ngoài, gương mặt hai người đều được đeo khẩu trang che chắn kỹ càng vì vậy mà không bị ai nhận ra cả.Anh rất quan tâm cô, cố tình sải bước chậm lại, vừa đi vừa dừng xem xét tình trạng thân thể Thương Ngôn.
Vốn dĩ bình thường chỉ mất mấy phút là tới bãi đậu xe nhưng hiện tại phải hơn mười phút mới tới.Tần Mục nhanh nhẹn mở cửa xe ra chờ cô an ổn ngồi vào liền chạy đi đầu đó.
Đợi khi anh trở về Thương Ngôn liền thấy bàn tay thon dài kia cầm một chai nước.“Tôi nghe nói con gái khi tới ngày này nếu có túi chườm nóng sẽ đỡ khó chịu hơn.” Anh vừa nói vừa đưa chai nước cho cô, thanh âm ôn nhu tiếp tục phát ra: “Chỗ này không bán túi chườm nóng nên tôi mua cho em một chai nước ấm.
Em tạm dùng cái này đi.” Trong lòng Thương Ngôn cảm động không thôi, cô vội vàng nhận lấy đặt chai nước lên bụng cách một lớp vải áo thật ấm áp.
Hai mắt cô sáng lên chân thành nói cảm ơn Tần Mục: “Thầy Tần, tôi không biết nên cảm ơn anh thế nào.
Anh đối với tôi tốt quá.”Tần Mục bắt đầu khởi động xe, nghe vậy nhẹ nhàng cười, “Em đỡ chút nào chưa?” Tuy rằng bụng nhỏ vẫn truyền đến từng cơn đau nhưng Thương Ngôn vẫn gật đầu, “Tôi thấy đỡ hơn chút rồi.”“Đỡ là tốt rồi, hiện tại nhà em ở đâu?” Anh quay sang hỏi cô, bàn tay thuần thục đánh lái ra khỏi bãi đậu xe.“Tôi ở Cẩm Tú Gia Viên nội thành phía Đông.”Tần Mục có chút kinh ngạc, “Vậy sao? Xem ra khu tôi ở rất gần với tiểu khu nhà em đấy.
Nhà tôi ở khu Cận Lệ Cảnh Uyển.”Bởi vì biết đường, Tần Mục tắt thiết bị chỉ đường đi trực tiếp nhấn chân ga vững vàng đi về nội thành phía Đông.“Em có muốn nghe nhạc không?”“Có ạ.” Thương Ngôn ngoan ngoãn gật đầu.Nhận được sự đồng thuận của cô, anh nhấn vào bảng điều khiển cảm ứng trên xe.
Chỉ một lát ra tiếng nhạc chậm rãi phát ra, ca khúc này mang tên ‘Yesterday’ là một bài hát tiếng Anh.Trình độ ngoại ngữ của Thương Ngôn vốn không tốt lắm, dù không hiểu được ý nghĩa bài hát nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được giai điệu da diết sâu lắng.Nghe được nửa bài, cô bắt đầu bị cơn buồn ngủ đánh úp.
Hai mắt thi nhau đình công díp hết lại, chậm rãi đưa Thương Ngôn vào giấc ngủ say nồng.Ngoài đường xe cộ đông đúc, vì đây là thời điểm tan tầm nên khó tránh khỏi việc tắc đường.
Nếu là ngày bình thường, Tần Mục chắc chắn lẽ bực bội trong lòng.
Nhưng hiện tại, người trong xe an tĩnh ngủ gật, hộ hấp nhẹ nhàng khiến lòng anh yên bình lạ thường.
Sắc trời dần tối, đèn đường bật sáng rực.
Khi Thương Ngôn mở mắt ra đúng lúc chạm phải ánh mắt anh.Cô mới tỉnh ngủ, đầu óc không được linh hoạt phải mất một lúc mới trở lại trạng thái bình thường.
Tần Mục nhìn dáng vẻ ngây ngốc mờ mịt mới tỉnh của cô cảm thấy có chút đáng yêu, cười một tiếng nhẹ giọng hỏi: “Tỉnh ngủ rồi sao?”“Vâng ạ.” Thương Ngôn trả lời, thanh âm không tự chủ nhuốm đầy vẻ lười biếng khiến cho trong xe tràn ngập không khí ái muội.Đầu óc thanh tỉnh vài phần, Thương Ngôn mới nhìn ngó bốn phía, cô phát hiện ngoài trời đã tối đen.
Liếc mắt nhìn đồng hồ hiện trên bảng điện tử cô mới biết hiện tại đã chín giờ tối rồi.Cho nên có nghĩa là cô đã ngồi trong xe ngủ bốn tiếng đồng hồ liền.
Thương Ngôn lung túng lên tiếng, “Thầy Tần, xin lỗi vì đã làm chậm trễ thời gian của anh.”Cô bình thường chỉ thấy loại tình tiết này trên TV, không ngờ Tần Mục thực sự mang tình tiết trong phim đưa ra ngoài đời thật, chờ cô suốt mấy tiếng đồng hồ mà không đánh thức.
Chỉ là giờ phút này, cô đột nhiên nghĩ tới một vấn đề quan trọng.Không biết khi ngủ cô có nói mớ không? Hay là chảy nước miếng hoặc ngáy ngủ.
Thương Ngôn vô thức sờ sờ lên má xác nhận mình không có ngủ mất hình tượng mới bình tĩnh buông lời tạm biệt nhưng lại bị anh cắt ngang.