Cánh cửa phòng bệnh mở ra Kim Dương bất chợt nhìn thấy Giản Dương đang ngồi trên ghế sofa…bộ dạng vẫn sang trọng như mọi khi nhưng có chút tiều tụy
" Đến đây làm gì " Kim Dương lạnh giọng hỏi
Giản Dương " Đồng Dao…anh muốn gặp Đồng Dao " anh không vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề
Kim Dương biết rõ Giản Dương đến đây là vì Đồng Dao nhưng bây giờ bản thân cô cũng không biết Đồng Dao đang ở đâu làm gì có gặp nguy hiểm hay không làm sao có thể trả lời anh ta
Kim Dương " Xin lỗi làm anh thất vọng rồi…hiện giờ tôi không biết cô ấy ở đâu "
Giản Dương sốt sắng " Kim Dương em là bạn thân của Đồng Dao bây giờ cô ấy ở đâu em cũng không biết là sao "
Cả tuần nay sau khi ở nhà Tiểu Nhu về anh liền bị ba mình cấm túc trong nhà…khó khăn lắm mới ra khỏi nhà được…liền chạy đến tìm Đồng Dao…nhưng không thấy cô ở nhà nên anh mới đến bệnh viện
Kim Dương thở dài " Những gì tôi nói với anh là sự thật…anh tin hay không thì tùy…chẳng phải chính ba anh là người không tiếp tục chữa trị cho mẹ cô ấy nữa hay sao…anh còn mặt mũi đến đây nói chuyện "
Nói đến đây Giản Dương mới nhớ ra tại sao Đồng Dao lại có số tiền lớn để chuyển viện cho mẹ cô đến ISA trước giờ đều là nhờ sự giúp đỡ của ba anh mẹ cô mới có thể sống tiếp…bây giờ ba anh không chu cấp tiền viện phí thì lấy đâu ra tiền để Đồng Dao chuyển viện
" Anh muốn hỏi em…tại sao Đồng Dao có tiền để chuyển viện cho mẹ "
Kim Dương " Chuyện này thì liên quan gì đến anh…không lẽ có ba con anh mới giúp được cô ấy "
Giản Dương " Kim Dương…nếu em muốn tốt cho Đồng Dao thì hãy nói cho anh biết ai là người giúp cô ấy "
Bản thân Đồng Dao còn không biết ai là người giúp mình thì làm sao Kim Dương có thể biết được…
Kim Dương " Tôi không có nghĩa vụ phải nói với anh…còn bây giờ xin mời anh về cho…bác gái còn nghỉ ngơi " cô đứng dậy chỉ tay ra cánh cửa
Vẻ mặt tức giận bước ra khỏi căn phòng…về nhà anh thấy ba mình ngồi yên vị trên sofa…bàn bạc gì đó với trợ lý của ông…anh liền đi đến chất vấn ba mình…
" Ba…ba rút tiền viện phí " không phải câu hỏi mà là câu khẳng định
Giản Thiên Vương không trả lời…quay sang trợ lý…
" Được rồi…cậu về đi…tôi sẽ gọi cho cậu sau"
" Vâng…xin phép ông chủ tôi đi trước…chào cậu "
Trợ lý vừa rời đi…ông cũng không trả lời Giản Dương…nheo nheo mắt lắc nhẹ ly trà…chậm rãi lên tiếng
" Con dám đi tìm Đồng Dao sao…con đang thử thách sự kiên nhẫn của ba sao…Tiểu Nhu đối với con không còn quan trọng nữa sao "
Ông luôn nắm nhược điểm của người khác…nghe đến Tiểu Nhu…Giản Dương giống như chiếc bong bóng xì hơi…nỗi tức giận, cố gắng kìm chế…giọng nhẹ lại sự khẩn cầu van nài…
" Ba...mẹ Đồng Dao đã thành người thực vật…mạng sống như đèn treo trước gió…con xin ba đừng làm khó mẹ con cô ấy nữa…"
Ánh mắt nheo lại…gương mặt nham hiểm tức giận…
" Mày im…nếu không phải vì mày và Tiểu Nhu gây ra chuyện này…thì tao đâu phải tốn công đối phó Đồng Dao…nếu như mày không muốn Tiểu Nhu biến mất trên đời này…thì tốt nhất đừng xen vào chuyện của tao…"
Giản Thiên Vương nói xong…đứng dậy rời đi
" Ba… "
Giản Dương bất lực…hai tay nắm chặt thành hình nắm đấm…với Tiểu Nhu Giản Dương không buông bỏ được…anh nợ Tiểu Nhu quá nhiều...cô đã chịu rất nhiều thiệt thòi và tổn thương vì anh…
Còn với Đồng Dao là sự động lòng không lối thoát cũng mang nỗi áy náy và hối hận sâu sắc