Cô Nàng Biên Kịch Yêu Thầm Tôi

Chương 44



Việc ghi hình một tuần sau mới chính thức bắt đầu, thời gian một tuần này đa phần Viên Tư Ý đều làm ổ trong phòng không nhúc nhích, thi thoảng sẽ bị Ninh Vọng và Hứa Nhâm kéo đi dạo phố, dưới sự tham mưu của hai người mua một vài quần áo cá nhân thích hợp mặc lúc ghi hình.
Thỉnh thoảng, nhìn thấy bóng dáng hai người chọn quần áo cho bản thân, Viên Tư Ý sẽ đột nhiên nhớ tới Lý Quân Nguyện.
Lúc các cô từng cùng nhau đi trên đường, có lẽ trông cũng thế này.
Cùng ngày ghi hình tại phòng hóa trang, Ninh Vọng còn cố ý tới đây gặp cô, thấy diện mạo trang điểm sắp hoàn thành của cô, oa một tiếng, "Tiểu Viên của chúng ta xinh quá."
Cái đồ cún Lý Quân Nguyện kia ánh mắt lại không tệ, thế này mà cũng để tên đó phát hiện.
"Chị Ninh Vọng," Viên Tư Ý không quen lắm nói, "Nhất định phải như vậy sao?"
Trên khuôn mặt ngày thường không chút phấn son cũng đã rất xinh đẹp sau khi trang điểm nhạt rút đi chút tròn trịa, có vẻ càng thêm nữ tính lại càng thêm quyến rũ, phối với khí chất thanh thuần của bản thân Viên Tư Ý, có loại cảm giác tiên nữ hạ phàm quyến rũ thế nhân.
Ninh Vọng vỗ vai cô, "Đây là quay chương trình, đương nhiên phải cảnh đẹp ý vui. Không sao, hai ngày nữa em sẽ quen."
Viên Tư Ý đành phải gật đầu, vì thực nghiệm, nhịn chút đi.
"Này, em thật sự không xem danh sách khách mời à?" Ninh Vọng rốt cuộc vẫn không nhịn được hỏi, trong mắt lộ ra chút suy ngẫm.
"Không xem." Viên Tư Ý nói, "Biết trước quá nhiều tư liệu sẽ ảnh hưởng hiệu quả thực nghiệm."
"Được rồi." Tuy rằng Ninh Vọng có chút thất vọng, nhưng nghĩ đến biểu hiện của hai người trong chương trình lát nữa đây có thể kiếm được tỷ suất người xem trái lại cũng không thất vọng như vậy nữa.
Huống chi lúc ghi hình hiện trường còn có nhiều góc máy có thể lưu trữ toàn diện, toàn bộ chi tiết đều có thể thu được, nghĩ lại hình như càng thú vị, vậy cứ tùy ý thôi.
Địa điểm ghi hình là tại chân ngọn núi nào đó của đảo G, khi Viên Tư Ý xuống xe đập vào mắt chính là màu xanh lục đầy tầm mắt, ngoại trừ bảng hiệu màu lục sẫm của tiệm cà phê cùng các loại trang thiết bị thuộc hệ màu lục, bên cạnh còn có một hàng trúc xanh quây tròn hai bên và phía sau tiệm cà phê thành một chiếc sân nhỏ cung cấp chỗ ngồi ngoài trời.
Cô hít sâu một hơi, cố gắng quên đi một loạt camera đang nhắm về phía mình, sau đó như bình thường mở cửa bước vào.
Vòng qua một hành lang bên ngoài liền trông thấy trong tiệm cà phê đã có một người ngồi, đối phương thấy cô đi vào thì buông sách trong tay đứng dậy, đẩy cặp kính gọng đen của bản thân, "Xin chào."
Viên Tư Ý theo bản năng cũng muốn đẩy gọng kính của mình, ngón tay đã đưa lên mới nhớ ra lúc này bản thân không cải trang đương nhiên cũng không có kính mắt, cô đành phải cho tay vào túi áo khoác mất tự nhiên xoắn lấy vải áo, "Xin chào."
Cô còn tưởng rằng người tham gia chương trình lần này cô cũng không biết một ai, không ngờ thế mà cô lại biết vị trước mắt này, là một tác giả trinh thám mới cô rất thích, Vu Sơ Ánh.
Hai người đối mặt im lặng giây lát, đồng thời mở miệng, "Ừm..."
Sau đó lại vì bị chồng lời nên cùng lúc im lặng, cuối cùng vẫn do Viên Tư Ý mở lời trước, "Tôi là Viên Tư Ý, công việc là biên kịch."
"À." Vu Sơ Ánh đối diện vẻ mặt bừng hiểu, "Xin chào xin chào, tôi tên Vu Sơ Ánh, là một nhà văn trinh thám."
"Tôi biết," Chẳng hiểu sao Viên Tư Ý lại cảm thấy cùng tần số với đối phương, "Tôi từng đọc tiểu thuyết của cô rồi."
"Tôi chưa từng xem phim của cô." Vu Sơ Ánh nói thẳng.
Viên Tư Ý cũng không để ý, giải thích một câu, "Vì tôi dùng bút danh."
"Ồ..." Vu Sơ Ánh thức thời không hỏi tiếp, chỉ mời cô cùng ngồi, thuận tay đưa cho cô một quyển sách.
Viên Tư Ý xem thử, là sách mới của một tác giả trẻ nước ngoài mà cô thích, vì thế cũng mở ra đọc.
Sau đó lại tới thêm vài người, may mà tính cách những người khác thoải mái hơn hai người các cô một chút, không tốn bao công sức đã tự giới thiệu xong.
Nữ ca sĩ nhạc ballad Hứa Lãng Nguyệt, đối tác văn phòng kế toán Kỷ Diệp Hàng, còn có chủ tiệm cà phê Thích Sá.
Lúc Hứa Lãng Nguyệt đi giày cao gót bước vào Viên Tư Ý còn hoảng hốt ngẩng đầu khỏi sách, tưởng rằng bản thân còn ở đoàn phim, thậm chí nghĩ đến giây tiếp theo người bước vào chính là Lý Quân Nguyện.
Mà Hứa Lãng Nguyệt xuất hiện sau đó khiến cô thở phào một hơi, một vị trí nào đó trong lòng lặng lẽ tạo ra một đánh giá bất công đối với gương mặt thuần khiết của Hứa Lãng Nguyệt - dáng vẻ cô nàng không đẹp bằng Lý Quân Nguyện.
Thậm chí hai người đàn ông bước vào sau đó, Viên Tư Ý đều nghĩ, không có cảm giác hiên ngang phóng khoáng như Lý Quân Nguyện.
Đến khi cô ý thức đánh giá của bản thân có phần không thích hợp, mím môi, cố gắng xua đi những đánh giá trong lòng này.
Đây chính là một lần thực nghiệm, cô phải khách quan phải lý trí, không thể dính dáng đến những cảm xúc chủ quan cá nhân như vậy.
Tạm thời quên đi Lý Quân Nguyện, thử thân thiện ở cùng những người khác mới là mục tiêu thí nghiệm lần này của cô.
Viên Tư Ý không ngừng lặp lại những câu nói này trong lòng hòng tẩy não bản thân, để kết quả lần thực nghiệm này có tác dụng tham khảo.
Sáu khách mời đã tới năm, còn lại một người cuối cùng vẫn chưa đến.
Hứa Lãng Nguyệt là người thoải mái nói nhiều nhất trong mọi người, cũng kéo được bầu không khí trò chuyện, ngoại trừ Viên Tư Ý còn có suy nghĩ khác trong lòng, những người khác đều được cô ấy dẫn dắt trò chuyện, ngay cả Vu Sơ Ánh im lặng cũng nói nhiều đôi câu với Hứa Lãng Nguyệt.
Tuy bản chất là một chương trình hẹn hò, nhưng cuộc trò chuyện của mọi người đều rất tự do, không toát ra cảm giác căng thẳng của chương trình yêu đương.
Để dời đi lực chú ý của bản thân, Viên Tư Ý vốn định ép bản thân tham gia vào cuộc nói chuyện của mọi người, lúc này chiếc chuông ở cổng lớn vừa được Thích Sá bấm vào lại vang lên, truyền đến một tiếng máy móc "Chào mừng ghé thăm".
Âm thanh giày cao gót lại vang lên trong hành lang, Hứa Lãng Nguyệt vừa nghe âm thanh này còn có chút hưng phấn, "Ấy, tôi còn tưởng là ba nam ba nữ, không ngờ khách mời thứ sáu vẫn là con gái!"
Viên Tư Ý khẽ cười một chút theo mọi người, lông mày lại không hợp tác nhíu lại, tiếng bước chân này càng khiến cô cảm thấy quen thuộc hơn cả tiếng bước chân Hứa Lãng Nguyệt vừa rồi.
Hơn nữa không biết vì sao, cô cứ cảm thấy trong không khí phảng phất chút hương nước hoa như có như không, giống như...
Giống như mùi hương trên người Lý Quân Nguyện.
Nhưng khách mời cuối cùng này cũng không đi thẳng ra từ hành lang như những khách mời khác, trái lại được ekip chương trình cho dừng ở hành lang.
"Vì khách mời này là người cuối cùng tới, những khách mời chờ ở hiện trường có một cơ hội đoán thân phận đối phương, có thể hỏi ba câu hỏi, ba câu hỏi đều sẽ do khách mời cuối cùng này trả lời bằng bảng trắng. Sau ba câu hỏi, nếu năm khách mời ở đây có thể đoán ra thân phận đối phương, sẽ giành được cơ hội trừng phạt vị khách mời thứ sáu này, đó là hình phạt thật hay thách do năm khách mời lựa chọn cho khách mời thứ sáu."
"Nhưng không thể hỏi ra những câu hỏi định hướng rõ ràng như tác phẩm tiêu biểu của đối phương."
"Điều kiện đã biết, đối phương là người của công chúng."
"Ekip chương trình thật là biết chơi." Thích Sá nói, "Vừa lên đã chơi thật hay thách, may mà tôi không phải người đến cuối cùng."
Hứa Lãng Nguyệt kích động đến xoa tay, "Chúng ta phải thương lượng xem nên hỏi câu hỏi gì."
Kỷ Diệp Hàng nâng kính gọng vàng của bản thân, "Đây cũng quá khó đoán rồi? Phạm vi của định nghĩa nhân vật công chúng quá rộng."
Bị Kỷ Diệp Hàng nghi ngờ như vậy, PD* bên cạnh chần chờ một lát hô lên, bổ sung thêm một điều kiện, "Nhân vật công chúng giới giải trí."
"Quào!" Hứa Lãng Nguyệt nói, "Chẳng lẽ là người cùng ngành với tôi à!"
*PD (Program Director): người phụ trách mọi việc từ lập kế hoạch, sản xuất, đạo diễn và phát sóng các chương trình trên TV.
Nguồn tham khảo: https://creatrip.com/vi/blog/11262
Bản edit này chỉ được đăng tải tại W.a.t.t.p.a.d..c.o.m
Năm người bắt đầu thương lượng xem phải hỏi vấn đề gì, cuối cùng sau nhiều lần thảo luận quyết định dùng hai câu hỏi đầu để thu nhỏ phạm vi.
"Câu hỏi đầu tiên," Hứa Lãng Nguyệt nói, "Là ca sĩ hay diễn viên?"
Bảng trắng phía sau hành lang giơ ra hai chữ, "Diễn viên."
Câu hỏi đầu tiên đã hỏi rất thuận lợi, lúc hỏi câu hỏi thứ hai mọi người lại bắt đầu rối rắm, cho dù biết đối phương là diễn viên nữ hình như cũng rất khó thu hẹp phạm vi thêm nữa.
Vu Sơ Ánh ngẫm nghĩ nói, "Cứ thu hẹp phạm vi từ tuổi tác đi?"
Tất cả mọi người đồng ý với ý kiến này, vì thế hỏi câu hỏi thứ hai, "Xin hỏi tuổi của cô là?"
Lúc này người sau hành lang do dự một hồi mới đưa ra đáp án, "28."
Lần đầu Viên Tư Ý trông thấy đôi tay kia thật ra đã cảm thấy rất quen thuộc, giờ phút này trông thấy đáp án 28 này, trong lòng không khỏi chấn động.
Tòa tháp cao mang tên "thôi miên tâm lý" bản thân vừa cưỡng ép xây nên đã ầm ầm sụp đổ, lộ ra ba chữ "Lý Quân Nguyện" bị nhốt chặt bên trong.
Diễn viên nữ 28 tuổi.
Thật sự là cô ấy sao?
Nhưng tại sao, sao cô ấy lại xuất hiện ở đây?
Những người khác đều vội vàng lên mạng tìm xem rốt cuộc hiện tại có bao nhiêu nữ diễn viên 28 tuổi, chỉ có Vu Sơ Ánh nhìn sang Viên Tư Ý, thấp giọng hỏi, "Cô không sao chứ?"
Sao lại không sao, lông mày Viên Tư Ý nhíu chặt nhìn chằm chằm bức tường màu trắng kia, như muốn xuyên qua bức tường nhìn thấy người phía sau đó.
Suy luận logic của cô qua trăm ngàn lần cũng không thể suy ra được lý do Lý Quân Nguyện lại ở đây giờ phút này, là do cô còn thiếu đối phương thứ gì sao? Hay do tình bạn của Lý Quân Nguyện và Hứa Nhâm?
Nhưng rõ ràng Lý Quân Nguyện đã nói, để duy trì cảm giác thần bí của diễn viên cô ấy sẽ không tham gia gameshow.
"Tư Ý?" Vu Sơ Ánh thấy cô thất thần, đẩy nhẹ cô một cái, "Cô sao vậy? Khó chịu à?"
"Không có." Viên Tư Ý hít sâu một hơi, "Ừm, tôi muốn hỏi một câu hỏi."
"Câu hỏi gì?" Hứa Lãng Nguyệt lập tức ngẩng đầu khỏi kết quả tìm kiếm trong điện thoại, diễn viên nữ 28 tuổi thật sự phải nhiều hơn so với tưởng tượng của họ, cô nàng đang đau đầu, "Tư Ý có manh mối à?"
Viên Tư Ý do dự một chút, "Cũng không xem như manh mối, chỉ là tôi vừa mới ngửi được mùi nước hoa, khiến tôi nghĩ đến một người."
"Được chứ," Kỷ Diệp Hàng nói, "Dù sao chúng ta rất khó thu nhỏ phạm vi thêm nữa, lại không thể hỏi những câu hỏi quá rõ ràng, cô đã có ý tưởng tôi cảm thấy có thể thử xem."
Người xung quanh đều tỏ vẻ đồng ý, Hứa Lãng Nguyệt lại ra sức ngửi không khí, "Nước hoa? Có à? Sao mũi cô thính thế Tư Ý?"
Viên Tư Ý gượng cười, không phải mũi cô thính, chỉ là giai đoạn hiện tại nhạy cảm với mùi hương của người kia mà thôi.
"Câu hỏi thứ ba, xin hỏi cô dùng nước hoa hương cây vải thủy sinh phải không?"
Người phía sau tường trắng nhanh chóng viết đáp án, thậm chí những người khác đều có thể nghe thấy âm thanh cô ấy thuận tay chấm mạnh một chấm khi viết đáp án cuối cùng.
Bảng trắng được giơ lên, phía trên chỉ viết một chữ, bên cạnh còn có một chấm đen.
"Phải."

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.