Trong thang máy là một cô gái xinh đẹp đến mức tôi nhìn chị mà ngẩn người một lúc cho đến khi nhìn thấy nụ cười của chị tôi mới trở lại bình thường:
_ Cảm ơn chị ạ, may mà có chị không em lại phải đợi lượt thang máy sau - tôi vừa nói vừa cúi người cảm ơn chị
_ Không có gì đâu em, em là nhân viên mới à, tại chị chưa nhìn thấy em bao giờ - Chị cười nói
_ Vâng ạ, em là nhân viên mới làm ở phòng X - Tôi cười đáp lại
_ Trùng hợp ghê, chị làm ở ngay phòng bên cạnh thôi. Bao giờ rảnh mình đi uống cafe nha - chị nói
_ Vâng, được ạ - Lời mời đột ngột của chị làm tôi có hơi bất ngờ nhưng cũng đồng ý
Đến phòng làm việc, tôi chào chị rồi tiến vào phòng còn chị thì đi sang phòng bên cạnh. Vào phòng tôi cúi chào mọi người rồi tiến về chỗ ngồi trống vốn là dành cho tôi, tổ tôi có ba anh chị cả tôi nữa là bốn, mọi người rất tốt, họ hướng dẫn tôi giúp tôi làm quen với công việc, nhờ vậy mà tôi thích ứng nhanh hơn. Thời gian trôi thật nhanh, thoắt cái đã tan ca làm, tôi sửa soạn mọi thứ thật nhanh để ra về.Đến cửa tôi gặp chị, cô gái đứng trong thang máy vừa nãy:
_ Em chuẩn bị về à? - chị nhìn tôi nói
_ Vâng, cũng tan làm rồi nên em định về ạ
_ Giờ mới 16h30p em có bận không? hay mình đi cafe được không?
_ Vâng cũng được ạ - tôi nhận lời
Chúng tôi ra quán cafe gần công ty, hai người gọi cafe rồi ngồi kể chuyện trên trời dưới đất. Chị thật vui tính, kể chuyện cũng rất hài hước, tôi như bị cuốn theo mỗi câu chuyện của chị. Nhưng có một điều tôi thấy lạ là hình như lúc nào chị cũng nhìn tôi, cố để mình không đụng mặt chị thì mỗi lần ngước lên là y như rằng bắt gặp ánh mắt chị đang nhìn mình.
_ Chị ơi, mặt em có nhọ à? - Tôi vừa nói vừa đưa tay lên xoa xoa mặt xem có cái gì ko
_ Do em xinh quá nên chị muốn nhìn thôi - chị thẳng thắn trả lời
Nghe xong tôi đặt vội ly cafe xuống ngượng ngùng quay mặt đi, từ trước đến giờ chưa ai nói điều đó với tôi như vậy cả.
_ Đúng rồi, ngồi với em nãy giờ mà chị quên không hỏi tên em. Em tên gì vậy? - chị đột nhiên lên tiếng phá tan sự ngượng ngùng của tôi.
_ Em tên Khánh Nhi
_ Khánh Nhi hả, tên rất hay - Chị cười đưa ly cafe lên miệng
_ Còn chị tên gì ạ?
_ Chị tên Thiên Du, rất vui được làm quen với em - chị nở một nụ cười thật tươi nhìn tôi
_ Em cũng vậy
Ngồi một lúc cũng đến lúc phải về, tôi chào tạm biệt chị rồi lấy đồ ra xe. Trước khi đi thì bị chị kéo tay lại.
_ Chị quên một cái nữa, em... có thể... cho chị xin số được không? - chị ấp úng nói
_ Được ạ - suy nghĩ một hồi tôi đồng ý
_ Thật hả, cảm ơn em nha - chị vừa nói vừa chìa điện thoại ra đưa cho tôi
Tôi nhập số rồi trả lại cho chị điện thoại, chào chị rồi ra về. Về đến nhà, tôi lấy đồ để đi tắm, vì sống riêng một mình nên rất thoải mái.
Nhà tôi chỉ có hai người, tôi và mẹ, ba tôi mất trong một vụ tai nạn năm tôi 10 tuổi, đến giờ cũng được mười bốn năm rồi. Mới đầu, mẹ tôi đau khổ đến phát bệnh, sau một thời gian thì mọi chuyện cũng nguôi ngoai. Sống với mẹ đến năm hai mươi hai tuổi thì tôi ra ở riêng, lẽ ra hoàn cảnh như vậy thì tôi phải sống chung với mẹ để chăm sóc bà, nhưng mẹ tôi cũng muốn tôi có thể tự lập. Mẹ nói không muốn làm gánh nặng cho tôi, mẹ có thể tự chăm sóc bản thân mình, vậy là đầu năm nay mẹ ra nước ngoài sống và điều hành công việc. Còn tôi thì không muốn dựa dẫm vào gia thế nên đã tự mình đi xin một công việc mới để làm, tôi muốn trải nghiệm những điều mới mẻ hơn là những thứ sẵn có.
Tối đến, tôi soạn bản thảo cho ngày mai rồi tính đi ngủ thì tiếng chuông điện thoại reo lên.
_ Alo Ngân hả, gọi tao có việc gì không mày - Thì ra là Ngân, cô bạn thân của tôi
_ Phải có việc thì tao mới gọi cho mày được hả? Thế hôm nay ngày đầu đi làm như thế nào? có tốt không? Hay mày lại dậy trễ rồi đến công ty muộn hả?
_ Không có mà, hôm nay rất bình thường, mọi chuyện diễn ra rất suôn sẻ - tôi tự tin đáp
_ Vậy là tốt rồi
_ À hôm nay tao làm quen được một chị phòng bên, xinh lắm mày ạ - tôi hí hửng nói
Tôi và Ngân ngồi buôn chuyện một lúc lâu đến mức buồn ngủ lắm rồi hai chúng tôi mới dừng lại. Đặt báo thức, tôi dần chìm vào giấc ngủ.